Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường

Chương 79: Chương 79: Dự cảm chẳng lành




Trục Kha rời khỏi nhà di chuyển đến địa điểm đã hẹn trước với Lạc Doanh. Lúc Trục Kha đi đến đầu đường thì y đã thấy Lạc Doanh đứng ở đó chờ sẵn.

“Đợi tôi có lâu không?” Trục Kha vừa đạp thắng mở cửa kính xe xuống thì liền hỏi.

“Cũng không lâu lắm, tôi cũng chỉ mới vừa ra thôi.” Thực ra là Lạc Doanh đã ra đây đứng cũng được hai mươi phút rồi, không phải vì cậu hố giờ nên đến sớm đâu, mà bởi vì cậu nôn nóng được gặp Trục Kha mà thôi.

Trục Kha lại nói: “Không cần nói vậy để tôi không cảm thấy áy náy đâu. Tôi đến trễ làm cậu phải chờ lâu, xin lỗi nhé.”

Lạc Doanh nói tiếp: “Thực ra anh cũng không đến trễ lắm mà, chỉ có năm phút thôi cũng không lâu lắm, là do tôi đến sớm thì đúng hơn.”

Hai bên bàn luận về vấn đề ai trễ ai muộn cũng mất vài phút, sau đó Trục Kha nói: “Thôi được rồi được rồi, tạm dừng câu chuyện này lại thôi, ai đếm sớm ai đến muộn cũng được, giờ thì nhanh lên thôi, tôi đói lắm rồi. Cậu lên xe đi.”

Lạc Doanh vòng qua đuôi xe rồi mở cửa ngồi lên ghế phó lái: “Nhà anh có nguyên liệu để nấu không? Nếu không có thì phải đi mua đấy.”

“Hôm nay khoan hẵn đến nhà tôi nấu ăn.”

“Vậy anh định đi đâu?”

“Đi ăn bên ngoài đi, tôi biết một chỗ đồ ăn rất ngon, lại còn ở ngoài trời nữa. Tôi thích không khí mát mẻ.”

Lạc Doanh gật đầu: “Vậy cũng được.”

Trên đường đi, Trục Kha và Lạc Doanh một người lái xe một người ngắm cảnh. Lúc này, Trục Kha đột nhiên hỏi: “Gần đây cậu có liên lạc với Vĩnh Kiệt không?”

“Tôi với Vĩnh Kiệt tuy làm chung quán bar nhưng lại không thân lắm, mỗi khi liên lạc cho nhau đa số đều là bàn về vấn đề công việc này nọ. Gần đây anh ấy không còn làm việc nữa nên bọn tôi cũng không có chuyện gì để liên lạc.”

Sắc mặt Trục Kha đen xuống một phần. Lạc Doanh lại hỏi: “Sao anh lại hỏi chuyện này? Có vấn đề gì sao?”

“Không có gì.” Trục Kha không muốn chia sẻ việc riêng tư của mình cho người khác nghe.

Trục Kha lái xe đến một nhà hàng gần trung tâm thành phố An Dương Hạ, nhà hàng này khá lớn, trang trí nội thất cũng không quá lộng lẫy nhưng lại sạch sẽ mát mẻ thoải mái vô cùng. Đây là lần đầu tiên Lạc Doanh được đi đến những chỗ tràn ngập mùi tiền như thế này.

Gửi xe xong, Trục Kha bảo: “Vào trong thôi.”

Trục Kha vừa mở cửa, Lạc Doanh lại nói: “Tôi không có đủ tiền để trả cho chỗ này đâu. Ờm… hay là, anh vào đi, tôi ngồi đây đợi cũng được.”

“Tôi rủ cậu đi ăn, tự dưng đến nơi tôi lại để cậu chờ ở đây, mới nghĩ tới thôi là đã thấy kỳ rồi. Không sao đâu, vào đi, tôi mời, tiền bạc cứ bỏ qua đi, không cần nặng đầu.”

“Không thể đâu, chỗ này đắt lắm. Dù cho anh có giàu có và quan tâm đến số tiền mình bỏ ra cho tôi, nhưng tôi lại không thể làm ngơ cho qua món tiền đó được.”

Trục Kha nghĩ ngợi tìm cách thuyết phục Lạc Doanh vào trong: “Nhưng ngồi một mình cô đơn lắm đấy. Tôi không thích ăn một mình.”

