“Cậu ngồi đi.” Trục Kha ảm đạm nói với Lạc Doanh.
“Anh đang có chuyện gì phiền lòng phải không?” Lạc Doanh tinh ý đoán được.
“Chờ chút.” Trục Kha giơ tay ngụ ý bảo Lạc Doanh ngừng nói giây lát: “Cậu gọi tôi là anh? Cậu bao nhiêu tuổi?”
“Tôi mười sáu, mới học lớp mười.”
Trục Kha không còn gì để thắc mắc về cách gọi nữa: “Ok thôi, anh thì anh.”
“Có phải chuyện của Vĩnh Kiệt khiến anh không vui không? Vĩnh Kiệt hôm nay sao không đi làm vậy?”
“Tôi đến đây cũng chính là muốn tìm câu trả lời.” Trục Kha uống một ngụm rượu rồi thở dài: “Người yêu của tôi đột nhiên biến mất. Đầu óc tôi giờ rối bời đến phát điên luôn rồi.”
“Người yêu?” Lạc Doanh khá bất ngờ: “Anh với Vĩnh Kiệt, đã trở thành người yêu rồi sao?”
“Có gì không ổn à?”
Lạc Doanh biết mình hơi quá khi hơi câu này: “À không có, chỉ là tôi hơi bất ngờ thôi. Vì Vĩnh Kiệt anh ấy cũng không nói gì với bọn tôi.” Tạm thời gác qua chuyện này, Lạc Doanh hỏi thẳng: “Thế anh định làm thế nào? Có định đi trình báo với cảnh sát để nhờ giúp tìm giúp không?”
“Chắc là phải vậy thôi. Nếu không nhờ cảnh sát giúp, tôi cũng không biết mình sẽ phải làm thế nào nữa.”
Lạc Doanh cùng Trục Kha vừa uống rượu vừa tâm sự đến tận khuya, Trục Kha cảm thấy người đối diện mình nói chuyện khá được, tính ra Lạc Doanh khá hợp gu để làm bạn với y.1
“Trễ rồi, tôi đi trước đây.” Trục Kha để tiền dưới chai rượu: “Tôi phải tiếp tục cuộc hành trình kiếm người rồi, hẹn gặp cậu sau.”
Thấy Trục Kha hơi xiêu vẹo, Lạc Doanh hỏi: “Tôi thấy anh say rồi, tôi dìu anh đi ra xe nhé.”
“Không cần, tôi ổn.” Nói xong, Trục Kha đứng dậy, kết quả là suýt chút nữa là ngã ngửa ra sau.
May mà Lạc Doanh đã đề phòng sẵn, cho nên khi Trục Kha chuẩn bị ngả ra thì cậu đã nhanh chân chạy đến đỡ lấy. Trục Kha cao hơn Lạc Doanh một cái đầu, thân hình cũng đồ sộ hơn một tẹo, chình vì vậy mà Lạc Doanh không tránh được việc mất thăng bằng, Lạc Doanh phải gian nan lắm mới đứng vững được.
Trục Kha cố gắng tỉnh táo nói: “Cảm ơn nhé, chắc là phải nhờ cậu rồi.”
Lạc Doanh một đường đỡ Trục Kha đi ra ngoài, sau đó gọi một chiếc taxi cho Trục Kha.
“Anh ngồi taxi đi, say mèm như vậy mà lái xe không an toàn đâu. Còn xe của anh tôi sẽ nhờ người mang tới nhà.”
“Cậu không có ý đồ cướp xe tôi đấy chứ?” Hơi men trong tông giọng của Trục Kha đã thấm đậm.
“Anh điên à, cướp xe anh để tôi đi tù hay gì? Yên tâm đi, không mất đâu.”
Thú thật thì một chiếc xe đối với Trục Kha nếu mất thì cũng không có gì quá to tát, nhưng vì muốn chọc ghẹo đối phương một chút thôi.
Sau khi taxi đến, Lạc Doanh đưa Trục Kha lên xe, sau đó cũng tự động ngồi vào. Trục Kha thắc mắc: “Sao cậu lại cùng vậy?”
