Nói chuyện lớp trưởng xong, Trục Kha lại gọi một lần nữa, cuộc gọi lần này là gọi cho Lạc Doanh. Ngay khi Lạc Doanh bắt máy, Trục Kha chuyển tông giọng sang khào khào nhue mệt mỏi không đủ sức nói: “Lạc Doanh, tôi không ổn rồi.”
Lạc Doanh vừa mở cửa nhà bước vào thì hốt hoảng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra với anh sao? Sao lại không ổn?”
“Tôi say quá nên không đủ tỉnh táo chạy về nhà nữa. Tôi sợ từ đây mà chạy về sẽ không an toàn. Cậu có thể cho tôi ngủ ở nhà một đêm không?” Vì phải đề phòng trường hợp Lạc Doanh không cho Trục Kha vào ở, cho nên Trục Kha mới giả bộ như vầy. Bởi vì có vẻ như Lạc Doanh không muốn Trục Kha biết nhà thì phải, đã ba bốn lần Trục Kha bảo hãy để y chờ Lạc Doanh vào thẳng đến nhà nhưng Lạc Doanh lại luôn luôn không chịu mà từ chối.
Lạc Doanh chần chừ ba giây, sau đó nói ngay: “Vậy anh đến chỗ cũ đi, tôi ra đón đường.”
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, Trục Kha quay xe chạy về hướng cũ, đỗ xe ngay tại đầu đường gần nhà Lạc Doanh. Lạc Doanh ở trong nhà, tay chân thoăn thoắt nhanh nhẹn dọn dẹp nhà cửa cho gọn gàng, tìm mấy chai dầu thơm đã cũ ra xịt khắp nhà để khử mùi.
Tuy nhà Lạc Doanh không hề có mùi hôi thối gì, nhưng vì Lạc Doanh đã từng đến nhà Trục Kha, và cậu có thể ngửi được mùi thơm tho của nhà Trục Kha nồng nặc. Cậu sợ rằng khi Trục Kha đến đây sẽ cảm thấy khó chịu. Với lại, nhà cậu cũng không được rộng rãi gọn gàng, cậu ngại ngôi nhà này không xứng với Trục Kha.
Đây cũng chính là lý do cậu không muốn Trục Kha biết nhà mình. Nhưng giờ hết cách rồi, Trục Kha đang không ổn và cần nơi ngủ nhờ, cậu buộc phải xử lý nơi ở này thật nhanh, khiến nó nâng cấp lên dù chỉ một bậc.
Sau khi cật lực dọn dẹp lau chùi nhà cửa trong đêm khuya xong, Lạc Doanh mới co chân chạy ra đầu đường đón Trục Kha. Vừa đến nơi Trục Kha hỏi: “Sao cậu lâu vậy? Tôi buồn ngủ sắp chết rồi.”
Lạc Doanh thở hổn hển: “Xin lỗi, tại tôi bận cho máy con mèo hoang ăn ấy mà.”
“Vì mấy con mèo mà cậu quên tôi luôn sao?” Trục Kha giả vờ thở dài: “Nghe đau lòng thật đấy.”
Lạc Doanh xua tay: “Không có, chỉ tại, mấy con đó đáng thương.”
“Tôi không đáng thương sao?”
“Đương nhiên. Anh là do say rượu, là do anh chủ động còn gì, còn mấy con mèo kia dĩ nhiên là do bị động rồi.”
Trục Kha cạn lời, đành phải ngưng lại không nói gì thêm. Lạc Doanh nói: “Đi thôi.”
Lạc Doanh lên xe cùng với Trục Kha, chỉ đường cho Trục Kha đi vào nhà mình. Mất chỉ có tám phút là đã đến nơi.
Sau khi đến nơi, Lạc Doanh phát hiện: “Chết rồi, chỗ này không có chỗ đậu xe ô tô.”
“Ở đây an ninh có ổn không? Nếu ổn thì tôi có thể để xe ở ngoài này.”
“Cũng không ổn lắm đâu, lâu lâu vẫn bị mất trộm mấy lần.”
Trục Kha ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Vậy ở khu này có nhà nào lớn không? Có sân rộng ấy?”