“Vậy… “ Lạc Doanh cũng suy tư: “Vậy tôi vào cùng cũng được, nhưng mà tôi không ăn đâu nhé.”

Trục Kha tạm thời trả lời qua loa bằng cách ừm một tiếng. Thấy vậy, Lạc Doanh cũng đi xuống xe, hướng vào nhà hàng với người còn lại.

Ngồi vào ghế, Lạc Doanh lại thêm một phen trố mắt vì độ hoành tráng của chỗ này. Bàn của Trục Kha chọn nằm ở tầng cao nhất trên sân thượng, không khí vây quanh bốn hướng đều là những cơn gió đêm chan hòa se lạnh, những ngọn đèn lấp lánh lung linh cũng được bày trí xung quanh những cái cây nhỏ. Phía xa còn có sân khấu cùng dàn nhạc công đang chơi một khúc nhạc nhẹ nhàng.

Trục Kha sau khi gọi món xong thì đẩy thực đơn cho Lạc Doanh: “Gọi món đi, đã vào đến đây rồi mà không ăn thì kỳ lắm đấy.”

“Nhưng mà… “

“Hay thế này đi, nếu như cậu đã ngại và muốn sòng phẳng đến mức này rồi, vậy thì tiền ăn của ngày hôm nay tôi sẽ trừ vào tiền công của công việc đầu bếp của cậu, vậy đã được chưa?”

Lạc Doanh thấy phương án này khá được.

Trục Kha lại nói: “Tiền lương của cậu là hai mươi triệu một tháng, tôi sẽ trừ tiền ăn của buổi tối này vào từng tháng. Tôi vẫn còn đang đi học, cho nên chỉ trả lương cho cậu được bấy nhiêu thôi, cậu không kháng nghị gì chứ?”

“Hai mươi triệu?” Cả cuộc đời Lạc Doanh chưa một lần nghĩ mình có thể kiếm ra được số tiền như vậy, vậy mà Trục Kha lại dùng từ “bấy nhiêu thôi“. Đúng là cách biệt đẳng cấp.

Tự dưng bây giờ Lạc Doanh cậu lại cảm thấy mình trèo quá cao rồi.

Thấy Lạc Doanh không nói tiếp, Trục Kha tiếp tục mở miệng: “Sao? Cậu chê ít á?”

Lạc Doanh lắc đầu lia lịa: “Không có không có, không hề ít, đối với tôi thì nó là rất rất nhiều luôn ấy chứ.”

Trục Kha mỉm cười ôn hòa: “Vậy thương thảo ổn thỏa rồi đúng chứ, cậu mau gọi món đi.”

Lạc Doanh gọi mấy món mà cậu từng thấy đầu bếp làm trên tivi là chủ yếu, vì cậu rất muốn một lần ăn thử chúng, mỗi lần xem cận cảnh mấy siêu đầu bếp làm mấy món ăn này, cậu lúc nào cũng như bị hớp hồn.

Sau khi phục vụ mang tất cả các món ra, Trục Kha và Lạc Doanh bắt đầu dùng bữa tối, vừa ăn vừa ngắm cảnh đêm thành phố với những ánh đèn chớp nháy.

Trục Kha gọi thêm một chai rượu vang, nhờ phục vụ rót cho mình và cho Lạc Doanh một ly. Lạc Doanh không từ chối, vì dù sao cậu làm ở quán bar cũng lâu rồi, cho nên việc uống rượu chỉ là chuyện nhỏ.

Hai bên cụng ly, cùng nhau nhấp một ngụm. Khi miệng ly rời môi, Trục Kha đột nhiên có chút buồn bã, y nhìn ly rượu trong tay vài giây rồi đặt xuống.

Lạc Doanh tinh ý thấy được vẻ mặt có hơi chùng xuống của Trục Kha, cậu hỏi: “Anh có chuyện gì buồn sao?”

Trục Kha không nói, rót thêm rượu vào ly rồi nốc cạn. Rũ rượi giây lát, Trục Kha trả lời: “Tôi nhớ Vĩnh Kiệt. Cậu ấy đi lâu quá rồi, tôi không muốn rời xa cậu ấy chút nào.”

“Anh ấy đi đâu?”

“Cậu ấy nói ở quê nhà có việc bận, phải ở lại giải quyết, bảo tôi đừng đi tìm cậu ấy, khi nào ổn thỏa, cậu ấy sẽ quay lại.”

