Tiếng chuông vừa kêu lên kết thúc buổi thi, Bách Thời nhận được tin nhắn của Thế Sinh: “Cậu sang phòng thi của tôi đi, có cả Lê Học nữa, thi xong rồi đi chơi lòng vòng cho khoay khỏa.”
Bách Thời định nhắn lại một chữ “được”, đúng lúc này một tin nhắn khác tới, người nhắn là Hạ Trì: “Đứng ở cửa phòng thi đợi tôi.”
Bách Thời bắt đầu phân vân không biết nên đi tìm Thế Sinh hay đứng đây chờ Hạ Trì, nhưng cuối cùng, cậu cũng không đặt áp lực quá nhiều cho chuyện này, vì tính ra Hạ Trì và Thế Sinh cùng với Lê Học không phải là chưa bao giờ đi chơi cùng nhau. Cậu cứ ở đây chờ Hạ Trì, sau đó cùng Hạ Trì đi gặp Thế Sinh và Lê Học cũng được.
Đứng chờ được ba mươi giây, dòng suy nghĩ vừa tắt xuống, Hạ Trì đã xuất hiện.
“Cậu… “ Bách Thời còn chưa kịp mở miệng nói gì, Hạ Trì đã kéo cậu đi một mạch. Nơi hắn đưa cậu đến là phòng thi đấu bóng rổ.
“Chúng ta vào đây làm gì vậy?” Bách Thời hỏi.
Hạ Trì không nói, chỉ động đóng cửa phòng thi đâu tắt đèn tối thui, chỉ có thể nhờ cậy ánh sáng nhỏ nhắn từ bên ngoài cửa sổ cao cao phía trên.
Bách Thời có linh cảm rồi, chẳng lẽ hắn muốn làm cậu ngay tại đây ư?
Đúng như dự đoán, Hạ Trì đẩy Bách Thời vào góc khuất, trực tiếp khắp lên khắp cơ thể cậu một cách hung bạo, từ cổ, lên má, rồi lại xuống cằm, vừa hôn vừa cắn, cơ hồ như muốn cắn xuống từng miếng thịt trên thân thể cậu.
Bách Thời vịn vai Hạ Trì, đẩy hắn ra: “Không được, ở đây sẽ bị phát hiện.”
“Tôi đóng cửa rồi, không cần sợ.” Hô hấp Hạ Trì rối loạn, nhưng hắn vẫn cố nói chuyện đàng hoàng với Bách Thời.
“Tôi vẫn cảm thấy không an toàn. Hơn nữa, tôi có hẹn với Thế Sinh rồi.”
Lúc này, Hạ Trì không còn nghe thấy những gì Bách Thời nói nữa, hiện giờ trọn đầu hắn chỉ có nỗi khát khao cháy bỏng một mực hướng về da thịt của Bách Thời. Tiếp đó, hắn hôn cậu.
Bách Thời thực sự ghét bỏ chính mình ngay lúc này, vì lý trí cậu càng cứng rắn bao nhiêu, thì phản ứng cơ thể cậu lại yêu kém. Hạ Trì chỉ mới hôn cậu thôi vậy mà toàn thân cậu đã mềm nhũn ra rồi, muốn phản kháng cũng khá là cực nhọc.
Hạ Trì hôn rất sâu, bao nhiêu tinh túy trong khoang miệng cậu tất thảy đều bị Hạ Trì càn quét xâm lăng.
Đế tột cùng, cậu cũng bị say đắm mà quên mất đất trời.
Hạ Trì vừa hôn vừa mở mắt nhìn, thấy Bách Thời đã bị chìm đắm trong nụ hôn đầy kỹ thuật của mình, hắn đắc ý, sau đó cứ vậy mà thẳng tiến, tức khắc cởi áo Bách Thời ra.
Tiếng rung của điện thoại Bách Thời vang lên, Hạ Trì nhân cơ hội nhét tay vào túi quần đoạt lấy nó rồi ném ra xa. Sau đó xoay có thể Bách Thời lại, tuột thẳng chiếc quần dài của cậu xuống.
Cả hai đã làm việc này suốt thời gian vừa qua, vì vậy Hạ Trì đã thuộc nằm lòng những vị trí mẫn cảm của Bách Thời, và hắn cũng biết Bách Thời không thích bạo lực, chỉ cần dỗ dành nhẹ nhàng dịu dàng với cậu, cậu sẽ không thể chống cự nữa.
