Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường

Chương 28: Chương 28: Nhìn lén




Ngày thi thứ hai, hai môn tiếp theo là toán và anh văn, trước cửa phòng thi, Hạ Trì ung dung nói chuyện điện thoại với Trục Kha trong khi trong đầu chằng có chữ nào: “Tối nay đi đâu chơi đi. Thi cử áp lực chết tôi rồi.

“Cậu nói không biết ngượng mồm à anh bạn. Học tra như cậu có học hành gì đâu mà đòi áp lực. Vào phòng thi toàn đánh lụi hên xui nhưng vẫn lên lớp đều đều, năm nào mà chẳng vậy.”

“Ý tôi nói áp lực ở đây là tôi chán nản thi cử.” Lúc này, Tạ Duy và Cửu Minh liếc mắt nhìn Hạ Trì với trạng thái không mấy ưa thích như xưa rồi đều đặn bước qua, Hạ Trì nói tiếp với Trục Kha: “Tôi còn có một áp lực khác nữa.” . Tiên Hiệp Hay

“Là gì?”

“Tay sai của tôi giờ xem tôi như kẻ thù vậy. Ở trường cô đơn vãi linh hồn. Chắc bữa nào phải làm một trận ra trò để chiêu mộ đàn em mới quá.”

“Năm sau là năm cuối rồi, cậu làm ơn đừng gây chuyện nữa đi. Mà này, chuyện tối nay đi chơi ấy, tôi duyệt nhé. Chờ chút để tôi nghĩ nào, ờm… À, nhớ rồi, tôi mới tìm được một quán bar mới, chỗ này tiếp viên ngon cực, gái hay trai cũng đều là cực phẩm, không phê không lấy tiền.”

“Hay ho đấy. Chốt đi, giờ tôi phải vào phòng thì rồi, tối gặp.”

“Mà khoan.”

Hạ Trì định cúp máy, Trục Kha lại kêu lên, nói: “Cậu thực sự ổn, nếu như tôi theo đuổi Vĩnh Kiệt à?”

Hạ Trì trầm ngâm giây lát, sau đó tỏ ra phiền hà, song song bỗng hóa bực dọc: “Chúng ta đã nói vấn đề này xong từ một tháng trước rồi không phải sao. Biểu hiện của tôi có chỗ nào không ổn. Cậu theo đuổi cậu ta thì có liên quan gì đến tôi. Chuyện buổi tối hôm đó chỉ là tai nạn, tôi phải nói đi nói lại bao nhiêu lần nữa đây?”

Một tháng trước, khi Hạ Trì và Trục Kha vô tình cùng nhau sang nhà Bách Thời tá túc, Hạ Trì và Bách Thời tối hôm đó đã có những hành động hơi quá giới hạn, không may Trục Kha đã phát hiện toàn bộ, vào sáng hôm sau, Trục Kha đã thẳng thắn truy hỏi và chất vấn Hạ Trì đại khái là tại sao hắn làm vậy, lúc ấy Hạ Trì mạnh miệng nói rằng chỉ là ham muốn của cơ thể, không liên quan đến tình cảm cảm hay tình yêu, sau đó hắn chốt hạ tất cả chỉ là tai nạn.

Trục Kha có lòng tin vào Hạ Trì, vì giữa hai người từ trước đến nay chưa từng giấu giếm nhau điều gì. Gạt bỏ chuyện Hạ Trì cưỡng ép Bách Thời làm bằng miệng cho hắn, Trục Kha lại công bố một thông tin nóng hổi, đó là y sẽ công khai theo đuổi Bách Thời với Hạ Trì, Hạ Trì ban đầu cũng có chút không vui, cảm xúc lẫn lộn khó nói thành lời, nhưng sau đó hắn cũng bình thường an nhàn mà đón nhận, hắn cũng chủ động không nói năng gì hay tiếp cận Bách Thời nữa.

