Trục Kha đặt Bách Thời lên giường nhẹ nhàng, sau đó cũng tự động trèo lên đè ở trên người Bách Thời.
Trục Kha tuy cũng cảm thấy có chút tội lỗi nhưng kỳ thực y không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi. Hắn đã tỏ ra chín chắn đứng đắn trước mặt người ngày bấy lâu nay, rốt cuộc thì cũng quá đủ rồi.
“Tôi hy vọng khi tỉnh giấc, cậu sẽ không hận tôi.”
Nói xong, Trục Kha cúi xuống hôn lấy môi của Bách Thời, nồng nhiệt **** ***, mặc cho Bách Thời không hề cử động đáp lại. Sau khi đã thỏa mãn hôn hít, Trục Kha tiếp tục hôn xuống dưới, cổ, xương quai xanh, vừa hôn vừa cởi áo đối phương.
Bên ngoài trời lúc này đột nhiên chuyển sang tối, gió thổi ầm ầm, mây đen kéo tới mù mịt, tiếng sấm chớp rầm một cái lớn cực, khiến nơi sâu thẳm đáy lòng Trục Kha giật mình.
Tiếng sấm này làm cho y phải dừng lại giữa chừng, một suy nghĩ lóe lên trong đầu: “Không được, nếu mày làm thế này, chẳng những không chiến thắng được Hạ Trì, có khi Vĩnh Kiệt cũng xa lánh mày luôn thì phải làm sao?”
Trục Kha nắm chặt tay, cố gắng kìm nén dục vọng tình nồng lại. Lúc Trục Kha nâng người dậy chuẩn bị rời khỏi cơ thể của Bách Thời, phía sau vai đột nhiên bị ai đó nắm lấy, khi y nhận ra thì đã thấy người này kéo mình lôi xuống giường rồi nện một đấm vào mặt y.
Hạ Trì!
“Cậu điên rồi à Hạ Trì?” Trục Kha ngồi dưới sàn vừa lau máu trên khéo miệng vừa quát.
Hạ Trì cũng không bình tĩnh mà nâng giọng gào to: “Con mẹ nó kẻ điên là cậu đấy cái thằng bạn khốn kiếp này. Cậu nghĩ cậu đang làm gì hả? Sợ không đấu lại tôi nên mới làm chuyện rẻ tiền này phải không?”
Trục Kha đứng dậy đấm lại Hạ Trì một phát: “Cậu làm như cậu tốt đẹp lắm vậy. Chẳng lẽ ở chung với Vĩnh Kiệt bấy lâu nay cậu chưa từng làm thế này?”
“Chưa từng.” Hạ Trì mạnh miệng phản biện.
Trục Kha cười lạnh: “Vậy hôm tôi với cậu ở chung cư của Vĩnh Kiệt, cậu coi phim nóng cho đã rồi xằng bậy với cậu ấy, cậu dám chối?”
Hạ Trì cứng họng trong phút chốc, sau đó cũng nhanh chóng chống kháng nghị: “Nhưng tôi không định làm như cậu. Tôi chưa từng muốn ngồi giữa hai chân của cậu ta.”
“Có khác gì nhau, cậu ở bên cạnh cậu ấy riết rồi cũng muốn nhanh thôi. Cậu vì bộ mặt sĩ diện nên không dám nhận và không dám đường đường chính chính yêu đương với người cùng giới, cho nên cậu mới e dè, còn tôi thì khác.”
“Tôi mặc kệ cậu nói gì lúc này, tôi chỉ biết là sau ngày hôm nay, cậu đừng mong có thể gặp lại Vĩnh Kiệt.”
“Cậu là ai mà cấm được cậu ấy?”
“Chuyện gì vậy?” Bách Thời trên giường uể oải thức dậy, nhìn thấy Trục Kha và Hạ Trì đang cãi nhau thì hoang mang cực: “Sao cậu lại ở đây vậy Hạ Trì? Còn Trục Kha, cậu đang bệnh không phải sao?”
Hạ Trì không nói tiếng nào, nắm tay Bách Thời kéo đi. Trục Kha nhìn theo bóng lưng hai người họ biến mất trong tầm mắt, không nhịn được tức giận mà đập phá đồ đạc.
“Đang yên đang lành tự nhiên lại đến đây làm quái gì không biết?” Trục Kha gắt gỏng, ám chỉ Hạ Trì.
Hạ Trì một mạch chở Bách Thời về nhà, trên đường đi cả hai cũng chẳng nói năng gì. Hạ Trì thì không muốn nói, Bách Thời thì cảm thấy có chuyện gì đó vừa mới xảy ra giữa Hạ Trì và Trục Kha, biết là chuyện riêng nên không dám hỏi.
Về đến nhà, Hạ Trì kéo Bách Thời đi thẳng vào phòng: “Sau này đừng gặp Trục Kha nữa.”
Bách Thời ngờ nghệch: “Hả? Tại sao?”
“Trục Kha nói với cậu cậu ta bị bệnh?”
“Phải.”
“Là nói dối.”
“Gì?”
“Nếu lúc nãy tôi không đến kịp. Cậu đã xong đời rồi.”
Bách Thời không dám tin Trục Kha lại có thể như vậy, đến khi nhớ lại lúc nãy khi bản thân đột nhiên tỉnh dậy trên giường còn Trục Kha thì vẫn mạnh khỏe cãi nhau với Hạ Trì thì cậu mới sáng tỏ.
Hạ Trì ma sát bàn tay của mình với khuôn mặt thất thần của Bách Thời: “Nghe tôi, sau này đừng gặp Trục Kha nữa.”
Bách Thời thấy thái độ của Hạ Trì khi đối mặt với vấn đề này có chút quái gở, cậu mạo hiểm hỏi: “Cậu ghen sao?”
Hạ Trì không thay đổi cảm xúc, vẫn phức tạp nhúng trầm ổn, nhưng cũng không lên tiếng.
“Trả lời tôi đi, cậu ghen đúng chứ?”
Hạ Trì vẫn không nói, thình lình đẩy Bách Thời vào tường, tay đặt phía sau gáy cậu, áp môi tới. Đây chính là cậu trả lời của hắn. Nui hôn này rất nhẹ nhàng, vừa quyến luyến vừa nhiều tâm tư. Sau khi hôn xong, Hạ Trì tập trung nhìn Bách Thời, trán kề trán với cậu: “Tôi ghen.”
Bách Thời cảm thấy thời cơ của mình đến rồi, cậu ôm lấy cổ của Hạ Trì, chủ động hôn hắn. Hạ Trì trợn mắt kinh ngạc, sau đó cũng nhanh gọn tận hưởng.
Chiếc này không nhẹ nhàng như lúc nãy, Bách Thời vừa tiến đến là Hạ Trì đã nhận ra đối phương cũng đang rất nôn nóng và máu lửa. Hai môi ma sát, tiếng nước bọt rõ mồn một giữa ban ngày.
Bách Thời nghi, rốt cuộc thì kế hoạch làm cho Hạ Trì yêu cậu đến mức phải chủ động thú nhận cũng đã thành công rồi.
Ngày Hạ Trì phải gánh chịu những thương tổn mà hắn đã từng gây ra cho cậu sắp đến rồi. 1