“Tôi đi chung để an toàn. Lỡ đâu anh đánh bác tài xế rồi làm sao.” Lạc Doanh biết cái lý do này khá là buồn cười và vô lý, nhưng cậu không thể nghĩ ra một cái lý do nào khác nữa.
Vì lý do chính xác, chính là cậu muốn biết nhà của Trục Kha. Kể từ lần đầu tiên gặp Trục Kha ở quán bar này, cậu đã vấp phải ánh mắt của người này.
Mọi thứ thuộc về Trục Kha, cậu đều không thể quên được. Mặc dù biết Trục Kha đã có người yêu, nhưng cậu vẫn không kiềm lòng được. Cậu không cần làm người yêu của Trục Kha, chỉ cần kể từ nay về sau, cậu có thể trở thành một phần nào đó trong cuộc sống của đối tượng thì cậu đã vui lắm rồi, dẫu cho là bạn xã giao cũng được.
Ngồi trên xe taxi, Trục Kha một bên mệt mỏi ngủ mê mang, còn Lạc Doanh ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn Trục Kha mãi, nhìn chăm chú đến mức bác tài xế ở phía trên cũng buột miệng nhắc nhở: “Tôi nghĩ cậu sẽ bị trẹo cổ nếu như cứ mãi nghiêng đầu như thế đấy.”
Lạc Doanh giật mình, cười gượng gạo: “Dạ.” Và đúng như bác tài xế nói, ngay lúc cậu quay đầu trở lại, cậu thực sự cảm thấy cổ mình có chút vấn đề.
“Bị cứng cổ rồi đúng không?” Bác tài xế lắc đầu cười cười: “Hai đứa là một đôi sao?”
“Dạ không phải, anh ấy có người yêu rồi ạ.”
“Là yêu đơn phương sao?” Bác tài xế thở dài: “Khổ rồi.”
“Phải chịu thôi chú, cháu là người tới sau, không dám than thở.”
Về đến nơi, sau khi trả tiền taxi xong, Lạc Doanh nhờ bác tài xế phụ mình đưa Trục Kha đến cửa, sau đó mới “tha” cho bác tài xế rời đi.
Lạc Doanh nhân chuông ba lần, mãi vẫn không thấy ai ra mở cửa, lúc cậu nhìn lại thì mới biết, cửa khóa ngoài.
“Nhà tôi bận lắm, không có ai trong đó đâu.” Trục Kha mệt mỏi nói: “Chìa khóa trong túi quần.”
Trong lúc Lạc Doanh mở cửa, điện thoại di động của Trục Kha kêu lên. Trục Kha đột nhiên bừng tỉnh, y có linh cảm cuộc điện thoại này có gì đó rất đặc biệt. Trục Kha cố gắng đứng vững, không càn nhờ sự trợ giúp của Lạc Doanh nữa, cấp tốc lấy máy điện thoại ra xem.
Vĩnh Kiệt!
Trục Kha trở nên tỉnh táo, bắt máy ngay, không nhịn được xổ một tràng, không chờ người kia lên tiếng: “Cậu đi đâu cả ngày hôm qua tới giờ vậy? Sao bây giờ mới gọi cho tôi? Có biết tôi điên cuồng đi tìm cậu suốt ngày hôm nay không? Cậu đang ở đâu? Nếu có chuyện gì bận thì cũng phải nhắn một tin nhắn cho tôi chứ.”
Bách Thời nói: “Tôi có chuyện gấp nên phải về quê, không biết khi nào mới về với cậu được. Trước mắt cậu đừng gọi cho tôi nhé, khi nào tôi giải quyết xong việc tôi sẽ về với cậu.”
“Hả? Việc riêng là việc gì?”
Trục Kha hỏi xong, bên kia liền tắt máy.
Trục Kha hoang mang tột độ, không hiểu người yêu của mình đang bị cái gì? Nếu là chuyện gấp cần phải về quê thì có cần nói ra những câu như muốn “gián tiếp chia tay” như vậy không?