Trục Kha trang nghiêm nói: “Cậu nói sao thì tôi ton vậy, nhưng tôi chỉ muốn nói như vậy thôi, nếu như cậu thích Vĩnh Kiệt, chúng ta cứ đường đường chính tranh đấu, như vậy cả ba sẽ dễ thở hơn. Tôi thật tình không hy vọng cậu sẽ nhường bất cứ thứ gì cho tôi đâu. Cậu biết tôi thích sòng phẳng ghét nhân nhượng trong tình yêu mà.”

“Tôi hiểu cậu là người thế nào. Vậy thì ngược lại, cậu cũng hiểu tôi là người thế mà đúng chứ. Người như tôi, sẽ không bao giờ nhân nhượng bất kỳ ai, thứ tôi muốn, tôi càng không thể nhường và nhịn. Được rồi, nói tới đây thôi, tới giờ thi rồi.”

“Ừm. Thi tốt.”

Trong phòng thi, hiện tại thời gian làm bài môn toán đã hơn ba mươi phút, không gian phòng thi êm đềm an ổn, học sinh chăm chỉ say sưa giải đề toán không ai loay hoay hỏi bài hay copy, cô giáo gác thi vì thế cũng nhàn hạ ngồi trên bục, dùng ánh mắt theo dõi không mấy sát sao.

Năm phút sau, một chiếc máy bay từ đâu bay đến đáp lên bàn giáo viên, kế đó là chiếc máy bay thứ hai thứ ba, liên tiếp bay vèo vèo lên bản. Giáo viên bộ môn cau mày nhìn xuống vị trí nổi trội nhất là bàn cuối cùng, một học sinh mặt mũi điển trai nhưng láu cá ngang ngạnh, người đó không ai khác là Hạ Trì, Hạ Trì chính là dùng giấy thi và đề bài thi xếp chúng thành máy bay rồi phóng đi từa lưa.

Cô giáo gác thi giận dữ tột độ vì thái độ xem thường mọi thứ của Hạ Trì, nhưng cô vẫn cố gắng khắc chế: “Hạ Trì, em đang làm cái gì vậy hả?”

Tâm thế Hạ Trì bất biến: “Em nộp bài.”

Cô giáo gác thi hít thở không thông, phải mất hết ba mươi giây cô mới tạm thời lấy lại bình tĩnh: “Em lên đây lấy nó về ngay, muốn nộp bài thì nộp cho đàng hoàng.”

Hạ Trì không quan tâm và không phục tùng mệnh lệnh của cô giáo, cơ mặt vẫn in đậm nét hống hách ngạo đời, đưa hai chân gác lên bàn, cầm bút thong thả xoay xoay lịa lịa.

Cô giáo gác thi hơi nâng tông giọng như quát tháo nhưng lại không đủ khí lực đàn áp: “Có nghe tôi nói gì không, Hạ Trì!”

Hạ Trì nhấn mạnh: “Tai em dạo này không ổn. Em chẳng nghe cô nói gì cả.”

“Nếu em không cư xử cho phải phép, tôi liền xé bài làm của em.”

Thấy Hạ Hạ Trì vẫn giả vờ trì độn, cô giáo bước xuống bục nhặt lên chiếc máy bay được làm bằng giấy thi chuẩn bị xé nó, nhưng cuối cùng cô lại bất giác dừng lại, bởi vì trên giấy thi của Hạ Trì, từ đầu đến cuối đều trống trơn không có chữ gì ngoài cái tên của hắn. Như vậy thì xé hay không xé thì có khác gì nhau.

Hạ Trì nói: “Xé bài hay nộp bài thì điểm số của em cũng chỉ có một kết quả là số không, cô thích thì cứ xé.”

Cô giáo bất lực đứng đó một hồi, tiếng chuông kết thúc môn thi cũng vang lên, cô đành phải xếp bài làm của Hạ Trì vào chung với các bài nộp khác.

Hạ Trì bên dưới chậc chậc hai tiếng, bước lên bàn giáo viên lấy lại bài làm, thẳng tay xé nát thành từng mảnh vụn rồi ném lên trời tung tóe như pháo hoa giấy. Cô giáo và các học sinh khác cũng thầm chửi Hạ Trì đúng là tên điên.

