Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường

Chương 68: Chương 68: Thời kỳ nổi loạn đã quay trở lại




Kể từ khi không còn qua lại với Bách Thời, Hạ Trì ngày nào cũng tìm đến Hà Tiểu Châu để giải tỏa, không phải vì hắn đã yêu Hà Tiểu Châu, mà hắn đơn giản chỉ muốn quan hệ xác thịt đơn thuần.

Lúc này, Hạ Trì một thân ở trần, quần dài một chiếc, vô tình để lộ ra những khối cơ săn chắc trên khắp cơ thể, hắn đứng ngay cạnh cửa sổ làm bạn với một điếu thuốc lá. Ánh mắt Hạ Trì nhìn xa xăm nhưng không bi lụy, ngược lại còn rất có thâm niên.

Hà Tiểu Châu từ trên giường thức dậy nhìn qua. Thấy Hạ Trì đứng bên cửa sổ, Hà Tiểu Châu liền ngồi dậy, mặc kệ chiếc chăn rơi xuống khiến toàn thân cô không có một mảnh vải che chắn. Bao nhiêu vị trí riêng tư cùng đường cong gợi cảm đều được phơi bày.

Hà Tiểu Châu tiến đến ôm Hạ Trì từ phía sau, áp chặt vòng một đầy đặn của mình lên lưng của Hạ Trì, tì cằm lên bờ vai hắn, hỏi: “Tối rồi sao em không ngủ mà ra đây suy nghĩ trầm tư vậy?”

Hạ Trì vẫn không cảm xúc nhìn vào khoảng không tối đen trống rỗng ở bên ngoài: “Không có gì.”

“Nói dối, em nghĩ em qua mặt được chị sao?” Hà Tiểu Châu ôm Hạ Trì chặt hơn: “Hôm nay chị không làm em đủ thỏa mãn nên em không vui chứ gì.” Hà Tiểu Châu thở dài nũng nịu: “Thôi mà, hôm nay chị hơi mệt, chỉ có em được một lần thôi, lần sau chị sẽ bù lại cho nhé.”

Hạ Trì không đặt những lời nói của Hà Tiểu Châu vào tai, vì điều khiến hắn phải suy nghĩ dĩ nhiên không phải là Hà Tiểu Châu.

Hạ Trì đột nhiên hỏi: “Trước đây chị từng người mình yêu phản bội bao giờ chưa? Khi chị đã cố gắng hết sức để chứng minh rằng chị yêu người đó, nhưng cuối cùng những gì chị làm đều là vô nghĩa, đều là trò cười, lúc đó chị sẽ cảm thấy thế nào?”

Hà Tiểu Châu nói: “Thật ra thì chị chưa gặp ai nỡ đành đoạn phản bội chị bao giờ, toàn là chị phản bội người ta thôi.”

Hạ Trì cảm thấy vô vị, không nói nữa.

Hà Tiểu Châu lại nói: “Nhưng mà nếu nhue chị gặp phải tình huống như em nói, chị chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng đâu. Ai dám làm tổn thương chị, chị nhất định sẽ trả thù.”

Hạ Trì trầm ngầm giây lát, sau đó chậm rãi xoay người lại, mỉm cười quỷ quyệt, hắn sờ lên gò má Hà Tiểu Châu: “Đúng phải không? Phải trả thù chứ.”

Dứt lời, hắn ôm Hà Tiểu Châu lên giường, tiếp tục một màn ân ái, mặc cho Hà Tiểu Châu bảo không muốn.

Trên một chiếc giường khác ở bên trong căn phòng của Trục Kha, Bách Thời nằm sấp trên đó tập trung làm bài tập.

Trục Kha từ phòng tắm bước ra, ngay tức khắc ngồi ngay ngắn trên bàn máy vi tính, mở ra một con game đang rất nổi dạo gần đây, im lặng chơi cả buổi.

Một người làm bài tập, một người chơi trò chơi trên máy tính, không ai nói với nhau tiếng nào. Một lúc sau, Bách Thời rốt cuộc cũng đã hoàn thành bài tập, cậu ngồi dậy vươn vai một cái để thư giãn gân cốt, lúc này thì cậu mới thấy Trục Kha đang làm gì.

