Gian phòng êm đềm phẳng lặng, không có bất kỳ một âm thanh nào chen chân len lỏi, ánh mắt Hạ Trì phức tạp nhìn Bách Thời, hai bên mặt đối mặt đầy nghiêm túc.
“Tại sao lại là cậu à? Vì tôi không ngăn nổi trái tim mình.”
“Trái tim cậu… như thế nào?”
“Nó không ngừng nhớ nhung cậu.”
Bách Thời co thắt ấn đường, cậu cho rằng mình đã nghe nhầm: “Tai tôi bị gì rồi, không nghe rõ… Cậu nhắc lại được chứ?”
“Tai cậu không bị gì đâu, nghe chuẩn rồi đấy.”
Kể từ ngày trốn tránh và ngừng gặp gỡ tiếp xúc với Bách Thời, hắn đã nhận ra cảm xúc của chính mình có phần bất ổn, lúc thì bức bối, lúc thì nhớ nhung, buổi tối lại còn nằm mơ thấy đối tượng đến mức mộng tinh. Vào giai đoạn ấy mỗi lần nghĩ đến Trục Kha và Bách Thời đang ngày càng trở nên thân thiết thì máu điên của hắn lại trồi lên như ong vỡ tổ.
Và kể từ lúc đó, hắn đã biết bản thân đã “bị” cái gì và đang cần gì. Nhưng vì một chút sĩ diện hảo, hắn nhất quyết không muốn thừa nhận tình cảm của mình đối với Bách Thời.
Tuy nhiên, vào thời khắc này, hắn đã không thể ngăn cản nổi thứ tình cảm vốn dĩ đang bị chôn dấu cất sâu.
Nghe những lời tâm tình của Hạ Trì, Bách Thời bày ra bộ mặt hoàn toàn vô cảm, nhưng kỳ thực, sâu thẳm trong đáy lòng cậu, vẫn có vài phần đang tan chảy.
Hạ Trì bỗng chốc tự cười giễu chính mình: “Chết tiệt, chắc tôi điên rồi.” Xoa đầu vuốt mặt mấy cái, hắn lại bác bỏ: “Dẹp mẹ đi, cứ coi như tôi chưa nói gì.”
“Nhưng cậu cũng đã nói rồi còn gì.” Bách Thời dùng những tổn thương khi xưa, đem ra đè nén hết mọi tâm tư tình cảm của chính mình, giữ vững sự lạnh nhạt nói: “Tôi không thể coi như cậu chưa nói gì được.”
“Vậy coi như chưa nghe gì đi.” Hạ Trì dở khóc dở cười.
“Tôi không có bị điếc, không thể giả vờ không nghe.” Tránh làm không khí trở nên ngột ngạt hơn, Bách Thời tạm thời gác lại chuyện tình cảm cá nhân riêng tư: “Ngày mai phải thi, tôi cần học bài, muốn về thì về đi, tôi không tiễn.”
Bảy giờ tối, Bách Thời ngồi ở phòng khách chăm chỉ ôn bài thi, Hạ Trì thì vẫn chưa về, hắn đang ngồi bên cạnh Bách Thời cùng cậu ôn tập, nhưng những thứ hắn ôn không phải là chữ nghĩa bài hoc mà chính là những đường nét trên khuôn mặt của người bên cạnh.
“Làm ơn đừng có nhìn nữa, tôi không tập trung được.” Bách Thời quay sang tỏ vẻ phiền hà.
Hạ Trì không lên tiếng, đột nhiên đưa mặt tới gần: “Mắt cậu, mũi cậu, môi cậu, cả gò má nữa, tất cả đều là đồ giả sao?”
Chuyện “Vĩnh Kiệt phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi khuôn mặt thành Bách Thời vì tai nạn” khắp trường không ai là không biết, nhưng nghe Hạ Trì hỏi bất thình lình, Bách Thời nhất thời chưa định hình lại được là phải trả lời thế nào, vì thực chất cậu cũng không biết gương mặt này tất cả đều là đồ giả hay là bác sĩ chỉ dùng phương án chỉnh sửa phục hồi. Khoa học và y học hiện tại đã tiến bộ hơn rất nhiều, phẫu thuật thẩm mỹ không nhất thiết là phải đắp thêm hàng giả.
Bách Thời bâng quơ nói: “Không biết, nếu cậu rảnh thì đi hỏi bác sĩ dùm tôi đi.”
“Cần gì hỏi, tôi thử một chút là biết ngay thôi.”
Bách Thời ngơ ngẩn: “Hả? Thử?” Chưa kịp hiểu chuyện gì, bàn tay của Hạ Trì đã tiến đến, nhéo một bên gò má của cậu. Lực tay không mạnh, ngược lại còn có chút thoải mái.
“Khá mềm, lại còn có chút nóng, chắc là thật rồi. Nếu là đắp thêm vào thì không có được cảm giác này đâu.” Bàn tay Hạ Trì lại di chuyển, hắn chạm nhẹ vào ve vuốt sống mũi của Bách Thời: “Chiếc mũi này hình như nhỏ hơn ngày xưa thì phải, trông thanh thoát hơn đấy, còn với độ cao của sống mũi, có vẻ là không nâng đâu. Tôi có thể khẳng định, đây là mũi thật, chỉ bị thu nhỏ lại chút thôi.”
Nhìn vào tình huống đang diễn ra, Bách Thời tưởng đâu Hạ Trì là người làm bên pháp y đang điều tra manh mối từ thi thể không đấy.
Lúc này, ánh mắt Hạ Trì hạ xuống nhìn chằm chằm đôi môi đỏ hồng tự nhiên của Bách Thời, sau đó mới lướt ngón tay cái đi xuống vuốt ve môi dưới của cậu.
