Sau một mùa thi mệt mỏi, cuối cùng các học sinh trên cả nước cũng bước vào khoảng thời gian nghỉ xả hơi của một mùa hè đầy năng lượng. Tuy nhiên, đối với học sinh lớp mười hai, tất cả còn phải trải qua một kỳ thi cuối cùng và quan trọng nhất đời học trò, đó chính là thi tốt nghiệp.
Hạ Trì trong cuộc thi cuối kỳ đạt điểm khá tốt, tuy thành tích không quá xuất sắc như lúc hắn được Bách Thời dạy kèm, nhưng nhìn chung thì cũng khá ổn. Suốt khoảng thời gian vừa qua, hắn đã học hành rất chăm chỉ.
Bản thân hắn cũng không hiểu vì sao mình lại làm vậy. Có lẽ hắn muốn che mắt mọi người về việc hắn đang gia giữ người trái phép bằng một tác phong đứng đắn và ngoan ngoãn nhất, mà cũng có thể là do hắn thực sự muốn thay đổi bản thân.
Nghĩ đến cảnh sau này bản thân sẽ trở thành một tên lưu manh và bị Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi từ mặt, ngay cả một xu dính túi cũng không còn, vậy thì làm sao hắn có thể đủ năng lực và quyền thế mà giữ Bách Thời ở bên cạnh được.
Vì lẽ đó, hắn có một phần động lực để phấn đấu.
Mấy ngày nay Hạ Trì tuy bận ôn bài đến tối mặt tối mũi, nhưng hắn vẫn không quên lăn lộn trên giường vài lần với Bách Thời. Bách Thời từ lâu đã cam chịu mà không phản kháng lại hắn, chính vì vậy mà hắn cũng không còn sử dụng bạo lực lên Bách Thời.
Mà đa phần, hắn lại cư xử dịu dàng với cậu.
Hạ Trì khá mãn nguyện khi thấy Bách Thời đã khuất phục mình như vậy.
Hắn thừa nhận, hắn là kẻ có tính chiếm hữu cao, cao đến mức người khác sẽ nói hắn bệnh hoạn. Chỉ cần người hắn để tâm và muốn có luôn ở cạnh hắn, hắn mặc kệ tâm trí đối phương có hướng về mình hay không, có muốn hay không.
Ngày mai vừa vặn là ngày sinh nhật của Hạ Trì, Hạ Cảnh Thâm lúc sáng hôm qua đã gọi điện cho hắn nói muốn tổ chức sinh nhật cho hắn, nhưng hắn đã nói là không muốn vì đang tập trung vào ôn tập.
Hạ Cảnh Thâm khá mừng vì Hạ Trì đang trong giai đoạn ham học, nhưng dù sao phận làm bố mẹ, ông lại rất muốn tặng quà sinh nhật cho Hạ Trì coi như phần thưởng cho sự ham học hiếm có này.
Hạ Cảnh Thâm nói: “Con muốn quà gì, cứ nói đi, ta mua tặng cho con.”
“Không cần đâu, căn nhà của ba cho con, coi như đó là quà sinh nhật.”
Hạ Cảnh Thâm hiểu tính cách Hạ Trì, một khi hắn đã không muốn thì có ép buộc cũng như nước đổ xuống sông, ông đành hẹn lại lần sau, sau khi Hạ Trì thi xong.
“Được rồi, vậy ta cúp máy đây, con học tiếp đi.” Ngay lúc Hạ Cảnh Thâm định tắt máy, Lệ Thi dành lấy điện thoại: “Cái ông này, phải cho tôi nói chuyện với con trai chứ. Hạ Trì à, dạo này con ăn uống tốt không? Có mệt mỏi gì không?”
“Con ổn.”
“Ngày mai mẹ sang thăm con nhé, hiếm lắm mẹ mới đó ngày rảnh.”
Hạ Trì ngẫm nghĩ một hồi, sau khi chần chừ do dự, hắn cũng đồng ý: “Được.” Dù sao ba mẹ hắn họa hoằn lắm mới có cơ hội muốn ở gần hắn.
Thực ra, lý do khiến hắn ngập ngừng là vì Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi vẫn chưa biết hắn chuyền đến ngoại thành sống, bọn họ vẫn luôn nghĩ hắn đang ở căn nhà cũ của Hạ Cảnh Thâm mua cho hắn.
