Học Sinh Tồi Trường Bắc Đại

Chương 47: Chương 47: Tập quân sự 4




“Anh yêu em, Lâm Lâm.”

Ra khỏi nhà vệ sinh, Phương Dư Khả như thần giữ cửa đi về phía tôi, tiện tay nhận lấy bình dịch, đỡ tôi trở về.

“Lâm Lâm, sau nay em còn qua lại với Văn Đào, anh sẽ không để ý tới em nữa, biết chưa? Anh bước chân ra khỏi cửa sẽ không bao giờ quay về nữa, vì bất cứ lý do gì cũng không trở lại.” Phương Dư Khả bỗng dừng lại, đôi mắt nghiêm túc nhìn tôi mà nói.

“Biết sập cửa thì giỏi lắm chắc? Có bản lĩnh thì phá cửa đi. Hơn nữa, dựa vào cái gì em không thể qua lại với Văn Đào? Không phải anh cũng thân thiết với Như Đình lắm sao?”

“Chuyện này khác.”

“Khác ở chỗ nào. Chỉ cho châu quan phóng hỏa, không cho dân chúng đốt đèn. Đừng lấy chủ nghĩa đàn ông ra đây. Hiện giờ vận động vì nữ quyền rất sôi nổi, anh đừng đem tam tòng tứ đức ra yêu cầu em. Toàn bộ nữ đồng chí trên thế giới cũng sẽ không đồng ý.”

“Ý của anh là, em không phải đối thủ của Văn Đào. Một ít trí thông minh của em dùng để đối phó với anh là được rồi.”

“Hừ, cái ý gì đây, sao lại động tới chỉ số thông minh của em. Ý của anh là chỉ số thông minh của anh cao, vì vậy có thể chân đạp hai thuyền chứ gì.”

“Lần thực tế lần trước nói em còn chưa hiểu sao? Như Đình là em gái anh, bọn anh chỉ có quan hệ nam nữ thuần khiết.”

“Phi, vậy Văn Đào cũng là anh trai em, quan hệ giữa bọn em còn tinh khiết hơn nước khoáng Lavie.”

“Văn Đào cầm tay em, em còn nói là thuần khiết?”

“Vậy lúc đó anh chủ động ôm Như Đình, hai người thuần khiết chắc?”

“Lúc đó chỉ là anh trai ôm em gái, so với Văn Đào say đắm cầm tay em là hai chuyện khác nhau.”

“Anh đừng nghĩ hình ảnh mờ ám như thế. Anh là thầy bói trên cầu vượt chắc, trí tưởng tượng thật phong phú…”

Hôm nay, tài ăn nói của tôi bùng nổ, vừa định phát huy năng lực chém gió với thần thánh này mà bồi thêm vài câu, đột nhiên lại thấy Phương Dư Khả khom người tới gần mặt tôi. Mặt anh càng ngày càng phóng đại, mắt mũi càng ngày càng rõ ràng, khi chỉ còn cách mặt tôi một cm, anh đột nhiên dừng lại nhìn tôi tôi thì thầm: “Gần đây nó thật ồn ào…”

Tim tôi ngừng đập.

Toàn bộ thế giới đều yên lặng.

Trong hành lang như kéo dài vô tận, ánh mặt trời chói lọi xuyên qua từng ô cửa kính hình vuông, chiếu lên mặt đất, để lại từng bóng sáng loang lổ. Ánh mặt trời chiếu vào bình nước muối thủy tinh, chiết xạ ra những tia sáng đẹp mắt, sáng đến mức tôi gần như không mở mắt ra được.

Nhưng tôi vẫn bướng bỉnh mở to mắt, nhìn thấy hàng lông mi dài dầy như hàng rào của Phương Dư Khả, đôi mắt đen như mực, tôi nhìn thấy trên cái mũi cao thẳng của anh có một nốt ruồi nhàn nhạt xinh đẹp, tôi nhìn thấy đôi môi đang cong lên của anh có một nụ cười nhạt dụ dỗ tôi. Tôi kiễng chân, hai tay nắm lấy tác phẩm khiến thượng đế phải đắc ý kia. Máu đỏ trên tay tôi chảy ngược lại vào trong ống tiêm, hắt lên mặt Phương Dư Khả một tia sáng đẹp đẽ. Như bị đầu độc, tôi đưa môi về hướng anh.

