Lúc Bách Thời tỉnh dậy từ cơn mê thì cũng đã là mười giờ tối. Đôi mắt Bách Thời hé mở, ánh trăng hiu hắt lẻ loi bên ngoài cửa sổ trực diện chiếu vào. Bách Thời nhận ra, đây chính là căn phòng mà trước đây cậu và Hạ Trì từng ở.
Đây là nhà của Hạ Trì, nơi mà có biết bao nhiêu kỷ niệm “dối trá” mà chính cậu là người dẫn dắt Hạ Trì gây dựng nên.
Bách Thời từ dưới đất thử ngồi dậy, kết quả cơ thể lại không thể động đậy được, bởi vì hai chân của cậu đang bị trói, hai tay cậu cũng bị y như vậy không hề khá hơn.
Chuyện đánh người rồi bắt người trói người này thì ai có thể làm ngoài cái tên khốn kiếp Hạ Trì kia chứ. Bách Thời nói thầm.
“Rốt cuộc thì cậu ta định làm gì mình đây.” Bách Thời vừa nói xong, điện thoại di động đúng lúc kêu lên.
Bách Thời cảm thấy thời cơ cầu cứu của mình tới rồi, chỉ cần cậu bắt máy, chắc chắn cậu sẽ thoát ra khỏi đây nhanh thôi. Nhưng mà điểm mấu chốt ở đây là, làm sao mà cậu có thể bắt máy khi cả tay và chân đều bị trói chặt như thế này đây chứ?
Nghĩ như thế, Bách Thời liền biết mình đã lực bất tòng tâm.
Bách Thời không bỏ cuộc, dùng sức của toàn bộ cơ thể để vẫy vùng, mục đích của việc vẫy vùng này không phải để cậu dễ dàng tháo dây trói, mà là để cho chiếc điện thoại di động trong túi quần của cậu rớt ra ngoài.
Cậu cần phải lấy nó ra trước.
Loay hoay một hồi, tiếng chuông điện thoại tắt cái rụp, nhưng Bách Thời vẫn cố gắng để làm rơi nó ra. Sau vào phút lăn qua lăn lại loay hoay, kết quả chiếc điện thoại của cậu cũng rơi ra khỏi túi quần.
Bách Thời ngồi dậy, dùng hai đang bị trói phía sau túm lấy chiếc điện thoại, tuy không thấy được màn hình, nhưng cậu vẫn thử vận may!à bấm đại, bấm loạn xì ngầu.
May mắn thay, lại có người gọi đến. Bách Thời đẩy điện thoại ra phía trước, thấy người gọi là Trục Kha thì phút chốc mừng rỡ.
Định dùng chân nhấn nghe, ai ngờ đâu điện thoại đã bị ai đó nhặt lên lấy mất.
Còn ai nữa chứ. Là Hạ Trì chứ ai.
“Trả điện thoại cho tôi.” Bách Thời biết Hạ Trì sẽ không nghe lời mình, nhưng cậu vẫn nói ra những lời vô nghĩa.
Hạ Trì không trả, thay mặt Bách Thời nhấn tắt đi. Bách Thời trợn mắt: “Cậu quá đáng thật đấy. Cậu nghĩ cậu là ai mà lại làm vậy với tôi?”
Ánh mắt Hạ Trì lạnh lùng: “Vậy cậu nghĩ cậu là ai mà dám chơi tôi một vố đau như vậy? Đừng nói là cậu quên việc cậu đá tôi để theo Trục Kha rồi nhé?”
Nói xong, Hạ Trì đi tới bàn nhỏ, mở nắp bình nước bằng thủy tinh ra, sau đó thả chiếc điện thoại của Bách Thời vào đó. Vậy là kể từ bây giờ, cậu đã không còn thứ gì để liên lạc ra bên ngoài nữa rồi.
Bách Thời nghiến răng nghiến lợi tức đến gần chết. Phá hỏng điện thoại của đối tượng xong, Hạ Trì quay lại kéo Bách Thời đứng lên, sau đó mạnh bạo ném cậu lên giường.
“Buông tôi ra, Hạ Trì, coi chừng tôi kiện cậu đấy.” Bách Thời giãy dụa đe dọa.
Hạ Trì nghe xong thì cười chế giễu: “Bộ cậu nghĩ, cậu vẫn còn cơ hội rời khỏi tầm mắt của tôi để đi gặp cảnh sát kiện cáo à.”
“Gì?” Bách Thời chấn kinh, vì cậu hiểu được dụng ý trong câu nói này của cậu. Nếu như hắn nói những lời đó, vậy thì hắn chính là muốn giam cầm cậu cả đời rồi không phải sao?
“Hạ Trì, cậu có bệnh à. Cậu có biết cậu đang làm điều tệ hại gì không?” Nếu như cậu bị Hạ Trì giam giữ đến hết đời, vậy thì chẳng khác nào tương lai của cậu đã bị Hạ Trì hủy hoại từ đây.
Hắn đã hủy hoại cuộc đời cậu một lần rồi, cho đến khi cậu sống lại lần nữa, hắn vẫn muốn hủy hoại cậu sao?
“Những gì tôi làm với cậu, tất cả đều bắt nguồn từ cậu thôi. Chính cậu đã khiến bản thân mình lâm vào tình cảnh như thế này đấy.” Hạ Trì sau khi dứt lời, cũng chính là lúc hắn đã trói xong hai tay Bách Thời cố định vào thành giường.