Vậy là ngày mai hắn phải giả vờ về đó sống rồi.
Nghe tiếng bước chân của Bách Thời từ trên cầu thang đi xuống, Hạ Trì ở dưới phòng khách ngẩng đầu lên hỏi: “Sao không ngủ đi.”
“Tôi không ngủ được.”
“Xuống đây.”
Bách Thời đi xuống, ngồi xuống sô pha cạnh hắn, Hạ Trì nói: “Chỉ tôi bài này.” Hạ Trì biết Bách Thời rất ngứa ngáy học hành, hắn muốn giúp Bách Thời đỡ nhàm chán.
Bách Thời không có nguyên do gì để từ chối cả. Liền đọc sơ qua bài tập toán. Bách Thời tuy đã nghỉ học, nhưng đẳng cấp trong việc học của cậu vẫn thuộc hàng thượng đẳng. Những bài tập này đối với cậu vẫn là dễ như trở bàn tay.
Chỉ bài cho Hạ Trì xong, cậu cảm thấy khoan khoái hơn hẳn.
Hạ Trì nói: “Ngày mai tôi có việc phải đi gặp ba mẹ. Cậu ở nhà… “
“Tôi biết rồi.” Lần nào Hạ Trì có việc bận ra ngoài hơi lâuz hắn luôn dặn cậu ở nhà không được bỏ trốn, sau đó bảo cậu tự nấu nướng, cậu đã quá quen rồi.
Sáng hôm sau, Hạ Trì rời đi từ sớm, chạy về căn hộ cũ đón Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi. Còn Bách Thời thì vẫn say giấc ngủ.
Ngủ đến tám giờ sáng, bên ngoài có tiếng chuông cửa. Bách Thời dụi mắt tỉnh dậy, cậu tự hỏi: “Sao hôm cậu ta lại nhấn chuông? Quên mang điều khiển à?” Nhà này từ trước đến nay chỉ có Hạ Trì là ra vào, làm gì có ai khác, cho nên Bách Thời liền mặc định đó là Hạ Trì.
Bách Thời uể oải lếch xuống cầu thang, đi ra ngoài sân nhìn ra. Người đứng ngoài cửa lớn chính là Trục Kha.
Bách Thời trợn mắt, cậu không dám tin đây là sự thật, có phải cậu đang mơ không?
Trục Kha ở bên ngoài cũng đã nhìn bóng dáng của một ai đó. Trục Kha cứ nghĩ đó là Hạ Trì, liền nói: “Này bạn tôi, bất ngờ không? Tôi đến chúc mừng sinh nhật cậu này.”
Bách Thời đứng đó không nhúc nhích, cậu sợ rằng chỉ cần cậu thở mạnh một hơi thôi, giấc mơ này sẽ tan biến Trục Kha sẽ biến mất.
Cậu đã chờ Trục Kha rất lâu rồi.
Trục Kha thấy người bên trong cứ đứng mãi chẳng chịu lên tiếng cũng chẳng chịu mở cửa, y tiếp tục cất tiếng: “Mua nhà mới mà không báo tôi tiếng nào, tôi buồn đấy nhé anh bạn.” Trục Kha thực sự không nghi ngờ gì khi Hạ Trì âm thầm ở nhà mới, Trục Kha chỉ đơn giản nghĩ rằng Hạ Trì cần không gian riêng tư để học hành mà thôi.
Dạo này Hạ Trì siêng năng chăm chỉ ai lại không biết.
Nhưng mà hôm nay là sinh nhật Hạ Trì, Trục Kha không nhịn nổi mà phải đến chúc mừng một cách bất ngờ thế này.
Bách Thời thử nhéo má mình, đau đến đỏ mặt, đến lúc này cậu mới đủ can đảm tin đây là sự thật. Bách Thời chạy ra sân, khoảng cách ngày càng rút ngắn với Trục Kha.
Lúc Bách Thời chạy đến giữa sân, Trục Kha bị chấn động.
“Vĩnh Kiệt?!”
Bách Thời chạy đến cửa lớn, cách Trục Kha một khoảng cách gần nhưng lại không thể ôm chầm lấy y được.