Nhẹ hôn một cái, tôi lập tức chớp chớp mắt. Thời khắc hạnh phúc nhất của đời người là được ôm hôn người yêu, khi chạm vào môi Phương Dư Khả, tôi giống như một đứa trẻ nằm trong tử cung của người mẹ, cảm thấy vô cùng an toàn thoải mái. Tôi sẽ nhớ kỹ Phương Dư Khả kéo lấy thắt lưng tôi như thế nào, cẩn thận giơ bình dịch làm sao để tránh không cho tôi bị thương, và nhẹ giọng nói với tôi: “Sau này không được ồn ào nữa, được không?”, “Ngoan một chút, được không?”

Cùng với câu thì thầm bên môi tôi, “Anh yêu em, Lâm Lâm.”

Tôi cảm thấy đôi môi mềm mại của Phương Dư Khả đang nhẹ nhàng đặt lên môi tôi, như chuồn chuồn lướt nước, làm cho tôi nhớ lại khi còn bé đến nhà bà ngoại, dưới mặt trời chiều, trong khe suối, tôi sắn ống quần, đắp một cái đập chắn nước nhỏ bằng bùn, cầm một cái hót rác ngăn cản một con cá nhỏ. Bọt nước bắn lên, mát lạnh đến tận tim gan. Trong vô thức, tôi ôm lấy cổ Phương Dư Khả. Miệng Phương Dư Khả có một mùi hương bạc hà dễ chịu, giống như hương thơm dược thảo thiên nhiên của đồng ruộng. Tôi say mê hưởng thụ Phương Dư Khả cạy nhẹ răng tôi, nghe được hơi thở nóng bỏng của chúng tôi quyện lấy nhau, tôi hơi buồn cười, ai nói hôn cần có kỹ thuật? Đây rõ ràng là bản năng của tình yêu…

Trở lại phòng y tế, trái tim thiếu nữ hay ngượng ngùng kia của tôi mới chậm rãi tỉnh lại. Tất cả tiểu thuyết ngôn tình và phim truyền hình tôi từng xem chỉ nói đến đoạn hôn đến trời đất mờ mịt, hôn xong liền cắt cảnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì tiếp tục ân ân ái ái, tiếp tục lãng mạn; nếu không sẽ trực tiếp nhảy lên giường, khi tỉnh lại sẽ ôm chăn bị ông xã đùa giỡn một lần nữa là lập tức cũng over. Ai nói cho tôi biết, sau khi hôn xong nên nói cái gì đây? “Môi của anh thật mềm”? Thật con mẹ nó kích thích; “Anh phải chiu trách nhiệm, đây là lần đầu tiên của em”? Thật con mẹ nó ngây thơ.

Tôi hắng giọng nói: “Hôm nay… mặt trời hôm nay không tệ…” Nói xong tôi muốn cắn lưỡi tự sát.

Phương Dư Khả cười quỷ quái, khoan tay nhìn xem tôi tiếp tục nói cái gì.

“Ý của em là, đều là mặt trời gây họa, em mới thế kia, thế kia…” Mặt tôi nóng sắp bốc cháy.

“Ừ, đúng thế, người ta đều là ánh trăng gây họa, em tương đối đặc biệt, cấp bậc phải thẳng tới hành tinh luôn.” Phương Dư Khả vẫn tiếp tục ung dung nhìn tôi.

Tôi cúi đầu càng thấp, hận không thể nhét luôn cả cái đầu vào lồng ngực cho xong chuyện.

“Chu Lâm Lâm, anh không biết thì ra em chủ động như thế. Tuy anh cũng không chống cự, nhưng sau này chuyện như vậy tốt nhất vẫn nên để anh tới.” Phương Dư Khả cười cười bổ sung.

