Người xưa có câu, đã leo lên lưng cọp thì chỉ còn nước theo đến cùng mà thôi. Bách Thời rũ mi mắt, mặc kệ cảm xúc sợ hãi đang nung nấu trong tim, cậu phải bước tiếp, cậu nhất định phải khiến cho Hạ Trì đau khổ bi thống đến tột cùng. Để làm được điều đó, cậu cần phải hy sinh.
“Tôi không có quá nhiều kiên nhẫn với cậu đâu. Chọn nhanh lên.”
Bách Thời hít thở chuẩn bị tinh thần, một hồi sau, cậu đưa ra quyết định: “Được.”
“Được?” Hạ Trì muốn đối tác minh bạch rõ ràng hơn.
“Câu muốn làm gì tôi cũng được. Tôi sẽ không từ chối nữa.” Bách Thời không ngần ngại mà thêu dệt thêm, nhằm mục đích muốn khơi dậy bản chất thật của Hạ Trì: “Dù sao tôi cũng thích cậu, tôi sẽ xem đây là một phúc lợi hiếm có.”
Hạ Trì kéo khóe môi cười đắc thắng: “Trong mắt cậu tôi có giá trị vậy sao? Tôi có nên cảm thấy vinh hạnh không?”
“Đừng nói nữa.” Bách Thời hồi hộp đến khó thở, mím môi đỏ mặt nói: “Cậu hãy làm những gì cậu muốn đi.”
Nhìn thấu vẻ mặt đỏ bừng ngượng ngùng của Bách Thời, thân dưới của Hạ Trì thong thả rục rịch, hắn thật không ngờ dáng vẻ bối rối của người này lại có tính hủy diệt với thân thể của hắn một cách đỉnh cao như vậy, nó hệt như lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy điệu bộ ốm yếu tội nghiệp của Bách Thời ở trên sân thượng khi ấy.
Mạch máu Hạ Trì nương theo dòng cơ khát giao hoan lan tỏa khắp cơ thể, vị trí to lớn phía trong đũng quần như muốn nổ tung, hắn muốn ngay lập tức cởi bỏ quần áo của Bách Thời và mạnh mẽ xâm nhập nhấp nhô, nhưng kết quả, hắn lại kìm nén đến bức bối trong lòng, nói: “Mở miệng ra.”
Bách Thời yên phận làm theo, hé mở khóe miệng như lời hắn ra lệnh. Thấy miệng Bách Thời nhỏ bé, Hạ Trì liền đo được chiếc miệng ấy so với kích cỡ của hắn quả thật là một trận khủng bố, hắn một tay bóp lấy hai bên cằm của Bách Thời, ép cậu mở miệng to hơn: “Cỡ này mới đủ.”
Bách Thời từ nhỏ thập phần trong sáng tinh khiết, ngoài việc làm tình thực thui bằng cửa sau, cậu hoàn toàn không biết có bao nhiêu cách thức chơi đùa lạc thú. Lúc này thấy bóp miệng mình, cậu kỳ thực không hiểu đối phương đang định làm gì.
Bách Thời đang ngờ nghệch suy nghĩ tình huống nào sẽ xảy ra tiếp theo, Hạ Trì đã đưa tay xuống cởi khóa quần mình ra lấy ra khúc cộ thịt thô to quá cỡ, hai tai Bách Thời đỏ hơn, cậu không dám nhìn thẳng vào thứ đó của Hạ Trì, bèn ngậm miệng lại và xoay đầu đi.
“Tôi đã bảo cậu ngậm miệng lại à?” Hạ Trì một tay lắm lấy tóc sau đầu của Bách Thời kéo dậy, Bách Thời đau nhói tự động mở miệng, lời dụng thời cơ, Hạ Trì nắm lấy thứ đó của chính mình nhét vào sâu vào miệng của đối phương.
Bách Thời trợn mắt không dám tin, cậu chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình dùng miệng ngậm lấy thứ này của một ai đó. Vì quá sốc, cậu lại muốn giãy dụa trốn đi. Hoàn cảnh kỳ quặc xấu hổ này về sau sẽ mãi khắc in trong tâm trí cậu.
“Ưm… không muốn… nó kỳ quá.” Bách Thời khó khăn lên tiếng vì bị thứ đó nhét đầy họng.
Hạ Trì không mảy may quan tâm Bách Thời nói gì, bắt đầu chuyển động hông ra vào. Bách Thời vừa mỏi cổ mỏi miệng, lùi cũng không được, tiến không xong, cuối cùng, cậu quyết định nhắm tịt mắt, bỏ mặc Hạ Trì đâm xuyên trong miệng mình.
Hơi thở Hạ Trì như có ai rượt đuổi, hai tay ôm lấy đầu Bách Thời, chuyển động thân dưới kịch liệt. Bách Thời bị vật thô to của đối phương đâm sâu vào tận cuống họng, đôi lúc không tự chủ được muốn hạ răng, kết quả làm Hạ Trì đau đến nhăn mặt, gằn giọng nói: “Mẹ kiếp, há miệng đàng hoàng cho tôi.”