Hạ Trì một bên hôn và gặm cắn vai của Bách Thời, một bên dùng tay để ở phía dưới xoa nắng cặp đào căng mọng của cậu. Hắn hỏi: “Thoái mái không?”
Chỉ mới đụng chạm nhẹ nhàng như mát xa thôi mà Bách Thời đã như bay đến chín tầng mây, cậu rất thích những lúc Hạ Trì dịu dàng và từ tốn chậm rãi như vậy. Cậu trả lời: “Ừm. Tôi rất thích.”
Bước dạo đầu chầm chậm trôi qua, Hạ Trì tiếp tục tuột quần nhỏ của Bách Thời xuống, vừa lỗ mãng vừa cẩn trọng cho một ngón tay vào. Bách Thời vô thức run lên, rõ ràng là tần suất làm chuyện này của hai người rất nhiều, nhưng lần nào cũng đau như thế.
“Của cậu chặt thật, nó đang ngấu nghiến ngón tay tôi đến mức sắp đứt rồi này.” Hạ Trì khẽ thổi vào tai Bách Thời, nói.
Tầng tầng lớp lớp da gà của Bách Thời nổi lên, kèm theo một phần xấu hổ. Hạ Trì nhìn thấy tai của Bách Thời đỏ lên rõ mồn một, điều này khiến hắn bị kích thíc. Không thể tri trệ nữa, hắn cho ngắn thứ hai vào. Vì không đồ để bôi trơn, hắn tạm thời buộc phải dùng nước bọt để thay thế.
Hạ Trì một lần nữa xoay người Bách Thời lại, nâng một chân cậu lên, sau đó tự động kéo khóa quần, lôi ra phân thân đã trương thẳng từ lâu ra, dùng hết sức đâm thẳng vào bên trong cậu.
“A!” Bách Thời bị sốc nhẹ vì sự xâm nhập vừa mạnh vừa đột ngột của Hạ Trì, nhưng nhìn chung thì không quá đau, có lẽ vì cậu đã quen với nổi đâu này.
“Cậu có dùng bao không?” Bách Thời lo lắng.
“Tôi với cậu chơi mười lần thì có hết bốn lần không dùng bao, cậu cũng có bị gì đâu. Đừng bận tâm chuyện đó nữa.”
“Nhưng mà… “
Hạ Trì thấy Bách Thời tâm lý còn vướng mắc nên cũng không mấy vui vẻ kho làm chuyện này, hắn vội rút phân thân ra khỏi cặp đào của Bách Thời, lấy một chiếc ba con sói từ trong túi quần ra, xe vỏ rồi đeo vào.
Bách Thời nhìn thấy tận mắt, lập tức yên tâm. Cuộc hoan ái chính thức bắt đầu.
Hạ Trì vội vã xuyên xỏ, Bách Thời vật vã đón nhận từng đợt tấn công, sau hơn ba mươi phút, Bách Thời đã trọn vẹn thỏa mãn, mười lăm phút sau, mới đến lượt Hạ Trì phóng thích.
Sai khi ân ái, cả hai rời khỏi phòng thể dục, Bách Thời đi tìm Thế Sinh và Lê Học, vừa đo loạn quanh trong trường vừa gọi điện cho Thế Sinh: “Hai cậu về rồi sao?”
“Không về chẳng lẽ ngồi chờ cậu đến mọc râu à? Bọn tôi thấy cậu đi với Hạ Trì rồi. Nói thật nhé, cậu làm bọn này hơi buồn đấy. Nếu không đi được thì cũng phải nhắn một tin chứ, đằng này lại im lặng như vậy.”
“Xin lỗi, tôi… “
“Không cần xin lỗi đâu. Bọn tôi hiểu mà, chỉ là hơi buồn, chưa gì mà trong nhóm đã có người vì yêu mà bỏ bạn rồi.”
“Hả? Không phải như cậu nghĩ đâu.”
“Thôi đi, cậu qua mặt ai thì được, làm gì qua mặt được bọn tôi. Cậu yêu đương với Hạ Trì tôi không ý kiến gì, vì đó là cảm xúc và quyền của cậu, nhưng tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu cẩn thận, ai cũng biết Hạ Trì là người không biết an phận là gì, cậu cũng biết mà, đúng không?”
Bách Thời trầm ngâm không lên tiếng.
“Được rồi, chuyện đi chơi hẹn cậu bữa khác vậy. Gặp sau nhé.”