Tôi ngẩng đầu: “Chuyện này là có nguyên nhân. Ai cho anh dựa vào em gần như thế? Đây người ta gọi là sắc dụ! Em đây có lòng yêu cái đẹp, nếu Ngô Ngạn Tổ, Brad Pitt đứng trước mặt em, không cần gần như vậy, em cũng muốn nhào tới hôn một cái thật nồng nhiệt.” Đám trai đẹp như đèn kéo quân lướt qua đầu tôi một lượt, tôi tin lúc này tôi đang tỏa ra ánh mắt thèm khát.

“Đồ ngốc. Nước miếng sắp chảy lụt thao trường rồi, tất cả mọi người sẽ cảm ơn em vì được hủy bỏ huấn luyện đấy.” Phương Dư Khả bỗng nhiên nhớ đến cái gì, “Không được để Văn Đào đến gần, biết chưa?”

Nói đến đây, Văn Đào cầm đồ uống cùng bác sĩ bước vào. Hai người vừa nói vừa cười, xem ra Văn Đào đã làm việc xong.

Văn Đào ngồi xuống bên cạnh tôi, lấy từ trong túi ra một quyển sổ da, vô cùng chuyên nghiệp chuẩn bị phỏng vấn.

Bác sĩ nói với Phương Dư Khả: “Tôi vừa gặp lớp trưởng lớp cậu, bảo cậu trở lại luyện tập; con bé không có việc gì nữa rồi, chúng ta đừng ảnh hưởng đến công việc thu thập tin tức của người ta. Tôi cũng tránh đi một lúc.”

Phương Dư Khả không cam lòng đứng lên, ánh mắt liếc qua tôi đe dọa, rồi đi ra cửa.

Văn Đào cười rất khó nhìn: “Xem ra đã làm hòa rồi.”

Tôi có chút xấu hổ gật đầu.

“Ván cầu, em nói xem anh có bỉ ổi hay không? Hai người cãi nhau, anh để lại cho hai người không gian và thời gian làm lành. Người khác nói anh thông minh, anh lại nghĩ mình rất ngu ngốc. Trước đây anh vẫn nghĩ, chờ em bị tổn thương, anh sẽ tới chưa thương giúp em, cuối cùng em sẽ có chút cảm động. Nhưng chờ khi em thật sự bị thương, thấy em tức giận cãi vã với Phương Dư Khả, thấy em lại chủ động nhân nhượng, vì lợi ích toàn cục mà thỏa hiệp với cậu ta, anh lại mềm lòng. Thì ra nếu em không cười vì anh, anh cũng không muốn cho em bất cứ lý do gì để khóc. Khi anh thích em, chẳng phải cũng vì nụ cười từ đáy lòng đó sao?”

Tôi không biết phải trả lời thế nào, đành phải im lặng là vàng.

“Trước đây anh từng thích một cô gái…”

“Như Đình?” Tôi vừa nghe thấy bát quái, tinh thần lập tức lại lên dây cót.

Văn Đào lắc đầu: “Vòng tròn không nhỏ như vậy. Cô gái anh thích trước đây hiện đang định cư tại Mỹ. Khi đó cô ấy cũng rất thích cười, cười rộ lên cũng bất cần đời như em. Nhưng cô ấy đẹp hơn em…”

Vẻ mặt tôi đen sì, bĩu môi kháng nghị.

“Nhưng cô ấy có chỗ không bằng em. Khi xảy ra vấn đề gì đó, bọn anh sẽ từng bước tiếp cận, không tranh cãi đến một sống một chết, cá chết lưới rách. Mà anh cũng tại thời điểm nên giải thích lại không giải thích, khi nên giữ lại lại không giữ lại. Cuối cùng hai người mệt mỏi không chống đỡ nổi, buộc lòng phải chia đôi đường.”

“Vậy anh còn thích cô ấy không? Anh đi nước Mỹ để tìm cô ấy đúng không?” Hiện giờ biến thành tôi phỏng vấn anh ta.

