Giờ tan học, Bách Thời cùng Lê Học và Thế Sinh di chuyển xuống tầng trệt, Lê Học ngáp một hơi rồi đề xuất: “Ngày mai là cuối tuần, tìm địa điểm nào đi chơi đi hai đứa.”
Thế Sinh phụ họa gia nhập theo: “Tôi mới phát hiện ra có một quán ăn cực đẹp ở ngoại thành. Hay là...”
Bách Thời ngang nhiên chen vào từ chối: “Tôi không đi được, hai cậu đi đi, ngày mai tôi bận rồi.”
Lê Học và Thế Sinh đồng loạt nói y chang nhau: “Cậu bận cái gì?”
“Tôi phải đi tìm việc làm thêm.”
Thế Sinh bất ngờ hỏi “Sao phải tìm? Cậu nghỉ làm ở quán bar rồi sao?”
Quán bar?
Bách Thời không hề biết Vĩnh Kiệt có đi làm thêm, cậu giả vờ diễm xuất nói: “Không có nghỉ. Ý tôi là ngày mai tôi đi làm ở quán chỗ đó đấy.” Cậu dừng lại giây lát do dự, sau đó gãi đầu cười gượng hỏi: “Ờm thì, cậu có thể cho tôi lại địa chỉ quán bar đó được không? Dạo này đầu óc tôi nhớ nhớ quên quên thế nào ấy.”
Bách Thời vừa nói xong, Thế Sinh cũng không nghi ngờ gì mà lập tức nói địa chỉ, kế đó cũng không quên khuyên nhủ chân thành cậu nên đến bệnh viện kiểm tra não lại lần nữa. Bách Thời gật đầu đồng ý bâng quơ rồi cho qua.
Xuống đến sân trường, một chiếc mô tô với âm thanh phô trương cực đại chạy đến dừng trước mặt Bách Thời, Bách Thời thấy vậy liền tạm biệt Lê Học và Thế Sinh rồi leo lên mô tô để chủ nhân của nó chở đi mất.
Lê Học và Thế Sinh cố nhiên biết người lái chiếc mô tô to tướng đó là ai, vì nên cả hai từ đầu tới cuối chính là đứng yên bất động không dám động đậy, đến khi bóng dáng Bách Thời ngồi trên xe rẽ ngang rồi biến mất, cả hai mới nhìn nhau ngây ngẩn cả người.
“Tại sao Vĩnh Kiệt lại đi cùng với Hạ Trì nữa vậy?” Lê Học lạnh sống lưng.
Thế Sinh ngờ ngợ: “Tôi có cảm giác Vĩnh Kiệt rất kỳ lạ. Ánh mắt của cậu ấy dạo gần giống như là… đang suy tính âm mưu gì đấy.”
Trên đường đi, Hạ Trì và Bách Thời không nói với nhau tiếng nào, bủa vây lấy thân thể chỉ có xe cộ gió thổi và âm thanh kèn ô tô. Lúc dừng đèn đỏ, Bách Thời tìm cơ hội hỏi: “Chúng ta là đang đi đâu vậy? Tôi chỉ bảo cậu đưa tôi về nhà thôi không phải sao?”
“Cậu quên mất lúc sáng đã nói gì với tôi rồi à?”
Bách Thời tất nhiên không bao giờ quên những lời cậu từng nói ra, đặc biệt là lời mà cơ hồ cậu bào mòn hết tâm can mới thốt ra được.
“Cậu nói cậu cam tâm tình nguyện làm thế thân. Vậy nên, điều cậu cần làm bây giờ là ngậm miệng lại và làm theo những gì tôi muốn.”
Bách Thời im lặng không nói tiếng nào, cậu đã xác định ngày hôm nay bản thân sẽ khó lòng thoát khỏi nanh vuốt của dã thú tàn độc.
Hạ Trì một đường đưa Bách Thời trở về nhà hắn. Đứng trước ngôi nhà to lớn cực kỳ quen thuộc, Bách Thời dường như ngược dòng ký ức nhớ lại những năm tháng lớn lên tại nơi này.
Đi vào nhà, Bách Thời đã bóng lưng của dì Từ từ xa, dì ấy đang chăm chú làm việc ở trong, những giọt mồ hôi mà sự mệt mỏi cứ như dòng thác chảy trôi trên gương mặt nhợt nhạt của dì.
Thấy Bách Thời dán mắt lên người dì Từ mãi không chịu đi, Hạ Trì đẩy mạnh Bách Thời một cái khiến cậu nhào lên phía trước một bước: “Nhanh cái chân lên.”
Dì Từ nghe âm thanh bên ngoài thì tức thời đi ra, vừa mới nhìn thấy Bách Thời thì không giấu được nét kinh ngạc mà trừng mắt. Hạ Trì lên tiếng nhằm thu hồi sự ngờ vực của dì Từ: “Đây là Vĩnh Kiệt, không phải người mà dì nghĩ đâu.”
Dì Từ nghe vậy thì cũng gật đầu cho qua, Hạ Trì nói tiếp với lời lẽ căn dặn nghiêm ngặt: “Trong vòng hai giờ đồng hồ tới, vô luận là ai cũng không được gõ cửa phòng tôi làm phiền.”
