Đến tận cùng thì bao nhiêu oan uổng ủy khuất và những lời vu khống rằng Bách Thời lẳng lơ của trước đây đã hoàn thành sạch sẽ trước ánh mắt của Lê Học và Thế Sinh. Đến lúc này Bách Thời đã có đủ can đảm để nhớ lại và kể rành rọt hết tất thảy mọi chuyện thay vì run sợ và rụt rè như cậu của ngày xưa.
Thế Sinh ngơ ngác thất thần nhìn Bách Thời không dám tin: “Tức là Bách Thời cậu ấy hoàn toàn vô tội, người có tội, là bọn tôi ư.”
Lê Học cũng tỉnh táo gì, mặt nhăn mày nhó vò đầu bứt tai: “Lúc đó tôi mắng chửi Bách Thời rất thậm tệ. Tôi thật là khốn kiếp mà. Tôi không biết rằng chính Hạ Trì là người đứng sau cái chết của Bách Thời.”
Bách Thời nhìn Lê Học và Thế Sinh hối hận, cậu cũng cảm nhẹ lòng, cậu nói: “Tôi nghĩ, Bách Thời không giận hai cậu đâu, cậu ấy cũng chẳng hận ai cả.” Ngoài trừ Hạ Trì ra, cậu hiểu rõ, tất cả những người từng cô lập trêu ghẹo cậu đều là nạn nhân.
Thế Sinh hỏi: “Vĩnh Kiệt à, có lần Bách Thời bảo cậu minh oan giúp cậu ấy, nhưng cậu lại nói với mọi người là không biết, tại sao?”
“Có lẽ, vì nhút nhát và sợ hãi. Có ai lại đủ dũng khí để vạch trần một người như Hạ Trì chứ.”
Sau khi Bách Thời tẩy trắng cho bản thân cho Lê Học và Thế Sinh hiểu, cả ba người rời khỏi lớp đi xuống căn tin chuẩn bị ăn trưa. Lúc đi ngang qua góc khuất của cầu thang vắng vẻ, cả ba liền thấy Hạ Trì và Tạ Duy đang nói chuyện với nhau, bầu không khí cổ quái đến lạ lùng.
Bách Thời, Lê Học và Thế Sinh không hẹn mà hiếu kỳ cùng nhàu, cả ba đồng bộ nán lại để nghe hết câu chuyện.
Tạ Duy bảy phần bất lực ba phần tức tối nói: “Mày có biết cảm giác của tao lúc này là vô cùng muốn giết mày không? Tao hối hận vì ngày hôm đó đã bắt tay với mày làm trò rẻ tiền với Bách Thời.” Tạ Duy chỉ tay vào khoảng không theo cảm xúc bất mãn nói tiếp: “Mày thấy Cửu Minh chứ? Sau khi Bách Thời tự giận, nó sống không bằng chết, người không ra người, ngợm không ra ngợm. Hôm qua nó còn nằm mơ thấy Bách Thời về đòi mạng nó nữa đấy.”
Hạ Trì lạnh băng nhìn Tạ Duy đang bức xúc đến đỏ mặt, hắn vô cảm nói: “Có biết tại sao mày và Cửu Minh lại lâm vào cảnh khổ sở khốn đốn như hiện tại không? Vì hai đứa bây ngu si đấy.”
Lòng ngực Tạ Duy tức giận đến mức muốn nổ tung: “Mày nói gì hả?”
“Không nghe rõ à, tao nói hai thằng bây ngu ngốc đấy.” Hạ Trì bình tâm không chút dao động cơ mặt: “Lúc đó bọn mày có thể từ chối, có thể phản bác rằng bọn mày không muốn cưỡng dâm Bách Thời, nhưng bọn mày không nói thế, bây giờ còn oán trách cái gì?”
Hạ Trì bước đến gần Tạ Duy từng bước một: “Nếu như lúc đó bọn mày dũng cảm chống đối tao thì Bách Thời đã không chết rồi, bởi vì lúc đó người chết là bọn mày, nếu thế, bây giờ mày đã không đứng trước mặt tao mà bày ra bộ dạng cắn rứt lương tâm như thế này.”
