Hai bờ môi vẫn áp chặt không rời, Hạ Trì nâng Bách Thời bế lên, đi thẳng vào trong phòng, đặt cậu nhẹ nhàng lên giường.
Khi hai môi tách ra, Hạ Trì chậm rãi cởi bỏ áo và quần của Bách Thời, không gấp gáp, không khẩn trương. Bách Thời ngồi đó cũng không cự tuyệt mà nhìn hắn chầm chầm.
Đến khi toàn thân Bách Thời không còn một mảnh vải, Hạ Trì cúi xuống thả nhẹ một nụ hôn lên xương quai xanh của cậu, nói: “Tôi muốn vẽ cậu trong hình dáng như thế này.”
Bách Thời có một tia hụt hẫng nhẹ, cậu cứ tưởng rằng cả hai là chuẩn bị làm việc đó, ai ngờ đâu Hạ Trì lại muốn họa cậu trong tình trạng khỏa thân.
Không sao cả, thời gian còn dài, không cần vội.
Bách Thời gật đầu.
Thú thật, khi nhìn thấy cơ thể của Bách Thời trần trụi hiện ra trước mắt, hô hấp Hạ Trì đã có chút rối loạn, trái tim ngứa ngáy không yên. Hình thể của đối phương quá mức xinh đẹp và hút hồn mê ly. Chính vì vậy hắn phải tạm thời kìm nén ham muốn lại, thay vào đó là muốn lưu lại hình ảnh này qua đôi mắt và nét vẽ của chính mình.
Hạ Trì lấy giá vẽ và bút chì cùng màu vẽ chuyên dụng, Bách Thời ở trên giường thì có chút luống cuống lóng ngóng tay chân không biết nên ngồi như thế nào cho bớt ngượng ngùng. Cậu thực sự cảm thấy làm người mẫu khỏa thân cho Hạ Trì nhìn chằm chằm rồi vẽ lại, nó còn xấu hổ hơn khi cậu cùng Hạ Trì làm tình.
Khi làm tình chỉ đơn giản là tập trung làm, còn khi vẽ, người họa sĩ sẽ phải ngắm nhái từng đường nét trên cơ thể của đối phương, bao nhiêu thứ riêng tư bí mật cũng phải quan sát thật kỹ lưỡng.
Không xấu hổ mới là lạ đấy.
Hạ Trì nói: “Cậu nằm đi.”
“Nằm… thế nào?” Bách Thời lắp ba lắp bắp.
“Nằm thế nào cũng được, miễn cậu thoải mái là được.”
Hạ Trì càng nói Bách Thời lại càng rối bời. Lúc này như thế nào gọi là thoải mái?
Thấy Bách Thời vẫn chưa biết nằm thế nào, Hạ Trì cũng mất kiên nhẫn, sắp sửa không chịu đựng nổi nữa rồi, con quái vật khổng lồ trong quần hắn đã bắt rục rịch.
Hạ Trì cố gắng nén nhịn, đi tới chỉnh tư thế cho Bách Thời. Hạ Trì cho Bách Thời nằm nghiêng, đầu đặt trên gối trắng, tay dưới cong lên đặt bên cạnh, tay trên thì đặt hờ hững lên bụng, chân dưới dưới thẳng lên, chân trên cong lên đặt sang một bên chụm lại, bộ phận nhạy cảm kia cũng nhờ tư thế này mà bị che khuất.
Nhưng tư thế này cũng quá quyến rũ rồi. Hạ Trì càng nhìn thì lại càng khó diễn tả xúc cảm sôi trào lúc này. Hắn nhắm mắt lại hít thở một hơi, sau đó lấy bút chì phác họa.
Thời gian trôi qua, bầu không khí trong phòng ngày càng bớt căng thẳng, nhưng vô hình ở một nơi nào đó lại đang nóng lên. Bách Thời vì không mặc đồ nên da thịt ma sát với không khí nên có chút lạnh.
Còn Hạ Trì thì ngược lại, vì nhìn ngắm cơ thể của Bách Thời quá lâu, hắn đang dần trở nên nóng bức. Vừa rồi, khi hắn vẽ đến phần ngực của cậu, hắn nhịn không được nuốt nước bọt, thực là muốn ngậm *** *** *** ấy vào miệng.
Trầm ngâm tận mười phút, Hạ Trì lắc đầu mấy cái, tập trung trở lại, lúc hắn ngẩng đầu lên nhìn Bách Thời lần nữa thì đã thấy cậu ngủ mất rồi.
Hạ Trì nhìn dáng vẻ không chút phòng bị của Bách Thời thì không còn chịu nổi nữa. Hắn ngay tức khắc đứng dậy đi đến lật người Bách Thời lại. Bách Thời giật mình tỉnh giấc, dụi mắt hai cái: “Cậu vẽ xong rồi sao?”