“Em còn thích Tiểu Tây không? Anh đi nước mỹ chỉ vì học tập, mục đích rất đơn giản. Tình cảm lần đó dạy anh một điều, tình yêu quá ngây thơ, hai người sẽ không thể lâu dài. Phương Dư Khả và em có thể sẽ phạm lỗi như bọn anh từng phạm phải, đến lúc em đau đớn, ủ rũ thì hãy tới tìm anh.”

Tôi cúi đầu nói: “Tôi biết tình yêu cần chậm rãi hòa hợp, nhưng chỉ cần có tình yêu, tôi tin chúng tôi sẽ dần dần học được cách khoan dung. Trước đây tôi đều học đà điểu, không muốn đối mặt với vấn đề; thật ra sau khi yêu, tôi mới biết tôi cũng có thể hao tổn hết tâm trí để giải quyết vấn đề.”

Văn Đào nở nụ cười: “Ván cầu, anh phát hiện mỗi lần nói chuyện với em, là một lần em có thể sâu lắng cùng với anh. Có phải anh có gương mặt đau khổ lắm hay không, chẳng làm sao cũng trở thành tiêu điểm thăm hỏi? Em cho rằng trái tim anh làm bằng sắt à? Đâm anh một nhát lại một nhát.”

“Rõ ràng là anh nói trước, tôi cũng chẳng muốn chia sẻ quan điểm tình yêu của tôi với anh.”

“Ván cầu này, nếu anh buông tay em, anh rất không cam lòng; nhưng anh cũng không phải loại người chỉ cần đứng nhìn từ xa là thỏa mãn. Em nói xem anh có nên rất không phong độ mà sáng tạo ra các loại điều kiện để xen giữa em và Phương Dư Khả không? Anh nghĩ khi đó em sẽ ghét anh mất. Lần nào em cũng chẳng cho anh chút thể diện, nói không là không. Aiz, không phải em thuộc chòm sao Nhân Mã sao? Vì sao em không thể phong lưu một chút, cho anh ít cơ hội được không?”

Tôi ngửa mặt lên trời: “Thật ra tôi rất muốn làm như vậy, nhưng lại sợ các anh không vui thôi. Nếu hai người có thể thương lượng với nhau, một người chịu trách nhiệm bưng nước, một người chịu trách nhiệm bóp vai; một người nấu cơm, một người rửa bát; một người kiếm tiền, một người cùng cô nương đây dạo phố, được không?”

Văn Đào gãi gãi đầu: “Thì ra em vẫn còn tính chất đặc biệt của chòm sao Nhân Mã, anh cứ tưởng mẹ em nhớ nhầm sinh nhật em, nhớ em từ Thiên Yết thành Nhân Mã chứ.”

Tôi cười nói: “Văn Đào, sau này chúng ta cứ như trước đi. Khi anh bận thì cứ tiếp tục bận, khi nhàn rỗi có thời gian lại gửi cho tôi một cái tin nhắn, nhưng không nên lợi dụng việc công để làm việc tư. Anh không hợp với nhi nữ tình trường. Giờ anh còn cầm sổ định phỏng vấn tôi, sợ đến phát hoảng.”

“Anh hợp với cái gì?”

“Anh hợp với kiểu cuồng công việc, hoặc là… hợp làm cường thụ…”

Văn Đào ngẩn người, bất đắc dĩ lắc đầu: “Sau đây chúng ta vào chủ đề phỏng vấn. Bạn học này, xin hỏi bạn bước vào con đường hủ nữ, một bước thành nỗi hận thiên cổ, không đường về này từ khi nào?”

Miệng tôi toét tới tận mang tai: “Từ khi các nam đồng chí này mặc áo cổ chữ V, đeo khuyên tai, tô son môi… Còn nữa, Văn Đào, có một câu thề sống thề chết tôi cũng muốn nói với anh, mặc dù nói xong có thể bị trả thù tàn nhẫn, giết rồi hủy thi thể, nhưng vị thần hủ nữ bát quái chính nghĩa giao cho tôi chức trách này, tôi không thể không nói: sau này anh nhất định không nên đeo khuyên tai hình hoa cúc nữa, thật sự làm cho người ta miên man suy nghĩ, những suy nghĩ không đúng đắn thật có lỗi với anh nha…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.