“Em muốn ở lại một năm à?” Cô giáo hỏi.

Hạ Trì lắc đầu ra vẻ hiền nhiên: “Đâu có, ai lại muốn ở lại lớp bao giờ.” Cười cười quái gỡ một hồi, hắn một tay đút vào túi quần, lấy ra một mảnh giấy được xếp lại ngay ngắn: “Đây mới là bài làm của em.” Mở mảnh giấy ra theo đúng khổ, hắn chủ động đặt vào mớ bài thi.

Kỳ thực Hạ Trì đã làm xong bài từ lâu, tuy không mấy tự tin nhưng cũng có thể xem làm tạm ổn, chắc cũng trên trung bình, còn mấy tờ giấy được xếp thành máy bay kia chỉ là giấy dư mà thôi, vì chán quá nên hắn mới bày trò như thế.

Giải lao mười lăm phút, môn thi tiếp theo là môn anh văn, vì đây là môn thi trắc nghiệm, Hạ Trì dựa vào cảm tính mà đanh bừa rồi nhanh chóng rời khỏi phòng thi. Lúc đi ngang qua phòng thi của Bách Thời, hắn không kìm được mà dừng lại mà thập thò như ăn trộm nhìn lén đối phương, kết quả, chứ nhìn được năm giây, hắn đã bị thầy giám thị bắt lấy và đuổi đi.

“Làm xong bài thi rồi thì mau về đi. Em còn đứng đây lấp lấp ló ló làm gì hả cái thằng này?”

Nếu là trước đây, Hạ Trì hắn nào sợ mấy ông thầy giám thị đó, nhưng vì sợ rằng Bách Thời bên trong sẽ phát giác hắn đang lén lút ngắm nhìn cậu ở bên ngoài mà thôi, như vậy thì thật mất mặt.

“Biết rồi biết rồi, đi ngay đây. Thầy nói đúng nhiều.” Dứt câu, hắn cất bước rời đi không quay đầu lại, mặc cho thầy giám thị phía sau cọc cằn khó chịu.

“Em dám nói tôi nhiều chuyện à. Em đừng có nghĩ mình là học sinh đặc biệt thì muốn nói gì thì nói nhé, những thầy cô khác sợ em chứ tôi là không có sợ đâu. Định đốt nhà tôi hay là chặn đường đánh tôi thì nói trước đi, để tôi biết đường tiếp đãi em. Rồi cái gì mà quen mafia, sợ quá đi mất, nếu muốn đi theo con đường tội lỗi đó thì đi học làm gì, cứ ăn chơi sa đọa rồi vô tù mà ngồi.”

Bao nhiêu câu từ mắng mỏ liên hoàn tuôn ra từ miệng của thầy giám thị, cứ ngỡ Hạ Trì sẽ quay lại và bộc lộ thói quen hỗn hào của mình, nhưng không, bóng lưng hắn chầm chậm nhỏ lại và khuất xa, thầy giám thị lấy làm lạ: “Thằng nhóc bất trị này hôm nay sao thế, không thích nổi loạn nữa à?”

Mấy học sinh bên trong tuy đang bí bách vì bài thi, nhưng khi nghe thấy tiếng thầy giám thị bên ngoài chửi bới ai đó, tất cả cũng hiếu kỳ rướn cổ nhìn ra, trong đó có cả Bách Thời.

Đốt nhà!

Chặn đánh!

Quen mafia!

Những thầy cô khác sợ!

Sa đọa!

Mọi thông tin mà thầy giám thị thốt ra từ miệng, hình ảnh Hạ Trì chợt vút qua trong đầu Bách Thời. Chẳng lẽ thầy giám thị đang chửi hắn ta sao?

“Nhưng cậu ta thi ở khu A không phải sao, thi xong rồi thì cứ đi thẳng ra ngoài, vòng lên khu D làm gì chứ?”

Tạm thời cho qua chủ đề trên, Bách Thời lại cúi đầu chăm lo giảiquan

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.