“Vẫn chưa.”
“Thế sao không tiếp tục?”
“Chuyện vẽ vời, chốc nữa tính sau. Bây giờ chúng ta làm chuyện khác đi.”
“Chuyện khác?” Bách Thời ngơ ngác vài giây, cuối cùng thì cũng hiểu, cậu cười nhẹ, chủ động ôm lấy cổ của Hạ Trì: “Vậy mà tôi cứ tưởng cậu đã thay đổi trở nên đứng đắn hơn rồi chứ.”
“Cậu muốn tôi đứng đắn tôi liền đứng đắn, nhưng đáng tiếc là không phải lúc này.”
“Tôi đâu có vấn đề gì mà phải “đáng tiếc“.”Bách Thời lả lơi đến kỳ diệu. Đáp xong, cậu nhồm đầu hôn lên má Hạ Trì một cái chụt, khiến Hạ Trì cũng ngẩn ngơ.
Không nói gì thêm, giây tiếp theo, hai người đã mãnh liệt lao vào nhau. Hạ Trì vừa nhâm nhi cơ thể Bách Thời vừa cởi áo quăng đi. Thấy Bách Thời cũng nồng nhiệt, hắn ngày một kích thích, lập tức cúi xuống ngậm lấy điểm nhỏ nhô lên trên ngực cậu.
Bách Thời vô thức rên lên một tiếng khi đầu lưỡi của Hạ Trì chạm vào và lướt qua vị trí nhạy cảm trên ngực của mình, cảm giác khoan khoái sảng khoái chưa từng có đột nhiên xuất hiện. Không biết có phải tình cảm ngày xưa của cậu dành cho Hạ Trì đang ngấm ngầm thức tỉnh hay không, nhưng có một điều cậu dám chắc, cậu đang tận hưởng khoảnh khắc này, không hề có một chút gượng ép hay diễn xuất nào.
Hạ Trì tiếp tục cởi khóa quần, dùng gối chen vào giữa hai đùi của Bách Thời, bắt đầu dùng ngón tay của mình len lỏi vào khe động nóng ấm, ngón tay vừa đi vào một nửa, Bách Thời run lên vì đau nhói.
Hạ Trì dừng lại hỏi: “Con mẹ nó, tôi không mang ba con sói.”
“Không cần… cũng được mà.”
“Cậu muốn có thai à? Tôi không muốn mạo hiểm.”
Bách Thời khó hiểu: “Có thai? Mạo hiểm? Tôi là nam kia mà.”
“Cậu từng dùng thuốc SCV còn gì, tuy phần trăm dính bầu rất thấp, nhưng tôi cũng không muốn làm liều. Có con rất phiền phức.”
“Tôi không còn dùng loại thuốc đó nữa, cậu không cần lo bò trắng răng đâu.”
Hạ Trì biết, nếu giờ hắn mà dừng lại thì hắn là kẻ ngu, suy tư một hồi, hắn quyết định làm luôn: “Có gel bôi trơn không?”
“Có.”
***
Ban ngày ban mặt, bầu trời âm u nhưng không mưa nổi, Hạ Trì và Bách Thời hai thân thể trần như nhộng nằm ôm nhau trên giường, một người đưa, một kẻ đẩy, hình ảnh vô cùng nóng bỏng.
Hông Hạ Trì linh hoạt chuyển động kịch liệt, Bách Thời nằm dưới nghênh đón đến mê mẩn. Tuy ban đầu thực sự rất đau, nhưng cần về sau khi đã quen rồi thì cảm giác như lên đến tận mây xanh. Mỗi lần Hạ Trì thúc mạnh, vật to lớn của hắn cơ hồ chạm đến một nơi nào đó rất đặc biệt bên trong nơi cơ mật của cậu.
“Nhanh… nhanh lên nữa đi.” Tấm trí Bách Thời đã rối loạn, từ cử chỉ, phản ứng, lời nói, tất cả đều thành thật.
Hạ Trì dĩ nhiên bị sự thành thật này làm cho tràn trề sinh lực, hắn tiếp tục thúc mạnh, mỗi một cú thúc như đưa Bách Thời lạc vào một thế giới khác.
Ba mươi phút, Bách Thời hoàn toàn được giải phóng một chất dịch nhớp nháp dính đầy bụng, còn Hạ Trì thì vẫn tiếp tục tấn công, chưa có dấu hiệu dừng lại. Mười phút kế tiếp, rốt cuộc hắn cũng giải phóng ra mọi tinh túy của mình vào nơi sâu thẳm nhất của Bách Thời.