Nhìn ba tên lưu manh biến thái đang chia nhau ra trấn giữ cơ thể mình, một tên bên phải, một tên bên trái, một tên ở giữa, Bách Thời cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Sức của cậu khi phản kháng với một mình Hạ Trì đã không có hy vọng, bây giờ gặp đến ba tên ai nấu sức cũng ngang ngửa Hạ Trì thì cậu sống sót bằng cách nào đây chứ?
“Cậu thực sự là vợ của Hạ Trì sao?” Tên tóc vàng ngồi giữa hai chân Bách Thời chậc chậc lưỡi hai cái: “Hạ Trì thằng này thật là có số hưởng mà. Có vợ ngon lành cành đào thế này mà lại giấu.”
Theo như mắt nhìn của Bách Thời, hình như chỉ có một mình tên tóc vàng là có hứng thú với cậu, còn hai tên còn lại ở bên cạnh có vẻ chỉ là giúp sức hỗ trợ tên tóc vàng giữ chặt cậu mà thôi.
Nhưng như vậy thì sao? Số lượng thì có gì mà khác biệt, cuối cùng cậu cũng là người bị cưỡng bức.
Bách Thời gồng cả cơ thể, muốn giãy nãy kịch liệt để gây ra tiếng động lớn, cậu hy vọng rằng Hạ Trì ở bên ngoài có thể nghe thấy. Và nếu như Hạ Trì hắn nghe thấy, cậu cũng mong rằng hắn hãy vào đây mà cứu cậu.
Tuy nhiên, Bách Thời đã thấy mình hơi quá sức rồi. Cậu thậm chí còn không đủ lực để nhúc nhích tay chân thì nói gì đến việc giãy nãy kịch liệt.
Tên tóc vàng bắt đầu hành động, gã từ tốn chậm rãi mân mê khuôn mặt cậu, sau đó trượt xuống cổ và xương quai xanh, mạnh mẽ và dứt khoát xé toạc áo của cậu ra ném xuống đất.
Tên đầu đinh thấy cơ thể của Bách Thời đẹp và mượt mà đến choáng cả đầu, gã nói: “Ôi vãi linh hồn, tao đây không có hứng thú với con trai mà nhìn thằng này tao còn phải chảy nước dãi. Hình như giới tính tao bị xoay chuyển rồi.”
Tên tóc vàng cười hí hửng: “Làm luôn không, tao chơi xong rồi tới mày.”
“Thôi thôi thôi, nói vậy thôi chứ tao thẳng. Thằng chó này mày đừng có dụ dỗ tao chứ.”
Bách Thời nằm ngước mặt lên cao nghe bọn này nơi chuyện mà căng thẳng cùng cực.
“Đừng có hối hận đấy nhé.” Tên tóc vàng nói.
Tên đô con phiền phức chen vào nói với hai đứa còn lại: “Hai cái thằng này nói nhiều quá, ai muốn làm thì làm mẹ đi, tao giữ này giờ mệt rồi này.”
Trong lúc ba bọn chúng lơ là không đề phòng, Bách Thời co cao chân đạp mạnh vào hạ bộ của tên tóc vàng, sau đó nhanh chóng dốc hết sức mà vực dậy, nhưng rốt cuộc, bao nhiêu công sức cũng bằng không.
Bách Thời một lần nữa lại bị ba tên này khống chế như cũ. Không những thế, cậu còn bị tên tóc vàng tát hai cái vào mặt.
Tên tóc vàng vừa đau vừa tức giận, một tay ôm lấy hạ bộ, một tay nắm tóc Bách Thời, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thằng này mày ngon quá nhỉ, dám phục kích tao à. Quả nhiên là một thằng điếm bên cạnh Hạ Trì, cũng có bản lĩnh đấy.”
Hai mắt Bách Thời đỏ kè, phần chân tóc của cậu hình như sắp bị bứt ra rồi, may mà tên tóc vàng sau đó đã chịu buông tha không nắm đầu cậu nữa, mà gã lại chuyển sang lột bỏ quần ngủ của cậu, khiến cho cặp đùi đầy rẫy những vết gặm nhấm của những trận ân ái đầy kích tình giữa cậu và Hạ Trì hiện ra.
