Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường

Chương 37: Chương 37: Tại sao lại là tôi?




Toàn thân kiệt sức khá nhanh, Bách Thời trong phút chốc không thể tiếp tục cựa quậy, một đường bị Hạ Trì lôi tới bồn tắm chứa đầy nước, nhấn thẳng cả đầu cậu xuống dưới.

Bị cánh tay Hạ Trì cố định đè trên đầu, Bách Thời hoàn toàn không thể ngóc đầu lên, cậu cố gắng nín thở để nước vào mũi, nhưng vì bị nhấn nước quá lâu nên nỗ lực này của cậu cũng nhanh chóng đổ sông đổ biển. Hô hấp bất ổn, mũi bị sặc nước liên tục, cảm giác thật giống một mình chơ vơ giữa biển cả, sắp sửa bị thủy quái nhấn chìm không thấy xác. Đến khi tưởng chừng sắp bị chết ngạt, Hạ Trì mới rủ lòng mà kéo đầu cậu lên.

Bách Thời ngồi trên sập xuống ho sặc sụa, gương mặt nhợt nhạt kém sắc đi mấy phần, đầu tóc áo quần cũng ướt sũng.

“Như vậy là vẫn còn nhẹ nhàng đấy.” Hạ Trì cúi đầu nhìn cái người đang sặc nước ho như bệnh lao phổi kia mà nói.

Bách Thời dù cực nhọc lấy lại thần trí nhưng vẫn không nén được được cười thách thức châm biếm: “Tôi có nên cảm ơn vì điều đó không?”

Hạ Trì coi như không thấy thái độ ghẹo gan này, nghiêm túc nói vào chính sự: “Giờ thì nói được chưa? Lúc ở quán cà phê, có chuyện gì xảy ra giữa cậu và bạn gái tôi? Nếu không chịu nói thật, tôi sẽ nhúng cậu xuống nước lần nữa đấy.”

Bách Thời cười khổ: “Chỉ vì muốn biết sự thật nên mà dùng chiêu trò này với tôi ư. Hạ Trì, cậu có còn là người không?”

Hạ Trì ngồi thấp xuống, dùng giọng điệu đơn thuần nhất: “Trước khi tới đây tôi không hề có ý định cho cậu chơi đùa với nước thế này, tôi chỉ định quậy phá đập đồ của cậu một chút để dọa cậu, nhưng vì cậu làm tôi bực muốn chết, cho nên tôi mới không nhịn được. Bị người khác hiểu lầm xỉ vả mà có thể dửng dưng làm ngơ được à. Mặt cậu làm bằng gì mà cứng vậy, bằng sắt thép à?”

Dựa vào cách nói của Hạ Trì, Bách Thời biết hắn đã thấy rõ mọi chuyện, cho nên mới dùng từ “bị người khác hiểu lầm“.

“Cậu đã biết hết rồi, còn muốn tôi giải thích làm gì?” Bách Thời đứng dậy rời khỏi phòng tắm.

Đúng như những gì Bách Thời nói, Hạ Trì đã biết được tất cả, biết được Hà Tiểu Châu là người gây sự trước, biết cô ta là người tự biên tự diễn vụ đổ cà phê để đổ lỗi cho Bách Thời. Lúc nãy khi đưa Hà Tiểu Châu về nhà, hắn đã quyết định quay lại quán cà phê tìm hiểu cho ra lẽ, rốt cuộc thì cũng có một người nhân viên tốt bụng ở đó kể lại mọi chuyện cho hắn nghe để giải oan cho Bách Thời.

Ra đến phòng khách, Bách Thời nói tiếp: “Cậu về dùm cho, nếu muốn tra tấn thì hẹn hôm khác, làm ơn tha cho tôi hôm nay đi.” Dứt lời, cậu đi vào phòng ngủ đóng cửa khóa chặt.

Hạ Trì đứng chống hông một hồi, quay qua quay lại, ngó ngang ngó dọc, cuối cùng quyết định nằm xuống sô pha bật tivi lên xem phim hành động.1

Bách Thời sau khi vào phòng thì lập tức thay đồ mới rồi trèo lên giường nghỉ ngơi. Ngủ một phát tới năm giờ chiều mới rệu rạo thức dậy. Nghe bên ngoài không một tiếng động, thập phần yên ắng, cậu cho rằng Hạ Trì đã về nên bèn mở cửa ra ngoài.

Phòng khách không có người, nhưng mà kỳ quặc ở chỗ, những đồ vật dụng cụ bị đập tan nát trước đó đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, không gian phòng ốc giống như vừa mới được làm mới lại vậy.

Cậu ta là người dọn dẹp sao? Chắc là tối nay có bão lớn rồi.

Không biết có phải sáng nay vừa dầm mưa vừa bị ngâm nước hay không mà hiện tại Bách Thời có chút uể oải, giống như cách cơ thể báo hiệu sắp sửa có một trận sốt sắp ập tới vậy. Sợ ngày mai không đi học được vì bị sốt, cậu tức khắc lấy thuốc hạ sốt từ trong hộp sơ cứu ra, định uống trước để đề phòng bất trắc.

Nhưng vì chiếc bụng cứ kêu ọt ọt vì sự đói meo, cậu buộc phải tìm gì đó lấp đầy bao tử rồi mới có thể uống thuốc.