“Đừng có ở đó mà trách tôi. Tất thảy tội lỗi đều là tại cậu. Nếu như lúc đó cậu ngoan ngoãn ở cạnh tôi thì mọi chuyện đã không tệ hại đến mức này. Cậu ráng mà chịu đi.”
Hạ Trì rời đi, một mình Bách Thời nằm trên chiếc giường trắng xóa giữa một căn phòng mờ ảo âm u và cô tịch.
Sáng sớm hôm sau, Bách Thời từ trên giường tỉnh dậy, ngay lúc này, đột nhiên có một người lạ mặt bước vào. Bách Thời hỏi: “Cậu là ai? Hạ Trì đâu?
“Hạ Trì đến trường rồi. Còn tôi là ai thì cậu không cần quan tâm, cậu chỉ biết tôi sẽ là người chăm sóc cậu trong thời gian sắp tới, trước khi Hạ Trì đưa cậu đi.”
“Đưa tôi đi?”
Vì Bách Thời đi cả đêm không về nhà, Trục Kha lo sốt vó nguyên một đêm. Hôm qua lúc đi đón Bách Thời mà không gặp, hỏi ra thì mới biết Bách Thời đã đưa một người bạn của mình vào bệnh viện vì người đó xảy ra ẩu đả với Hạ Trì.
Nghe tin như vậy, Trục Kha lập tức hỏi tên bệnh viện rồi cấp tốc chạy đến đó. Lúc tìm đến nơi, Trục Kha lại nghe tin từ anh trai Thế Sinh là Bách Thời đã trở về nhà từ tối qua.
Đi đến đâu thì lại nghe tim Bách Thời đã đi mất, Trục Kha mỗi lúc càng thấp thỏm không yên.
Gọi điện thoại cả đêm Bách Thời cũng không bắt máy, lúc này Trục Kha mới sinh nghi là chuyện này có khi nào liên quan đến Hạ Trì không.
Trục Kha bắt đầu suy luận, có thể bạn của Bách Thời và Hạ Trì xảy ra ẩu đả là vì Bách Thời, sau khi đánh nhau, Bách Thời vội đưa bạn của mình đến bệnh viện, đến tối lúc cậu ra về, vì Hạ Trì đang mai phục trong bóng tối, cho nên Bách Thời không để ý mà chủ quan, sau cùng thì bị Hạ Trì bắt mất.1 . Ngôn Tình Ngược
Nghĩ đến trường hợp này, Trục Kha có một linh cảm mãnh liệt vào nó. Thế là vào sáng nay, Trục Kha chủ động xin nghỉ học, sau đó vừa gọi điện vừa đi tìm Hạ Trì.
Tuy nhiên, kết quả lại khác hẳn với Trục Kha nghĩ, Trục Kha nghĩ rằng nếu Hạ Trì đang giữ Bách Thời thì Hạ Trì sẽ tránh mặt y, nhưng không, khi Trục Kha gọi cuộc đầu tiên cho người bị tình nghi này, người này liền bắt máy.
“Cậu đang ở đâu?” Trục Kha ngồi trong xe hỏi.
“Đang ở trường, làm sao? Nhớ tôi hay gì mà gọi sớm thế?” Hạ Trì vẫn giữ thái độ như thường ngày đối với Trục Kha.
Thú thật, trong chuyện này hắn không hề tức giận Trục Kha, vì trong thâm tâm hắn, chỉ có duy nhất Bách Thời mới là tội đồ của hắn.
“Thật không? Mở camera cho tôi xem đi.”
“Bộ cậu đang kiểm chứng cái gì hay sao mà đòi mở camera lên vậy?” Hạ Trì biết Trục Kha rất thông tuệ, hắn thấu triệt là Trục Kha đang nghi ngờ hắn có liên quan đến việc Bách Thời mất tích nguyên một đêm.
Hạ Trì mở camera, trực tiếp cho Trục Kha thấy mặt mình: “Nhìn đi, tôi đang ở trường này, nói dối làm gì?”
“Vậy Vĩnh Kiệt có đi học không?”
“Không, hôm nay không vào lớp.”
Trục Kha hụt hẫng: “Được rồi, gặp sau.”
Hạ Trì ừm một tiếng coi như không có chuyện gì, nhưng sau khi cúp máy, hắn lại nở một nụ cười đắc ý.
Trục Kha càng ngày càng lo, nguyên một ngày hôm đó, y lục tung hết những người đã từng quen biết với Bách Thời để tìm kiếm tung tích. Buổi tối, Trục Kha đi đến quán bar nơi Bách Thời làm việc để hoi thăm, rốt cuộc cũng không thấy.
Vì u sầu và bất lực, Trục Kha bèn nán lại uống vài ly. Lúc uống đến nửa chai rượu, một người thiếu niên đột nhiên xuất hiện, có thiện chí muốn uống rượu bầu bạn với Trục Kha.
Trục Kha nhìn người thiếu niên này giây lát thì liền nhận ra.
Vào cái hôm Bách Thời bị Tuyên Nghi dụ dỗ để tiếp khách VIP, Trục Kha và Hạ Trì cũng có mặt, và chính người này là người đã đứng tiếp rượu cho y và Hạ Trì.
“Cậu là cái gì Doanh đúng không?” Trục Kha mơ hồ nhớ không ra.
“Tôi tên là Lạc Doanh. Tôi rất vui khi anh vẫn nhận ra tôi.”