“Có, nhưng mà phải vòng xe về chỗ cũ rồi đi thêm một đoạn. Nhà đó cách đây không lâu mới có người chuyển vào ở, chứ trước đó thì không có đâu.”
Trục Kha lại có cảm giác khác lạ: “Thế cậu chỉ đường tôi đến đó đi. Tôi sẽ nhờ nhà đó giữ xe.”
“Rồi quay về bằng nào? Đi bộ á? Nếu đi bộ về đây thì cũng mất hai mươi phút đấy? Anh đi nỗi ư? Không phải nói say lắm rồi sao?” Lạc Doanh hỏi một lèo không nghỉ ngơi.
Nghe vậy, đúng thật là Trục Kha cũng lười phải đi bộ, thế là rốt cuộc cũng phải tìm cách khác: “Thôi kệ, vậy tôi để xe ở ngoài này, xe tôi có hệ thống chống trộm, nếu có ai cố tình chạm vào nhiều lần nó sẽ hú lên thôi. Hy vọng nếu hú lên tôi sẽ nghe.”
Ngủ qua một đêm tại nhà Lạc Doanh, Trục Kha cảm thấy hơi sương vì tính ra cả hai chỉ mới nói chuyện làm quen vài ngày nay thôi. Đi vào nhà, Trục Kha nhìn nội thất bên trong đôi môi không dám mở ra đánh giá, vì y sợ sẽ khiến cho Lạc Doanh bị ngại.
Thú thật, ngôi nhà này Trục Kha có chút không tiếp được. Nó là cấp bốn nên khá nhỏ, đồ đạc tuy sạch sẽ ngăn nắp nhưng vẫn cảm thấy chật chội và ngồi ngạt. Tuy nhiên, có một điểm vẫn có thể cứu vớt lại được. Đó là ngôi nhà này có mùi khá thơm và dễ chịu.
Lạc Doanh nói: “Anh có cần thay đồ không? Hay muốn mặc đồ của mình ngủ?” Lạc Doanh cho rằng những người giàu có sẽ không thoải mái với việc mặc đồ chung với người khác nên cậu hỏi ý kiến Trục Kha trước.
“Không cần đâu. Đồ cậu nhìn qua chắc chắn tôi cũng không mặc vừa.” Trục Kha cao lớn hơn Lạc Doanh, dĩ nhiên là không cùng size đồ rồi.
Lạc Doanh đã dự liệu trước, nên cũng không mấy bất ngờ hay sượng sùng.
“Vậy lát nữa anh ngủ trong phong tôi đi, tôi ngủ ngoài này.”
“Sao có thể, đây là cậu kia mà.”
“Tôi cũng không thể để anh ngủ ngoài này.”
“Tôi đâu có nói tôi sẽ ngủ ngoài này.”
“Hả? Vậy anh định ngủ ở đâu!”
“Thì ngủ chung phòng với cậu, chung giường với cậu, có gì đâu mà khó.”
Lạc Doanh kinh ngạc nửa phần, nửa phần còn lại là hồi hộp khôn xiết. Không ngờ đến lại có một ngày cậu được ngủ cùng với Trục Kha. Nhưng mà, cậu cũng có lo lắng, vì cậu sợ rằng bản thân sẽ không kiềm lòng được mà làm ra những hành động không hay.
Lạc Doanh sau khi tắm xong thì leo lên giường đắp chăn ngủ trước, còn Trục Kha thì vẫn đang ở bên ngoài hút thuốc. Lạc Doanh hy vọng lúc Trục Kha đi vào cũng là lúc cậu đã ngủ say, vì cậu không muốn phải đỏ mặt rồi thức trắng cả đêm đâu.
Nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước, không giống như những gì Lạc Doanh mong muốn, lúc cậu mới nhắm mắt được hai phút, tiếng cửa phòng đã vang lên, cậu biết rằng Trục Kha là người mở.
Tim Lạc Doanh đập thình thịch, cậu không dám mở mắt ra, chỉ có thể giả vờ mình đã ngủ say. Chốc lát sau, cậu không nhịn được nữa, thử hé mắt ra nhìn, kết quả, cậu lại thấy Trục Kha đứng xoay lưng về phía mình và đang cởi áo.