Nếu như cậu ấy không giải quyết được vấn đề thì sao? Chẳng lẽ sẽ mãi mãi không về ư?
Trục Kha nổi nóng ngang sương, không kiềm được đạp vào bức tường phía sau: “Mẹ kiếp. Cái quái gig vậy chứ?”
“Có chuyện gì sao?” Lạc Doanh lo lắng hỏi.
Trục Kha hít thở dồn dập vì lửa giận, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh để không giận cá chém thớt gây ra khó chịu cho người vừa giúp mình. Y nói: “Không có gì, cảm ơn cậu chuyện hôm nay, cậu về đi, khuya rồi.”
Dứt lời, Trục Kha lấy lại chìa khóa trên tay Lạc Doanh, tự mở cửa đi vào nhà, không xoay mặt nhìn lại.
Lạc Doanh cảm thấy có chút mất mát và chua xót khi thấy Trục Kha như thế. Cậu biết lúc nãy người gọi là “Vĩnh Kiệt”, nhưng cậu không rõ họ là đang nói chuyện gì.
Theo như những gì cậu nghe, cậu đoán rằng có lẽ Vĩnh Kiệt bận việc riêng nên đi đó mà không báo cho Trục Kha biết, cho nên Trục Kha mới tức giận như vậy.
Nhưng mà có điều này khiến cậu cảm thấy kỳ lạ. Vĩnh Kiệt và Tuyên Dĩnh chủ quán bar nơi cậu làm rất thân thiết, nếu như có việc riêng cần phải giải quyết thì chắc chắn Vĩnh Kiệt phải báo cho Tuyên Dĩnh biết, dù sao cũng là nhân viên của quán bar, muốn nghỉ phép thì cần phải báo chứ.
Mà nếu như Vĩnh Kiệt đã không thông báo gì mà nghỉ việc ngang nhiên như thế, vậy thì chỉ có một khả năng, Vĩnh Kiệt muốn việc vĩnh viễn.
Lạc Doanh hơi tò tò về việc này, liền lấy điện thoại gọi cho Vĩnh Kiệt, kết quả là không ai bắt máy.
Trên bàn ăn, Hạ Trì cùng Bách Thời hai thân thể trần trụi giao thoa với nhau. Bách Thời nằm trên bàn dang rộng hai chân, Hạ Trì đứng bên dưới mãnh liên đâm vào.
“Dừng lại đi, không muốn.” Bách Thời cầu xin.
“Câm miệng cậu lại. Chỉ cần rên thôi là được rồi, tôi phiền khi nghe cậu xin xỏ van nài.” Hạ Trì vẫn di chuyển hông kịch liệt vào vị trí màu hồng phấn nhưng đã nhuốm đỏ của Bách Thời.
“Đau quá, Hạ Trì, xin cậu mà.”
Hạ Trì dĩ nhiên biết Bách Thời đang đau chết đi được, vì hắn có thể nhìn rõ nơi đó của Bách Thời đang chảy máu. Nhưng vậy thì sao? Hắn chính là muốn Bách Thời phải đau đớn khổ sở như thế đấy.
Bách Thời nức nở: “Lúc nãy...cậu nói là… nếu gọi cho Trục Kha và nói theo những gì cậu muốn… cậu sẽ dừng lại mà.”
Hạ Trì cười nhạt: “Cậu ngốc thật đấy, lời của tôi mà cậu cũng tin sao?”
Bách Thời đã lường trước được việc Hạ Trì sẽ nuốt lời, nhưng vì lúc nãy khi Hạ Trì một phát đâm vào quá đột ngột, trong khi chỗ đó của cậu còn chưa được bôi trơn và mở rộng, cho nên cậu mới hoảng loạn mà vội vã tin vào lời của hắn.
Trục Kha chính là niềm hy vọng cuối cùng của cậu, nhưng sau khi cuộc gọi khi nãy kết thúc, Bách Thời biết rằng, cuộc đời cậu đã tiếp tục đi vào lối mòn, và lối mòn ấy lại một lần nữa mang tên Hạ Trì.