Trận hỏa hoạn bất ngờ xảy ra tầm mười lăm phút thì được dập tắt tính từ khi xe cứu hỏa đến nơi. May mắn không có ai bị thương vong, đặc biệt là Bách Thời và Hạ Trì, vì đám cháy chỉ cách căn hộ của Bách Thời hai mươi mét, trong khi cả hai là hai người chạy ra cuối cùng.
Sau khi dập tắt đám cháy, người dân được thông báo là các căn hộ ở tầng tám đồ đạc đều đã bị thiêu rụi.
“Tầng tám!” Bách Thời hốt hoảng, vì đó là tầng của cậu đang ở.
“Trong nhà có đồ gì quý giá không?” Hạ Trì hỏi.
“Có, nhưng chúng không phải của tôi.” Bách Thời bị liệu cộng thêm thuận miệng nên lời trả lời ngay không thèm suy xét.
“Không phải đồ của cậu là thế nào, đó là nhà của cậu mà.”
Bách Thời hồi thần, biết mình lỡ miệng, cậu qua loa giải thích: “Ờ thì… đều là đồ của người ta tặng.” Nhưng thực ra là đồ của Vĩnh Kiệt, trong ngôi nhà đó không có thứ gì là của cậu cả.
“Vậy thì có gì đâu mà nghiêm trọng. Bỏ đi. Này, đến nhà tôi ở đi. Khi nào tìm được nhà mới thì chuyển đi.”
“Gì?” Bách Thời không ngờ Hạ Trì lại đưa ra kế sách này. Mặc dù ý kiến này hoàn toàn phù hợp với kế hoạch trả thù của cậu, vả lại còn giúp cậu có thể gần gũi hơn với dì Từ, nhưng kỳ thực là cậu không muốn sống chung. Sống chung với gia đình Hạ Trì vào thời điểm cậu đang là Vĩnh Kiệt đầy rẫy mưu mô không được hay cho lắm, nhỡ đâu bị Hạ Cảnh Thâm và Lệ Thi phát hiện thì coi như toang.
“Đi thôi.” Hạ Trì mất kiên nhẫn khi Bách Thời suy nghĩ quá lâu, hắn hừ lạnh rồi nắm tay cậu kéo đi.
Kết quả là đối phương giật tay về. Bách Thời nói: “Tôi muốn ở một mình, không muốn nương nhờ ở nhà ai hết. Tôi sẽ thuê một căn hộ khác của tòa chung cư này.”
Dứt lời, cậu xoay đi gọi điện ngay cho chủ chung cư, kết quả là liên tiếp bị kẹt máy, khi cậu gọi được và nói rằng muốn thuê một căn khác thì người chủ ấy nói tất cả căn hộ đều đã có người ở. Thế là cậu tự động hiểu, thở dài từ bỏ cách này.
“Hết nhà rồi chứ gì. Tôi đã nói rồi, đến nhà tôi ở đi, khi nào tìm được nhà mới rồi đi, bộ tôi có nói là sẽ nhốt cậu ở nhà tôi à, mắc cái giống ôn gì mà sợ không chịu ở.”
Bách Thời không đáp lại, tiếp tục gọi cho Lê Học thử vận may: “Cậu cho tôi ở nhờ nhà cậu vài tuần được không?”
“Ao, sao vậy?”
“Khu chung cư của tôi ở bị cháy.”
“Ghê vậy, rồi cậu có bị làm sao không đó?”
“Tôi không bị gì, chỉ là hiện tại trở thành người vô gia cư.”
“Chết rồi làm sao đây, tôi cũng muốn giúp cậu, nhưng mà ba mẹ tôi khó lắm cậu biết mà, họ sẽ không cho ai vào nhà ở nhờ đâu. Cậu gọi cho Thế Sinh thử đi, biết đâu cậu ấy giúp được.”
Bách Thời lại hụt hẫng quá độ: “Thôi được rồi, không phiền cậu nữa.”
“Xin lỗi nhé, tôi cũng không muốn đâu. À mà cậu còn tiền không, tôi cho cậu mượn một ít nhé.”
“Không sao, tôi còn.”
Tạm biệt Lê Học xong, cậu lại gọi cho Thế Sinh, may mắn thay, Thế Sinh quả nhiên giúp được cậu, hai bên nói qua nói lại vài câu thì cậu đã có chỗ ở tạm.
Thế Sinh nói: “Nhưng cái chỗ mà tôi nói không phải nhà ba mẹ tôi, là nhà của anh trai tôi, hiện tại tôi đang ở nhà ổng nè.”
“Ừm, là anh bác sĩ đứng không?”
“Không phải ổng thì còn ai nữa ạ. Được rồi, bây giờ cậu cứ ở đó đi, tôi với anh tôi đến đón cậu.”
“Ừm, cảm ơn nhé.”
“Không sao, bạn bè mà.”
Tắt máy điện thoại/ Bách Thời nói với Hạ Trì: “Cậu về đi, tôi có chỗ ở rồi, dù sao thì cũng cảm ơn vì có lòng tốt muốn cho tôi ở nhờ.”
Hạ Trì dở khóc dở cười: “Cậu đúng là cứng đầu thật đó.”
Không phải tôi cứng đầu, là do tôi không muốn trở thành con rối của cậu thì đúng hơn, đã bảo là đừng có mà ra lệnh, miệng lúc đầu thì nói đồng ý, lúc sau lại lật lọng, những ý kiến của cậu tất thảy có khác gì ra lệnh đâu. Không cho người khác có cơ hội trả lời vì chẳng bao giờ hỏi han thăm dò ý kiến, lúc nào cũng tự quyết định, khi người ta boat không chịu thì lại làm loạn lên.