Tên tóc vàng cười khẩy: “Nhìn hấp dẫn quá trời quá đất. Chắc là phía sau của nhóc cũng rộng rãi lắm rồi không. Bị Hạ Trì chơi nhiều lắm còn gì.”
Không nói thêm câu nào, tên tóc vàng kéo khóa quần của chính mình xuống, lấy ra cây gậy đã dựng thẳng từ nãy giờ ra, tuốt tuốt mấy cái, sau đó trực tiếp vén quần lót của Bách Thời sang một bên, vạch ra vị trí cơ mật nhỏ nhắn mềm yếu đến đáng thương kia.
Lúc này, bên ngoài có tiếng động, tên đầu đinh giật này, chủ động ra ngoài xem thử: “Không lẽ Hạ Trì nó thức rồi? Để tao ra coi cho.”
Bách Thời nằm đó trông chờ, cậu nhất mực ôm lấy sợi dậy hy vọng mà cầu nguyện. Dù cho Hạ Trì có đối xử tệ với cậu, thích hành xác cậu, nhưng tận sâu nơi đáy lòng của Bách Thời, cậu vẫn có cảm giác Hạ Trì sẽ không nỡ để cậu trở thành nạn nhân của ba tên biến thái khốn kiếp chết tiệt này.
Vài phút sau, tên đầu đinh đi vào, đóng cửa lại tiện tay khóa luôn cả chốt: “Không có, Hạ Trì nó vẫn ngủ như chết.”
Bách Thời nghe vậy, cả bầu trời của cậu như đổ sầm xuống. Tại sao hai lần nhân sinh, cuộc sống của cậu chẳng bao giờ được yên ổn?
Chẳng lẽ những kiếp trước cậu đã làm ra tội tày trời hay sao mà bây giờ dù đã trải qua cái chết một lần rồi sống lại mà cậu vẫn không thoát khỏi kiếp sống khổ trở trêu này.
Bách Thời nhắm mắt, chấp nhận buông xuôi, hiện giờ, không còn ai còn có thể cứu cậu được nữa.
Tên tóc vòng nắm eo Bách Thời nhắc lên, sẵn sàng xâm chiếm. Tên đô con hỏi: “Mày không đeo bao hả thằng này?”
“Làm chuyện khốn nạn mà còn bày đặt đeo bao. Mày bị ngáo à?” Tên tóc vàng cười cợt: “Bộ nó là con gái hay sao mà sợ. Tao thích chơi trần.”
“Bộ mày không biết vài năm gần đây đàn ông cũng có thể mang thai nhờ tiêm cái loại thuốc thuốc gì mà SCV gì đó à? Lỡ đâu thằng nhóc này có tiêm loại đó thì sao?”
“Thì có sao? Tao là một tên côn đồ, sợ gì chuyện đó.”
Nói xong, tên tóc vàng trực tiếp đâm vào, gã sung sướng rên lên một tiếng, còn Bách Thời thì nhăn mặt đau đớn.
Rầm!
Âm thanh to lớn vang lên, ba tên côn đồ giật bắn quay sang nhìn. Không biết từ khi nào mà Hạ Trì đã thức dậy, hắn vừa mới đạp cửa xông vào.
Nhìn thấy Bách Thời trần trụi nằm trên giường cùng với ba tên gian manh, hai tay nắm chặt đến mức gân xanh nổi lên như dây điện sắp đứt, ánh mắt Hạ Trì như hung thần ác sát.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái lũ khốn chết tiệt con mẹ nó rời khỏi chỗ đó ngay cho tao.”