Trục Kha mơ hồ, có chút đau lòng: “Sao cậu lại ở đây? Cậu đã ở cùng với Hạ Trì suốt thời gian qua sao?”
Bách Thời nửa vui nửa cấp bách, cậu luống cuống đến mức nói không nên lời, khó khăn giải thích: “Trục Kha, không phải như cậu nghĩ đâu. Tôi… tôi là bị Hạ Trì đưa tới đây. Tôi không hề muốn rời xa cậu.”
Trục Kha có thắt ấn đường: “Gì cơ?”
“Tôi không ra khỏi đây được. Hạ Trì không muốn tôi đi, cậu ta… cậu ta… “
“Tôi hiểu rồi.” Trục Kha thực sự đang rất thất vọng về Hạ Trì, y không ngờ Hạ Trì lại làm đến mức này. Hắn đã cướp lấy người yêu của y, vậy mà vẫn tỏ ra không biết gì.
“Cậu trèo ra được không?”
Bách Thời hoàn toàn có thể trèo nếu có động lực, nhưng vấn đề lớn ở đây chính là về mặt tâm lý của cậu, cậu rất sợ, cậu sợ rằng nếu cậu lại bị Hạ Trì bắt được thì cậu sẽ thê thảm lắm.
Mà lần này còn có sự giúp đỡ của Trục Kha, cậu lo rằng Trục Kha sẽ bị liên lụy.
Trục Kha kiên định: “Cậu đứng đó đi, tôi trèo sang đó. Mà khoan, Hạ Trì đâu?”
“Đi rồi, không biết khi nào thì về nữa.”
“Vậy tốt.” Nói xong, Trục Kha lập tức nhảy lên cổng, trèo qua, đáp đất.
Vào bên trong, Bách Thời xúc động đến rưng rưng nước mắt, ôm chặt lấy Trục Kha: “Tôi nhớ cậu lắm.”
Trục Kha vừa ôm xoa đầu Bách Thời: “Tôi cũng vậy.” Buông ra, Trục Kha hối thúc: “Đi thôi, rời khỏi chỗ này.”
Trục Kha khuỵu gối xuống, bào Bách Thời dẫm lên lưng mình để trèo sang.
Bách Thời đột nhiên có linh cảm không tốt, cậu nghe tiếng xe mô tô của từ xa đi tới. Khu vực này rất vắng và yên ả, một âm thanh nhỏ của một con mũi cũng dễ dàng nhận ra với điều kiện là trời không có gió.
“Trục Kha, cậu mau đi đi.”
“Hả? Đi thì phải cùng đi chứ. Nào cậu leo lên đi.”
“Không kịp đâu.” Tiếng mô tô ngày càng gần, Bách Thời càng khẩn trương: “Không ổn rồi, cậu mau trốn đi. Hình như Hạ Trì đang về.”
“Tôi sẽ ba mặt một lời với Hạ Trì.”
“Không được.” Linh cảm của Bách Thời rất nhạy với những tình huống xấu.
Bách Thời kéo Trục Kha vào trong nhà, giấu Trục Kha vào căn phòng cuối cùng ở trên lầu.
Hạ Trì lúc nãy đi quá gấp nên để quên điện thoại trong balo, hắn buộc phải về nhà lấy lại điện thoại, hắn không muốn Bách Thời phát hiện có thiết bị liên lạc ở nhà. Như vậy Bách Thời sẽ gọi điện cho người tới giúp mất.
Lúc về đến nơi, Hạ Trì thấy một chiếc ô tô quen thuộc đậu trước cửa nhà.
Là xe Trục Kha!
“Chết tiệt!” Hạ Trì bực tức, hắn biết rằng Trục Kha đã phát hiện chuyện hắn giữ Bách Thời rồi.
Hạ Trì mở cửa chạy xe vào, hầm hầm đi nhà vào nhà. Một đường thẳng đi lên trên phòng của Bách Thời, mở cửa ra.
Thấy Bách Thời ngồi trên giường với thái độ kỳ lạ lòi lõm, hắn gay gắt: “Trục Kha đâu?”
“Cậu nói gì, tôi không hiểu?”
Hạ Trì tiến tới túm lấy cằm của Bách Thời siết mạnh, khiến răng hàm của cậu đau nhức: “Đừng có thách thức giới hạn chịu đựng của tôi. Trục Kha đâu?”