Bách Thời khó thở cực kỳ, đầu óc cũng choáng váng khó tả, toàn thân mềm nhũn, mọi sức lục đều dồn hết phần miệng. Vài phút sau, cuối cùng Hạ Trì cũng phát tiết thứ dung dịch ấm nóng kìa trong miệng Bách Thời. Bách Thời nhanh lẹ rút lui, không nhịn được ho khan vài tiếng, sau đó toàn thân nằm vật vã trên giường hít thở lấy lại ô xy.
Hạ Trì thỏa mãn kéo lại khóa quần, ánh mắt lờ đờ nhìn môi Bách Thời vẫn còn nhớp nháp thứ màu trắng đục: “Ngủ đi.”
Thấy Hạ Trì chuẩn bị bước xuống giường, trong lòng Bách Thời e dè ngượng nghịu, nhưng cậu vẫn nỗ lực diễn đến cùng: “Tại sao cậu… không làm với tôi?”
Hạ Trì điều hòa lấy lại bình tĩnh sau khi đã đạt tới cao trào, tròng mắt đầy ý vị vô tình vô tâm đáp lại: “Tôi sẽ không làm tình với bất kỳ một thằng con trai nào, ngoại trừ Bách Thời.”
Tâm tình được ẩn giấu của Bách Thời một lần nữa bị lời nói khó hiểu của Hạ Trì đánh gãy.
Cách đây vài ngày khi ở trong bệnh viện, Hạ Trì đã từng khẳng định hắn không hề có tình cảm với cậu, cũng như tâm tình muốn hối lỗi với cậu, thứ duy nhất hắn cảm nhận được sau khi cậu chết đi chính là sự nuối tiếc, nuối tiếc vì đánh mất một “nam búp bê tình dục” đúng khẩu vị, vậy mà bây giờ khi hắn nói hắn “sẽ không làm tình với bất kỳ một thằng con trai nào, ngoại trừ Bách Thời”, kỳ thực khiến cậu không thể kiềm chế bản thân bị rung động lần nữa.
Bách Thời lấy hết dũng khí cất lời: “Cậu thừa nhận đi. Cậu thích Bách Thời đúng chứ?”
Trán Hạ Trì chợt xuất hiện mạch máu, đường nhìn như mũi dao nhọn đâm thẳng vào đáy võng mạc của đối phương, hắn phút chốc nổi nóng bóp lấy cuống họng của Bách Thời siết mạnh: “Đầu của cậu để chưng cho đẹp phải không? Tôi đã đề cập chủ đề này và giải thích bao nhiêu lần rồi, cậu cố tình không hiểu à.”
Bách Thời nắm lấy cánh tay của Hạ Trì, hô hấp gián đoạn, trước mắt mơ hồ như có màn sương bao lấy, bên tai cũng ù ù khó chịu. Hạ Trì nhấn mạnh: “Nếu như cậu còn cho rằng tôi thích Bách Thời một lần nữa, tôi sẽ cho cậu một vé đi theo cậu ta đấy. Nhớ cho kỹ.” Răng đe xong, hắn đẩy Bách Thời một cái rồi buông tay ra khỏi cổ cậu.
Đứng lên, hắn đưa lưng vào Bách Thời nói lần cuối: “Đừng có mà suy diễn rồi gán ghép tôi với những thằng con trai khác, kể cả Trục Kha, và cả cậu nữa.”
Hạ Trì rời khỏi phòng đóng cửa lại, Bách Thời nằm co người thất thần trầm mình vào những lời nói của người kia, Hạ Trì vẫn luôn khó hiểu và vô lý như vậy.
Cậu vô thức hé môi nói: “Rốt cuộc trong đầu cậu đang suy nghĩ theo hệ gì vậy? Cậu có còn suy nghĩ theo kiểu con người không? Cảm xúc của cậu thật sự đối với tôi là như thế nào?”
Trục Kha lúc này nằm bên dưới mở mắt ra, luồng tâm ý trong đáy mắt cực kỳ phức tạp, toàn bộ sự việc diễn ra trên giường giữa Hạ Trì và Bách Thời lúc nãy, tuy Trục Kha không thấy được tất cả, nhưng không có nghĩa y không biết và không hiểu chuyện gì đang xảy ra.1
Một tháng lặng lẽ trôi qua, ngày thi cuối học kỳ hai cuối cùng cũng đã tới. Hai môn thi đầu tiên chính là ngữ văn và lịch sử. Sáng sớm, Bách Thời đã có mặt tại tại phòng thi ôn bài say sưa cùng Lê Học và Thế Sinh, lúc này, thấy Hạ Trì đi ngang qua phòng học, Bách Thời không nhịn được xoay đầu nhìn ra. Từ cái hôm Hạ Trì rời đi khỏi nhà cậu, cả hai đã không gặp mặt và nói chuyện một lần nào, giống như tất cả chỉ là cơn mơ trong một đêm vậy.
Nhưng trái ngược, mối quan hệ giữa cậu và Trục Kha lại như bước sang một trang mới, dạo gần đây cậu và Trục Kha cứ mỗi tối là lại gặp nhau đi ăn uống vui chơi y hệt như một cặp đôi đang tìm hiểu lẫn nhau để chuẩn bị hành trang cho một mối quan hệ tình cvật