Lạc Doanh nuốt nước bọt, lập tức nhắm mắt lại. Nội tâm cậu gào thét: “Sao lại cởi áo chứ? Thật là!”
Sau khi cởi bỏ áo, Trục Kha leo lên giường, kéo chăn của Lạc Doanh qua một chút rồi đắp lên phần thắt lưng trở xuống. Qua một hồi lâu, Lạc Doanh không còn thấy động tĩnh gì nữa thì bèn mở mắt quay sang nhìn.
“Sao lại giả vờ ngủ?” Trục Kha hỏi trong trạng thái nhắm mắt.
Lạc Doanh chấn động xoay mặt đi, lắp bắp sơ sài phản bác: “Đâu… đâu có, tôi đâu có… giả vờ ngủ. Tại anh vào làm ổn nên tôi mới thức ấy chứ.”
Trục Kha mờ mắt, nằm quay sang hướng của Lạc Doanh, chống tay lên nhổm nửa người dậy: “Này!”
Thấy Lạc Doanh vẫn xoay mặt về bên kia, Trục Kha đưa tay nắm cằm của Lạc Doanh bắt cậu xoay mặt lại về phía này. Hai mắt chạm nhau, tai Lạc Doanh đỏ lên, trái tim như sắp nổ tung.
Trục Kha nói: “Cậu bị thân hình tuyệt phẩm của tôi thu hút rồi chứ gì?!” Trục Kha được cái tự tin số một, bệnh tự luyến nếu y là số hai thì không ai là số một.
Lạc Doanh nhìn Trục Kha chầm chầm, vẫn không thừa nhận: “Cũng bình thường thôi mà.” Chỉ khác mấy anh người mẫu một chút thôi.
Trục Kha tut hứng, nằm xuống trở lại, không nói gì nữa.
Sáng hôm sau, Trục Kha bảo với Lạc Doanh: “Giúp tôi một chuyện nữa đi.”
“Chuyện gì?”
Trục Kha nói: “Hôm qua cậu nói có ngôi nhà trước đây không có người ở nhưng mà mới có người chuyển đến cách đây không lâu ấy, nó nằm chỗ nào vậy, chỉ tôi đến đó đi.”
“Sao anh lại quan tâm đến nó vậy? Nhà người quen sao?”
Trục Kha do dự, cuối cùng cũng không nói rõ mà gật đầu bừa với lý do của chính Lạc Doanh đưa ra: “Ừm, là nhà người quen. Người quen của tôi mới chuyển đến khu này mà chưa báo địa chỉ cho tôi biết, tôi muốn đến đó để gây sự bất ngờ.”
Lạc Doanh không nghi ngờ gì, liền chỉ đường cho Trục Kha đến đó, chỉ xong, cả hai tạm biệt, trước khi đi, Trục Kha nói: “Chuyện bếp núc này nọ hẹn cậu lại ngày mai nhé.”
Đi đến ngôi nhà mà Lạc Doanh chỉ, Trục Kha tìm một chỗ khuất đậu xe ở đó rồi túc trực cả ngày không rời đi. Lúc đói bụng thì gọi đồ ăn để người ta giáo tới, ăn ngay trên xe.
Đúng như lính tính của Trục Kha mách bảo, người ở trong ngôi nhà này chính là Hạ Trì. Vì lúc này y thấy Hạ Trì đang chạy xe mô tô từ xa đến và đậu lại trước ngôi nhà.
Không nhấn chuông kêu cửa, Hạ Trì nhấn nút khiển thì cửa đã tự động mở ra.
Sao cậu ấy lại đổi nhà mà không cho ai biết hết vậy? Trục Kha khó hiểu.
Nguyên một đêm khó ngủ trằn trọc mãi vì không biết linh cảm của mình là thế nào? Cứ tưởng đâu bản thân sẽ tìm ra được cái gì to tát, nhưng cuối cùng cũng chỉ là tìm ra ngôi nhà mới của Hạ Trì.
Trục Kha thở dài hụt hẫng khôn ngui. Có lẽ thứ mà Trục Kha mong chờ tìm thấy không có hiện hữu ở ngay đây rồi.