Trong lúc đang lục tung nhà bếp kiếm mì gói, bên ngoài cửa có tiếng “tít tít”, Bách Thời ngẩng đầu xem thử thì lập tức thấy Hạ Trì xuất hiện, trên tay hắn còn xách thêm một hộp pizza.

Đúng là dai dẳng thật mà!

“Sao cậu mở cửa vô được?” Bách Thời khó chịu hỏi.

“Thì tôi lấy thẻ khóa trong balo của cậu.” Hạ Trì vừa nói vừa ngồi xuống sô pha mở hộp pizza: “Tôi hơi đói bụng nên đặt pizza, sợ xuống dưới lấy xong rồi không vào nhà được, nên mới cầm thèo thẻ khóa nhà cậu.”

“Tôi bảo cậu về không phải sao. Ở đây chờ tôi tỉnh lại rồi tiếp tục giày xéo tôi đúng không?”

Hạ Trì xoa xoa lỗ tai, phiền hà nói: “Lại đây ăn đi, nói nhiều quá. Không đói bụng?” Từ sáng tới giờ rồi còn gì.

Không quan tâm người kia nói gì, Bách Thời tiếp tục lục lọi tìm đồ ăn trong bếp. Loay hoay hơn năm phút, vẫn không tìm thấy thứ gì có thể ăn được, cậu đành phải nhịn đói trở lại phòng ngủ.

Hạ Trì thật sự lại muốn nổi cáu vì cái cách giận dỗi của Bách Thời đang làm. Trước khi đối phương đóng cửa lại, hắn vội nói: “Chuyện nào ra chuyện đó. Cậu giận tôi hay ghét tôi đó là chuyện của nội tâm cậu, mắc mớ gì phải vì chuyện đó mà hành hạ có thể không chịu ăn? Cậu bị ngốc à?”

Bách Thời một bên vừa nghe hắn nói một bên đồng thời quan sát miếng pizza ngon lành nóng hổi, không kìm nổi nuốt nước bọt một ngụm. Vì sự thơm ngon của đồ ăn mà khiến cậu có chút yếu lòng.

Bụng đang đói, miệng thì thèm thuồng, nhưng cơ thể lại mệt mỏi khiến cậu không đi nổi ra ngoài mua đồ ăn, nếu như không tận dụng cơ hội ăn ké Hạ Trì thì chắc tối nay cậu chết lặng luôn quá.

Nghĩ đến đó, cậu không thèm sĩ diện nữa, ngay lập tức ngồi vào bàn “nhập tiệc” cùng người ta.

Hạ Trì bên cạnh lén lút phụt cười.

Một lúc sau, Hạ Trì ngừng ăn, nhường lại tất cả cho Bách Thời, hắn hỏi: “Từ hôm qua tới giờ Trục Kha có gọi cho cậu không?”

“Không.”

“Tôi cũng liên lạc với nó từ hôm qua tới giờ, nhưng nó không nghe máy. Không biết hôm qua chạy trốn có ổn không nữa, chẳng thấy nó gọi lại báo tình hình gì cả.”

Không phải đã bị bắt rồi đó chứ?

“Trục Kha có liên lạc với tôi.” Bách Thời đột ngột lên tiếng.

“Hả?” Hạ Trì khó hiểu: “Vậy sao lúc nãy bảo không có?”

“Cậu ta không gọi cho tôi, chỉ nhắn tin thôi. Cậu hỏi Trục Kha có gọi hay không, tôi trả lời không là đúng rồi còn gì.”

Hạ Trì dở khóc dở cười: “Khỏe rồi nên biết đùa rồi nhỉ.”

“Tôi không đùa.”

Thấy mặt Bách Thời đúng thật là không giống đang đùa, Hạ Trì tiếp tục: “Ờ ờ, không đùa thì thôi, vậy nó nhắn gì cho cậu.”

“Cậu không cần biết, cậu không có quyền.” Nói xong, Bách Thời kéo balo lại gần, lấy ra vài tờ tiền đưa cho Hạ Trì: “Tiền pizza.”

Hạ Trì ngây ngốc vài giây rồi đanh mặt lại, khí tức băng hàn mở miệng: “Tôi là shipper của cậu à?”

“Đó là do cậu tự nghĩ, đối với tôi nó là sòng phẳng.” Bách Thời sắc bén đáp trả, cậu không muốn nợ nần người này bất cứ thứ gì.

“Nếu muốn sòng phẳng, tiếp tục làm người mẫu cho tôi đi.” Hạ Trì nhắc lại: “Đừng bao giờ ra lệnh cho tôi nữa, tôi sẽ không nghe theo lời cậu một lần nào nữa đâu. Đây là những câu từ mà cậu vừa nói với tôi sáng nay. Được thôi, coi như tôi nhường cậu lần này coi như xin lỗi thay cho Hà Tiểu Châu, tôi sẽ không độc đoán hay ra lệnh cho cậu nữa. Hợp đồng thế thân cũng coi như bỏ, nhưng đổi lại, tôi thuê cậu. Nghĩ làm ở quán bar kia đi, về làm người mẫu cho tôi vẽ, tiền lương cam đoan cao hơn nghề phục vụ bán thời gian.”

Ánh mắt Bách Thời lạnh nhạt, không đắn đo suy nghĩ mà phản hồi ngay: “Tôi sẽ không làm.”

“Cậu lại đang chọc giận tôi đấy.”

“Tôi sẽ không làm, nếu như cậu không nói cho tôi biết, tại sao phải là tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.