Lạc Doanh bị ánh mắt xám xịt của Trục Kha làm cho ảnh hưởng mà có chút buồn theo: “Dù sao anh ấy cũng nói là sẽ quay lại, anh đừng lo lắng.”

“Thà rằng cậu ấy cho tôi một con số nhất định đi. Đằng này lại bảo khi nào xong thì mới trở về, không cho tôi biết thời gian cụ thể, không muốn tôi liên lạc, cũng không muốn tôi đi tìm gặp. Nhỡ đâu cậu ấy biến mất mười năm, rồi hai mươi năm, ba mươi năm, vậy thì tôi phải làm sao?”

Toàn bộ quá trình sau đó của bữa ăn này đều là Lạc Doanh nhìn chăm chú Trục Kha uống rượu. Hết chai này rồi đến chai kia, cho dù Lạc Doanh ngăn cản đối phương bao nhiêu lần thì người ta cũng không nghe.

Trục Kha cứ bảo là “tôi muốn say“. Vì Trục Kha nghĩ rằng cơn say có thể khiến y tạm thời quên đi mọi sự liên quan đến người yêu đã bỏ đi của mình.

Trục Kha sau khi thanh toán chỗ ăn của ngày hôm nay thì liền chở Lạc Doanh về nhà của cậu. Vẫn như khi đến đẫy Lạc Doanh bảo Trục Kha dừng ở đầu đường.

Trước khi xuống xe, Lạc Doanh lo lắng hỏi: “Anh ổn không vậy?”

“Ừm, tôi ổn.” Mặt Trục Kha hơi đỏ vì uống rượu khá nhiều, nhưng nhìn chung thì cũng chưa phải đến mức là say quên lối về.

Lạc Doanh nói tiếp: “Chạy xe cẩn thận nhé.”

Trục Kha gật đầu: “Ngày mai tôi lại đến đón cậu.”

Nói xong, Trục Kha lái xe rời đi, lúc đi đến nửa đoạn, Trục Kha vô tình thấy một chiếc mô tô quen thuộc từ trong một cái ngã ba chạy ra, người này không đội nón bảo hiểm. Đó là Hạ Trì.

Trục Kha nhìn đồng hồ, bây giờ đã là mười một giờ ba mươi tối rồi còn gì. Hạ Trì đi đâu vào giờ này trên con đường này nhỉ? Trục Kha tự hỏi.

Bình thường, những nơi mà Hạ Trì từng đi qua, tất cả Trục Kha đều biết, vì cả từ xưa đến giờ đi chơi ở đâu cũng đều có nhau cả. Và Trục Kha khẳng định, khu vực này, đoạn đường này, y và Hạ Trì chưa từng đi qua.

Với cả ở đây là ngoại thành nữa, Hạ Trì từng nói mấy khu ngoại thành chẳng có gì để ăn chơi cả, vậy thì nếu như nói bây giờ Hạ Trì đến đây để ăn chơi thì có chút không đúng.

Linh cảm của Trục Kha mách hảo là y phải ngay cho Hạ Trì để thăm dò hỏi thử. Lúc Hạ Trì bắt máy, Trục Kha liền hóa thân thành diễn viên: “Cậu đang đâu vậy? Sang nhà tôi chơi đi, ở nhà một mình buồn quá.”

Hạ Trì không ấp úng: “Tôi đang ở nhà, hôm nay có chút đau đầu, xin lỗi nhé, bây giờ thì không được.”

“Đau đầu? Có nặng lắm không? Hay tôi sang nhà cậu bầu bạn nhé?”

“Tôi mới uống thuốc nên buồn ngủ lắm, hẹn cậu bữa khác nhé bạn.”

Trục Kha cảm thấy kỳ lạ: “Ừm vậy thôi hẹn bữa khác. Ngủ đi.”

Sau khi tắt máy, Trục Kha liền đạp ga chạy lên phía trước xem thư nhưng Hạ Trì đã chạy mất tăm rồi.

Có một linh tính rất mãnh liệt hiện lên, ngày mai, Trục Kha nhất định phải túc trực ở đoạn đường này để xem thế nào. Trục Kha nhấc điện thoại di động gọi cho ai đó: “Này lớp trưởng, ngày mai xin thầy cho tôi nghỉ học một ngày, tôi bị sốt rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.