“Mày đang đổ hết tội lỗi lên đầu bọn tao sao thằng khốn này!” Tạ Duy phẫn nộ đấm Hạ Trì một phát, nhưng rốt cuộc lại bị hắn túm lấy và phản đòn đấm ngược lại khiến cơ thể lật ngang rồi té xuống đất.
Hạ Trì ngồi thấp xuống đối diện với Tạ Duy cười giễu cợt: “Không phải lúc đó mày cũng rất hứng thú sao? Bây giờ giở trò quân tử trong sạch lý trí không nhiễm bụi trần, không thấy nực cười à? Mày là người quay clip lại, người bất cẩn khiến clip lan ra cũng là mày.”
Tạ Duy vẫn chưa hết cay cú phản biện: “Dẫu rằng hôm đó tao thực sự thèm khát cơ thể Bách Thời, nhưng nếu mày không ra lệnh, tao căn bản sẽ không bao giờ động đến cậu ta. Là do mày đôn thúc. Nếu tao không làm theo, chằng phải mày sẽ khiến tao thê thảm sao.”
“Nếu như đã biết nói như vậy, tức là mày và Cửu Minh rất sợ tao, vậy còn bây giờ, hết sợ rồi ư, nên mày mới dám làm ra vẻ mặt muốn đấm chết tao thế này.”
Tạ Duy đã chịu thua với tính khí ngang ngược đổi đen thành trắng của Hạ Trì nên đành chấp nhận rút lui, thành thật nói: “Tao hỏi thật mày. Mày không cảm thấy bứt rứt một chút nào vì cái chết của Bách Thời sao?”
Thần trí của Hạ Trì vốn không đề phòng với loại câu hỏi sắc nặng như mũi giáo ngàn cân thế này, sau khi nghe Tạ Duy nói xong, hắn tự khắc bị đông cứng cả họng, chỉ biết nuốt nước bọt, không biết phải đáp lại với đáp án thế nào.
Bách Thời cùng Lê Học và Thế Sinh ở bên ngoài nghe lén cũng hồi hộp muốn biết câu trả lời, đặc biệt là Bách Thời, hai tay cậu nắm chặt, kỳ thực cảm giác cứ lẫn lộn khó tả. Hạ Trì từng nói với cậu rằng hắn không hối hận, nhưng cậu vẫn muốn hy vọng một lần, biết đâu với Tạ Duy, hắn sẽ thành thật.
Trầm tư rất lâu, cuối cùng, Hạ Trì thẳng lưng đứng lên, nhìn xoáy vào Tạ Duy đang ngồi trên đất: “Không hề.”
Tạ Duy hoàn toàn bất lực lý lẽ với tên Hạ Trì máu lạnh này.
Hạ Trì nói tiếp: “Tao có phải là người đưa tay đẩy cậu ta khiến cậu ta rơi từ trên cao xuống không? Không phải! Vì vậy, tao chằng có lý do gì để bứt rứt cả.”
Bên ngoài mạnh miệng, nhưng thực sự, đã có một khoảng thời Hạ Trì đúng là cảm thấy hơi bức bối, vì hắn biết rằng Bách Thời đã phải đau khổ đến mức nào nên mới chọn cách tìm đến cái chết, mà nguyên nhân khiến Bách Thời như thế, cũng có một phần lỗi của hắn.1
Tuy nhiên, tính khí cao ngạo và cái tôi quá lớn của một tên lưu manh xấc láo không cho phép hắn chân thành nói rằng “tôi đã từng khó chịu vì bị nỗi hối hận hành hạ”, tuy rằng cảm giác đó chỉ tồn tại trong vài giây phút ngắn ngủi.
Lần thứ hai bị viên đạn lạnh lùng tàn khốc của Hạ Trì xuyên thủng trái tim, Bách Thời không nén được những dòng lệ mãnh liệt rơi xuống. Lê Học và Thế Sinh thấy vậy thì khó hiểu.