Tâm ý trong đáy mắt Hạ Trì bỗng dưng thay đổi, hắn đang bị đôi môi quyến rũ này hút hồn. Xúc giác trên đầu ngón tay mềm mại, tựa như trên người Bách Thời đang tỏa ra một loại mị lực hùng hậu khiến hắn chao đảo.
Bách Thời chợt thấu đáo dụng ý trong tâm can của Hạ Trì thông qua ánh nhìn của hắn, cậu hỏi: “Sao không nói tiếp? Cậu muốn hôn tôi?”
Giây tiếp theo, không một âm thanh nào có thể len lỏi qua khóe miệng của hai người, vì Hạ Trì đã mạnh mẽ lấn tới, dùng môi mình khóa chặt môi của Bách Thời lại, một khe hở cũng khó kiếm để cất lời lên.
Tuy đã lường trước được điều này nhưng Bách Thời vẫn thấy thần kinh ngạc trợn mắt vài giây, đến khi chiếc lưỡi ướt át ấm nóng của Hạ Trì lỗ mãn xâm nhập thì cậu mới hồi thần choàng tỉnh.
Vậy là kế hoạch trả thù của cậu đã thành công bước đầu rồi!
Bách Thời âm thầm đắc chí trong bụng, ánh mắt lóe lên hàn khí của một ác ma, cậu mỉm cười nhẹ, sau đó phóng khoáng hôn đáp lại Hạ Trì, trên người cậu lúc này không hề tồn tại một sự rụt rè nhút nhát nào cả.
Ngày hôm nay trải qua nhiều thăng trầm, Bách Thời chợt thấy xứng đáng. Sáng may khi rời khỏi quán cà phê cậu vốn dĩ tưởng rằng mình và Hạ Trì đã kết thúc, kế hoạch trả thù đã thất bại tiêu tan, ai ngờ đâu tình cảm của Hạ Trì đối với cậu đã được nảy mầm trong lòng hắn, chính vì vậy mà cả hai vẫn chưa thể tách rời.
Như thế này có nghĩa là ông trời giúp cậu. Cậu thậm chí còn chưa ra tay một cú chí mạng như là dùng cơ thể này lẳng lơ quyến rũ Hạ Trì, vậy mà Hạ Trì đã đổ gục rồi.
Hạ Trì thấy Bách Thời hôn nồng nhiệt không hề kém cạnh mình, hắn hào hứng lên trông thấy, nụ hôn càng ngày càng ướt át, môi lưỡi càng quấn quýt, tình ý càng sôi trào, dâm ý cũng không ngừng gào thét.
Vì hôn quá lâu, Bách Thời có chút khó thở, cho nên chủ động đẩy vai Hạ Trì lui ra. Hai ánh mắt giao nhau nồng nàn, hô hấp cả hai đều dồn dập. Bách Thời thừa thắng xông lên, đâm thẳng vào mấu chốt: “Nếu như đã có tình cảm với tôi, vậy thì chia tay với người yêu cậu đi.”
“Hà Tiểu Châu?”
“Cậu có nhiều người yêu đến mức phải hỏi lại luôn à?” Bách Thời nghi hoặc, loại người như Hạ Trì, bắt cá ba bốn tay cũng là chuyện bình thường.
“Tôi không có nhiều người yêu, tôi thậm chí còn chưa yêu ai.” Nói xong, Hạ Trì tức khắc đè Bách Thời xuống ghế: “Hà Tiểu Châu chỉ là bạn giường của tôi thôi, không phải người yêu.”
Hạ Trì cúi xuống muốn hôn tiếp, Bách Thời lại đầy ra: “Vậy thì chia tay với bạn giường đi, tất cả.” Thực ra thì trong kế hoạch ban đầu của cậu không có việc bảo người ta chia tay người yêu hay là từ bỏ bạn giường, vì điều đó không cần thiết, nhưng không hiểu sao lúc này, có một thứ được gọi là sự ích kỷ muốn độc chiếm đang chễm chệ thôi thúc cậu làm vậy.
Dù cho chỉ là báo thù, cậu vẫn muốn Hạ Trì trong thời gian này chỉ có một mình cậu.
Hạ Trì vì đang rất gấp, hắn không thèm suy nghĩ nhiều, trả lời ngay: “Được, theo ý cậu.”
Con ma tà dâm trong con người Hạ Trì đã sống lại đến mức cao nhất, hắn muốn ngay lập tức xé hết quần áo của Bách Thời và mạnh mẽ tấn công chỗ đó của cậu, hắn thèm khát âm thanh rên rỉ vì sung sướng của đối phương đến gần chết.
Vậy mà đời không mơ, một tiếng chuông báo động vang lên.
Có cháy!
Bách Thời hoảng loạn đẩy Hạ Trì ra: “Không ổn rồi, chạy mau.”
Hạ Trì tức đến ói máu: “Con mẹ nó, cháy giờ nào không cháy, cháy ngay lúc người ta đang sung. Cuộc đời khốn nạn thật mà.”
Bách Thời ôm lấy tập vở và chiếc điện thoại đứng dậy: “Đừng có ở đó mà chửi nữa, muốn chết hay gì vậy.”
“Ờ, tôi thực sự muốn chết đây này.”
Nói qua lại vài câu, Hạ Trì cuối cùng cũng phải cùng Bách Thời chạy khỏi chung cư, bên dưới tòa nhà đã có xe cứu hỏa chạy đến, mọi người cũng đang chạy tán loạn nhanh chóng chạy ra khỏi nơi này.