Tên tóc vàng vẫn giữ nguyên tư thế, còn cố tình nhấp một cái ở bên trong của Bách Thời: “Thôi nào, có hàng ngon thì phải chia sẻ với bạn bè chứ, mày là đứa chuyên gia chia sẻ vụ này với bọn tao mà. Hôm nay tụi tao làm trong lén lút là vì tao còn một chút tôn trọng mày vì nghĩ đây là vợ mày đấy. Mày nên… “
Xoảng!
Tên tóc vàng còn chưa nói hết, Hạ Trì đã quơ đại một cái ly thủy tinh ném thẳng vào đầu tên tóc vàng.
Tên tóc vàng cũng nổi đóa, ném Bách Thời qua một bên tiến đến hung hăng muốn cho Hạ Trì một bài học. Thấy tên tóc vàng yếu thế hơn, tên đô con cũng bay vào giúp đỡ.
Kết quả sau vài phút sát phạt lẫn nhau, tên tóc vàng và tên đầu đinh ai nấy cũng te tua. Tên đô con tạm thời không dám tiến lên nữa, còn tên tóc vàng vẫn cố chấp đánh tiếp. Dù cho tên đầu đinh mở miệng can ngăn cũng không xi nhê gì.
Sau cùng, tên tóc máu me đầy mặt nằm trên đất, còn Hạ Trì thì cũng bị trầy xước tùm lum, mặt mày bầm tím.
Hạ Trì khom lưng thấp xuống, nắm cổ áo của tên tóc vàng kéo lên: “Nếu sau này mày còn dám động vào người của tao, tao sẵn sàng đi tù để tiễn mày về bên kia thế giới, nhớ cho kỹ.”
Tên tóc tức muốn nổ đầu vì không đánh lại Hạ Trì, rốt cuộc, gã dùng chiêu chọc tức đối thủ, dù biết rằng bản thân có thể bị nguy hiểm đến tính mạng.
Tên tóc vàng cố nhấc khóe môi đã bị rách lên, nở một nui cười châm chọc, nói: “Mày biết không, vợ của mày thơm thật đó. Tao chơi mãi mà vẫn không thấy đủ. Rên phê vãi. Mày vào sớm quá, tao chỉ mới làm có hai lần, mày mà vào trễ chút nữa thì đã quá tốt rồi.”
Hạ Trì là người chuyên về mảng tình dục, chỉ cần hắn nhìn sơ qua một cái là liền biết tên tóc vàng chỉ đang nói điêu để chọc tức hắn. Hắn biết tên tóc vàng vẫn chưa kịp làm lấy một lần chứ ở đó mà nói đến lần thứ hai.
Hạ Trì chuyển sang bóp cổ tên tóc vàng: “Câm ngay cái họng của mày lại nếu như mày không muốn dây thanh quản của mày bị tao cắt đứt ngây bây giờ.”
Nhìn thấy sát khi bủa vây lấy cơ thể Hạ Trì quá nặng, tên đầu đinh vội vã giải hòa, nói qua loa vài câu khách khí để cứu tên tóc vàng. Sau cùng, Hạ Trì cũng tha cho bọn chúng.
“Cút ra khỏi đây. Sau này nhớ trốn mặt tao cho kỹ, nếu để tao thấy tụi bây ở đâu, tao nhất định khiến bọn mày sống không bằng chết đấy.”
Tên đầu đinh một bên đỡ lấy tên đô con, một bên khác kéo tên tóc vàng, nhanh chóng rời khỏi.
Khi căn phòng chỉ còn lại Hạ Trì và Bách Thời cùng với mớ hỗn độn, cả hai lặng lặng giư nguyên tư thế một đứng một nằm co ro. Chốc lát sau, Hạ Trì nói: “Sau này tôi sẽ không đưa ai về đây nữa. Cậu ngủ đi.” Nói xong, hắn xoay lưng rời đi.
Sau sự việc này, Hạ Trì nhận ra, hắn vẫn là không nhịn được khi thấy Bách Thời bị người khác động chạm, điều này chứng tỏ, đằng sau vẻ ngoài khao khát trả thù của hắn là một sự thèm muốn được nâng niu và yêu đương với Bách Thời.