“Sao cậu lại khóc vậy?” Thế Sinh hỏi.
Bách Thời lạnh nhạt lau nước mắt: “Đi thôi. Ở đây khiến tôi chướng mắt.”
Xoay lưng rời đi được một đoạn, Bách Thời đột nhiên nảy ra một kế hoạch, cậu dừng bước. Thế Sinh lại hỏi: “Cậu không khỏe chỗ nào à?”
“Các cậu đi xuống trước đi. Tôi đi vệ sinh.”
Bách Thời một đường đi tới vị trí nghe lén lúc nãy, nhưng lần này cậu không nấp trong bóng tối nữa, cậu hùng hồn đi vào bên trong nơi góc khuất mà Hạ Trì và Tạ Duy đang nói chuyện.
Hạ Trì thấy có người thừa thãi bước vào thì hỏi: “Cậu là người nghe lén?” Hắn đã có linh cảm là có ai đó đang theo dõi cuộc trò chuyện hắn từ lâu.
Bách Thời không sợ hãi: “Là tôi.”
Hạ Trì kéo khóe môi cười phức tạp: “Bản lĩnh của cậu càng ngày càng to rồi. Cậu có biết cậu thay đổi đến mức tôi đã lúc nghi hoặc.” . Truyện Khoa Huyễn
“Nghi hoặc?”
“Tôi nghi hoặc, rằng cậu không phải là Vĩnh Kiệt.”
Bách Thời không lo lắng Hạ Trì sẽ nhận ra mình, sẽ không ai điên khùng đến mức đi tin rằng có một linh hồn đã sống lại và ký sinh ở trong thân xác của một người khác, nếu như không phải cậu là linh hồn đó, cậu cũng không bao giờ tin tưởng điều đó.
Tâm tư Bách Thời không rung rinh, trái tim không chút ngại ngần: “Hạ Trì, chiều nay, cậu đưa tôi về được chứ?”
Tạ Duy bên cạnh chấn động, từ trước đến nay chẳng có một ai bất cần đến nổi dám đề nghị Hạ Trì trở thành tài xế cho mình, đó chằng khác nào là một vấn đề nguy hiểm như săn bắt cướp.
Tạ Duy âm thầm nói nhẩm trong miệng: “Vĩnh Kiệt, đồ điên. Muốn đi theo Bách Thời rồi chăng.” Tưởng đâu Hạ Trì lại nổi đóa rồi đấm cho đối phương một cú đến gãy răng, nhưng không ngờ hắn lại yên tĩnh khá lâu mà không làm ra hành động gì.
Hạ Trì nhìn Bách Thời từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, cười ma mãnh: “Nếu muốn tôi đưa cậu về.” Đi đến gần Bách Thời, nói thì thầm vào tai cậu: “Cũng phải có thứ gì để đổi chát.”
Bách Thời ngầm hiểu ý tứ của Hạ Trì, cậu bình ổn nói: “Được. Cậu muốn gì từ tôi, tôi đều chấp nhận đưa cho cậu.”
Hạ Trì ngờ ngợ khó tin. Căn bản là hắn chỉ đùa vui mà thôi, hắn không hề có ý nghĩ đen tối đó với người này, nhưng hắn không ngờ đối phương lại trở nên bạo gan như vậy.
“Tạ Duy, mày phắn qua chỗ khác.” Hạ Trì ra lệnh, Tạ Duy không còn cách nào khác mà rời đi.
Đợi Tạ Duy mất khuất, Bách Thời nói tiếp: “Đêm qua cậu muốn ăn tôi. Tôi hiểu cậu, cậu thấy bóng dáng của một Bách Thời yếu đuối thấp kém trên cơ thể tôi đúng chứ.”
“Cậu đã nghe hết những gì tôi nói với Trục Kha?”
“Phải. Cho nên… “Bách Thời dốc hết sự mạnh mẽ được tôi luyện từ những tổn thương để nói ra: “Lần này, tôi sẽ không phản kháng. Tùy ý để cậu xem tôi là thế thân của Bách Thời.”1