“Tôi biết rồi thưa cậu chủ.”
Hạ Trì đưa Bách Thời lên trên lầu, tiến thằng vào trong phòng riêng của hắn. Hạ Trì ném balo lên ghế, cởi luôn áo khoác sơ mi ngoài ra, Bách Thời thấy vậy thì bị động trở nên căng thẳng, dù cho cậu đã dự liệu trước được chuyện này.
“Trước khi bắt đầu, tôi muốn đính chính lại một chuyện.” Hạ Trì đút tay vào túi quần, thong thả lạnh lùng và hời hợt, nói: “Có vẻ như cậu có chút hiểu lầm. Cậu nghĩ tôi có tình cảm đặc biệt với Bách Thời đúng không, cho nên mới chấp nhận hạ mình quỳ dưới chân tôi xin phép được làm thế thân cho cậu ta.”
“Cậu mới là người hiểu lầm. Tôi không hề nghĩ như vậy.” Bách Thời là người hiểu rõ nhất, thậm chí có khi cậu còn sáng suốt hơn cả Hạ Trì về nan đề này. Cậu biết rằng Hạ Trì vĩnh viễn sẽ không bao giờ có tình cảm với cậu của trước đây, Hạ Trì chỉ thèm khát cơ thể trước đó của cậu thôi.
Hạ Trì là một kẻ ham mê sắc ái dục tình, hai chữ tình yêu đối với hắn không khác gì một trò chơi nhạt nhẽo bình thường.
Hạ Trì gật gù cảm thán: “Tốt lắm. Vì vậy cho nên tôi muốn cậu nhớ mãi điều này, tôi không phải vì nhớ nhung yêu thích Bách Thời mà đồng ý cho cậu làm thế thân, mà tôi chỉ là có một sự hứng thú đặc biệt với dáng vẻ của Bách Thời thôi.”
Ánh mắt Bách Thời mạnh mẽ hùng hồn nhìn Hạ Trì: “Tôi sẽ nhớ mãi điều này. Cậu yên tâm.”
Tình trạng mối quan hệ hiện tại của Hạ Trì và Bách Thời tuy có chút kỳ lạ và phức tạp, nhưng đây chính là bước số một trong kế hoạch của Bách Thời. Cậu nhất định phải khiến Hạ Trì cảm nhận những thứ mà cậu từng trải qua, cậu sẽ làm cho Hạ Trì điêu đứng giống như những gì mà cậu đã từng trong quá khứ.
Bằng mọi giá, cậu phải khiến cho Hạ Trì yêu cậu say đắm, vô luận là thủ đoạn hèn hạ nào, hay là buộc phải hạ mình trở nên thấp kém, cậu nhất định phải làm cho Hạ Trì vĩnh viễn không thể buông tay cậu, sau đó, cậu sẽ là người vứt bỏ hắn.
“Vậy ta bắt đầu đi, cậu muốn làm gì?” Bách Thời đi tới trước mặt Hạ Trì tấn công gọn nhẹ bằng cách khẽ khàng thủ thỉ bên tai hắn.
Hạ Trì biết hành động này của đối phương chính là khiêu khích khơi mào dục vọng, hắn mỉm cười tà ma, nhanh như chớp xoay người Bách Thời áp cậu vào tường. Một tay Hạ Trì chống lên tường, một tay còn lại vẫn nhét túi, mặt giáp mặt với Bách Thời với một khoảng cách cực gần. Hắn mở miệng: “Tôi vẫn còn một điều cho được khai sáng.”
“Điều gì?”
“Lý do là gì?” Hạ Trì muốn biết, tại sao người này lại muốn tiếp cận hắn bằng cách làm thế thân cho người khác, trên đời này, chẳng ai là muốn người khác xem mình là bản sao của bất kỳ ai cả.
Bách Thời hơi ngần ngại vài giây, hầu kết giật giật liên tục cư nhiên không nói được thành lời: “Là vì… “
“Vì sao? Hửm?”
Bách Thời nuốt nước bọt, đột nhiên căng thẳng đến lạ thường, cậu vốn dĩ đã có câu trả lời ở trong đầu, nhưng khi biến chúng thành câu chữ, thì lại giống như có hòn đá đang chặn ngang cổ họng của cậu. Nếu kéo dài tình trạng này mà dây dưa thì không phải là cách, Bách Thời hạ quyết tâm, hít thở thật sâu rồi mạnh mẽ nói: “Có thể cậu sẽ chê cười tôi.”
Hạ Trì nhíu mày: “Chê cười? Nếu như tôi muốn chê cười chế giễu cậu, thì tôi đã làm nó vào lúc sáng rồi, không cần phải đợi đến bây giờ khi cậu đã đặt chân vào phòng ngủ của tôi đâu.”
Bách Thời đấu tranh tâm lý với những rối bời của chính mình gây dựng nên, cuối cuối cùng, cậu vẫn là bước tiếp: “Lý do chính là. Vì tôi thích cậu. Rất thích cậu.”