Sau khi bị Bách Thời đuổi đi, Hạ Trì vẫn mặt dày đứng đó. Bách Thời thấy lời nói của mình không hề có trọng lượng đối với người này, cậu đành thoái lui bỏ cuộc. Lúc này đám đông bên dưới tòa chung cư đã thưa dần, mọi người đã trở về căn hộ của mình ngủ nghỉ, chỉ có một số người ở tầng tám mới đi đi lại lại lo lắng tính toán rằng nên ở đâu vào tối nay.
Bách Thời nhìn lên căn hộ của mình, một màu đen u ám vì bị lửa thiêu đốt, cậu cảm thấy day dứt vì không cứu được tấm hình của em gái Vĩnh Kiệt, lúc nãy khi bỏ chạy, vì quá rối rắm, cậu đã quên bén mất đi.
Xin lỗi cậu. Xin lỗi em nhé. Cậu thành tâm xin lỗi hai người anh em xấu số.
Mười hai phút sau, một chiếc ô tô màu xám dừng trước tòa chung cư, Bách Thời xoay ra nhìn thì liền thấy Thế Sinh bước xuống vẫy tay với cậu. Vẫy tay xong, Thế Sinh bây giờ mới phát giác ở bên cạnh Bách Thời có Hạ Trì đang theo sát.
Sao tên ngông cuồng này lại ở đây? Cậu ta đã thân thiết với Bách Thời đến mức này rồi sao?
Nghĩ xong, Thế Sinh hối thúc: “Lên xe nhanh đi bạn tôi.”
Bách Thời gật đầu mấy cái, quay sang nói với Hạ Trì: “Mai thi cho tốt, gặp lại sau.”
Một đêm trôi qua ở nhà anh trai của Thế Sinh hoàn mỹ êm đẹp, sáng sớm người anh bác sĩ trẻ tuổi này còn nấu bữa sáng cho hai đứa em đang tuổi ăn tuổi lớn ở trong nhà. Ăn xong thì làm tài xế đứa cả hai đến trường thi.
“Khi nào thi xong thì gọi điện cho anh, anh gọi người đến rước hai đứa.” Anh trai bác sĩ nói với Thế Sinh qua kính chiếu hậu trong xe.
“Không cần đâu, thi xong em với Vĩnh Kiệt muốn đi dạo vài vòng rồi mới về nhà.”
“Ừm, vậy cũng được. Thi tốt nhé.”
“Thank you very much ca ca.” Thế Sinh dùng tiếng anh.
Bước xuống xe, cả hai vừa chậm rãi đi bộ vừa nói chuyện.
“Tôi định hỏi cậu điều này hôm qua rồi, nhưng mà chưa dám hỏi.” Thế Sinh mở lời trước.
“Chuyện của tôi với Hạ Trì đúng không?”
Thế Sinh gật đầu: “Hai người là sao vậy? Tôi thấy ánh mắt cậu ta nhìn cậu, không được đơn thuần. Vào ngày thi hôm trước, cậu ta còn đứng ngoài cửa phòng thi nhìn lén cậu nữa đấy.”
“Vậy sao?” Bách Thời không bất ngờ, vì ngày hôm qua Hạ Trì hắn ta đã thổ lộ hết rồi còn gì.
“Cậu đừng giao thiệp với cậu ta quá nhiều, tôi thấy không hay đâu. Nhỡ đâu cậu gặp nguy hiểm thì… “
“Tôi ổn, và tôi chắc chắn với cậu, rằng Hạ Trì sẽ không làm tổn hai đến tôi đâu, ít nhất là vào giai đoạn này.”
“Giai đoạn gì chứ?” Thế Sinh không hiểu hỏi lại.
Giai đoạn tình cảm đang đâm chồi nảy lộc. Bách Thời hiển nhiên là không thể phanh phui chuyện này, cậu lấn sang chủ đề khác: “Không có gì, à mà cậu học bài kỹ chưa đấy, hai môn thi hôm nay căng lắm đấy nhá.”
Sau bao ngày thi cử mệt mỏi thì cũng bước vào kỳ nghỉ hè, kết quả thành tích thi cử của Bách Thời tuyệt đối cao ngút khiến ai cũng trầm trồ, vì đối với họ, người có thể đạt điểm tuyệt đối hầu như tất cả các môn chỉ có duy nhất một một “Bách Thời”, không phải là Vĩnh Kiệt.
Còn với Hạ Trì, bài làm sơ sài lại sai be bét nhưng vẫn được lên lớp vì được các giáo viên chấm thi đồng lòng chấm nương tay, bọn họ muốn Hạ Trì mau chóng rời khỏi ngôi trường này càng sớm càng tốt.
Ngày nghỉ hè đầu tiên, Bách Thời cùng Lê Học và Thế Sinh đi trung tâm thương mại mua sắm. Lê Học cảm thán: “Tôi bất ngờ về kết quả thi lần này của cậu lắm đó Vĩnh Kiệt, cậu soán ngôi của Bách Thời luôn rồi.”
Thế Sinh có chút hoài niệm: “Nếu như Bách Thời còn sống, cậu ấy sẽ không cam tâm khi bị cậu giành mất top một đâu.”
Bách Thời cười nhạt, ừm một tiếng cho có lệ. Tính ra Vĩnh Kiệt đích thị là không phải học sinh trung bình yếu kém, nhưng lại thuộc dạng học chăm chỉ và có học lực không thua kém ai trong lớp ngoại trừ Bách Thời và lớp phó học tập, lần này đột nhiên leo lên vị trí đầu của lớp, cho nên ai nấy cũng tung hô.