Hạ Trì tưởng đâu Trục Kha sẽ dài dòng tâm sự với hắn, nhưng thật ra, Trục Kha lại dành gần ba mươi phút để yên lặng, sau đó chỉ nói ra một câu: “Nếu cậu khiến Vĩnh Kiệt đau lòng, tôi sẽ không vì tình bạn mà nhịn đâu. Tôi sẽ lấy lại cậu ấy, nếu như cậu không biết trân trọng.”
Hạ Trì thực sự muốn nói rằng “cậu nghĩ cậu còn cơ hội để tiếp cận Vĩnh Kiệt một lần nữa sau vụ việc cậu lừa gạt rồi định cưỡng bức người ta sao”, nhưng rốt cuộc, hắn không nói, sau đó lẳng lặng ra về.
Ba mẹ Trục Kha bên dưới thấp thỏm, khi Hạ Trì đi xuống báo “Trục Kha đã tạm thời ổn rồi” thì cả hai mới hoàn toàn thả lỏng.
Bách Thời ở nhà lăn qua lăn lại không ngủ được, một sự cô đơn khó diễn tả đang quanh quẩn trong lòng cậu, dù không muốn thừa nhận, nhưng thực sự chính là cậu đang muốn Hạ Trì ở bên cạnh ôm mình ngủ.
Bách Thời giật mình tỉnh ngộ, cậu đã quá phụ thuộc vào hắn rồi, cậu dần dần đang quên đi mục đích chính của mình ở mối quan hệ này.
Bách Thời trùm chăn qua đầu, cố gắng chìm vào giấc ngủ, vài giây sau, khi đã bắt đầu lim dim, cậu mơ màng nghe thấy tiếng ai đó mở cửa phòng, lúc mở chăn nhìn thử thì cậu đã thấy Hạ Trì nằm xuống bên cạnh ôm mình.
Tâm trạng Bách Thời được đẩy lên cao hẳn nhưng cậu vẫn tỏ ra bình ổn: “Trục Kha thế nào rồi?”
Hạ Trì nằm thấp hơn Bách Thời, với tư thế ôm này, hắn vỏn vẹn như đứa trẻ đang nấp vào lòng ngực của cậu. Hắn nhắm mắt nói: “Không ổn lắm, nhưng cũng không có bao nhiêu là không ổn.”
“Cậu nói bùa nói ngải gì vậy?” Bách Thời không hiểu ngôn từ của đối phương.
“Tóm lại là không có việc gì nữa rồi. Cậu đừng quan tâm nữa. Ngủ đi.”
Thấy giọng Hạ Trì có chút rầu rĩ, Bách Thời liền biết mối quan hệ của hắn và Trục Kha tuy không rạn nứt nhưng chắc chắn đã không thể cứu chữa để vãn hồi như xưa. Vì vậy, cậu cảm thấy hơi tội lỗi, vì vậy biết nguyên nhân là do mình.
Tuy cậu hận và muốn trả thù Hạ Trì, nhưng cậu chưa bao giờ có ý định làm tan vỡ bất kỳ một mối quan hệ nào của hắn.
Bách Thời xoa đầu Hạ Trì, sau đó nhổm đầu đặt một chiếc xuống đỉnh đầu hắn. Hạ Trì cảm nhận được nụ hôn đó nên mở mắt, liền ngước lên nhìn cậu, mỉm cười nhẹ: “Cảm ơn vì đã an ủi tôi.”
Nói xong, hắn lại nằm xuống tiếp tục ôm Bách Thời rồi nhấn chìm tâm tư vào giấc ngủ. Sáng ra tâm trạng hắn đã khá hơn.
Hôm nay vì muốn thay đổi không khí, Hạ Trì và Bách Thời quyết định không đi mô tô đến trường nữa mà chuyển sang đi bộ. Vừa hít thở tận hưởng được không khí trong lành và cảnh đẹp, vừa giúp nâng cao sức khỏe, đặc biệt, vì trời hôm nay mát mẻ, cả hai cảm thấu việc đi bộ giống như một buổi đi dạo hẹn hò nhẹ nhàng nhưng sảng khoái.
“Hôm qua cậu và Trục Kha nói gì với nhau?” Bách Thời hỏi.
Hạ Trì dừng chân chau mày: “Cậu muốn chọc điên tôi phải không?”
“Chọc điên? Tôi như vậy hồi nào?”
“Cậu mới vừa nhắc đến Trục Kha còn gì. Đó còn không phải là chọc điên?”
Biết Hạ Trì lại ghen lên rồi, Bách Thời cảm thấy hả dạ vài phần, nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác bực bội vì thái độ vô lý của người kế bên:“Cậu có nghĩ nhiều quá không? Tôi chọc điên cậu thì được gì, tôi chỉ quan tâm nên muốn hỏi.”
“Quan tâm? Ai?”
“Tôi quan tâm ai cậu còn không biết?”
“Không biết!”
“Vậy thì cậu cứ ôm cái 'không biết' của cậu đi.”
Bách Thời bước đi được vài bước, Hạ Trì lại kéo cậu lại hỏi cho ra lẽ: “Rốt cuộc là cậu quan tâm ai hả?”
“Cậu mà hỏi nữa, tôi mắng cậu là đồ ngốc bây giờ tin không?”
Hạ Trì dở khóc dở cười: “Như vậy cũng xem như chửi rồi còn gì. Mà thôi, tôi không quan tâm cậu mắng tôi cái gì, tôi chỉ cần cậu nói rõ ràng, cậu quan tâm ai?”
Bách Thời hết kiên nhẫn, nếu muốn nghe thì cậu nói luôn vậy: “Muốn nghe, vậy thì đừng hối hận. Người tôi quạ tâm là… “
“Không nghe nữa.” Hạ Trì cắt ngang, vì hắn có dự cảm chẳng lành về câu trả lời của Bách Thời khi cậu bảo “đừng hối hận”, thà rằng hắn không nghe còn hơn.
Hạ Trì đang định bỏ đi trước, Bách Thời cười thầm, sau đó nói: “Là cậu. Lực chú ý của tôi luôn hướng về cậu, không phải Trục Kha, nghe rõ chưa, tên ngốc.”
Hạ Trì cứng đơ toàn tập vì câu trả lời đậm mùi ngôn tình của Bách Thời. Có lẽ Bách Thời là người đầu tiên mắng hắn là đồ ngốc mà hắn lại không nổi sùng lên rồi đánh người ta bấy nhầy như vậy.
Vì người này, là một ngoại lệ.
Hôm nay là ngày thi học kỳ một các môn đầu tiên, trước khi vào phòng thi, Bách Thời đã sơ lược và ôn lại bài cho Hạ Trì lần cuối, hy vọng rằng đợt thi hắn cũng sẽ làm tốt như những bài kiểm tra trong lớp kia.
“Cố lên.” Bách Thời động viên.
Hạ Trì cảm thấy chỉ động viên bằng lời thì chưa đủ, hắn muốn có cài gì đó hơn thế, hắn kề môi vào tai cậu nói: “Thay vì dùng miệng nói lời này, cậu đổi sang khom xuống rồi dùng miệng giúp tôi thoải mái đi.”
Bách Thời nhanh chóng đẩy hắn ra: “Cậu thôi biến thái đi, ở đây là trường học. Sắp vào thi rồi mà còn như thế.”
Thành công chọc cho Bách Thời đỏ mặt xấu hổ Hạ Trì tự hào biết bao, hắn phụt cười nhẹ: “Đùa một chút thôi mà đã ngượng chín mặt như vậy rồi.” Hắn chậc chậc lưỡi hai cái, nói tiếp: “Đáng yêu thật đấy.”
Nghe Hạ Trì khen, mặt Bách Thời lại đỏ thêm: “Đáng yêu cái đầu cậu.”
Tiếng chuông reo lên, cả hai tạm thời tách ra, Bách Thời thi trên tầng một, Hạ Trì thi ở tầng trệt. Trong lúc làm bài, Bách Thời không tài nào tập trung được vì cậu cứ nhớ đến lời khen của Hạ Trì lúc nãy.
Cậu thực sự đáng yêu sao?
Càng nghĩ thì tinh thần lại như treo trên chín tầng mây, khó khăn lắm cậu mới bình tĩnh lại và làm bài được.
Còn bên phía Hạ Trì, hắn cũng không hơn gì Bách Thời, từ đầu đến cuối mắt chỉ nhìn chằm chằm vào bài làm, nhưng tâm thức lại như thằng ất ơ ở ngoài đường, vì hình ảnh đỏ mặt ngượng ngùng của Bách Thời cứ hiện lên mãi, khiến cho phía dưới của hắn cứ muốn thức dậy.
Chết tiệt thật chứ! Không lẽ giờ thò tay vào trong giải quyết ngay tại đây.
Thú thật thì một kẻ “tâm thần” như hắn mặt rất dày, không bao giờ sợ ai phán xét hay đánh giá xấu về mình, nhưng vì hắn vẫn muốn có chút mặt mũi, tuy là trai hư, nhưng hắn cũng không thèm muốn đến mức quay tay ngay tại lớp như vậy.
Rốt cuộc thì hắn cũng phải nghĩ sang những chuyện khác để tránh tình trạng kích thích quá độ. Tiếp tục làm bài.