“Cậu lại chơi game sao? Gần đây cậu chơi nó quá mức rồi đấy, không tốt cho mắt đâu.” Bách Thời cực kỳ không yên tâm với sức khỏe của Trục Kha, vì mấy ngày nay Trục Kha chỉ cắm đầu cắm cổ vào máy vi tính, hết máy vi tính rồi tới điện thoại.

Trục Kha bị lậm tới mức chịu thức trắng đêm để cày game. Đến sáng, trong lúc lái xe đưa cậu đến trường, Trục Kha cũng không thể roieg chiếc điện thoại, mỗi lần dừng đèn đỏ, Trục Kha đều nhân cơ hội đó để chơi vài phút.

Trục Kha tay vẫn bấm chuột, nói với Bách Thời: “Không sao đâu mà, tôi thấy mình còn ổn lắm.”

“Chẳng lẽ cậu muốn đợi cho đến khi cơ thể cậu bất ổn thì cậu mới chịu dừng chơi à?” Bách Thời không hài lòng vì Trục Kha xem thường sức khỏe của bản thân.

“Thôi mà, con của tôi sắp hóa rồng rồi.”

“Con của cậu?”

“Con trong game của tôi.”

Bách Thời dở khóc dở cười không nói gì nữa, cậu lập tức thu dọn tập vở vào balo, sau đó nằm ngả lưng trên giường. Ba mươi phút trôi qua, Bách Thời nằm lăn qua lăn lại, trở mình tới trở mình lui, rốt cuộc vẫn không ngủ được.

Cậu muốn Trục Kha ôm cậu ngủ.

“Cậu nhất quyết không chịu dừng sao?”

“Một chút nữa thôi. Tôi sắp… “

Trục Kha còm chưa nói hết câu, Bách Thời đã từ phía sau đi tới, chen vào chính giữa và hạ mông ngồi xuống đùi của Trục Kha, hai khuôn mặt xoay vào nhau nhìn đắm đuối.

Trục Kha cực kỳ kinh ngạc với hành động này của Bách Thời, đây là lần đầu tiên kể từ khi cả hai trở thành người yêu của nhau Bách Thời mới chủ động muốn ôm ấp như vậy.

Bách Thời ôm lấy Trục Kha, cố tình thở bất thường bên tai Trục Kha, cậu còn cố tình khẽ rên rỉ đầy mị hoặc câu dẫn đối phương.

Bách Thời tưởng đâu cách của mình đã đủ để khiến Trục Kha lơ đễnh máy vi tính, ai ngờ đâu Trục Kha ban đầu chỉ hơi bị xao nhãng, còn sau đó thì lại nhanh chóng trở về với trạng thái cũ, tiếp tục chơi game với tư thế ôm cậu.

Bách Thời buồn bực nói: “Cậu hết yêu tôi rồi, cậu chán tôi rồi.”

Trục Kha vẫn nhìn chằm chằm máy vi tính, nhưng miệng thì phủ nhận: “Không có, chỉ là tôi đang cày thôi, tôi sẽ cày nhanh nhất có thể nhé.”

Bách Thời không bỏ cuộc, cậu bắt đầu tìm cách khác.

Thấy Bách Thời đã ngồi yên, Trục Kha cũng dần tập trung vào công việc của mình. Vài giây sau, Trục Kha bỗng nhiên thấy nổi da gà, bởi vì lúc này Bách Thời đang rục rịch nhúc nhích cặp đào của mình ngay tại vị trí bên dưới của Trục Kha.

Cách này của Bách Thời, quá là ác rồi.

Trục Kha dần dần mất bình tĩnh, ở vị trí nhạy cảm bên dưới vì bị Bách Thời coi xát đùa giỡn mà đã thức tỉnh.

Trục Kha nói: “Cậu không nên quyến rũ tôi, cậu sẽ hối hận đấy.”

“Tôi đau có quyến rũ cậu.” Bách Thời ngang ngược trả lời không đúng với lương tâm.

Bách Thời vừa nâng mông đứng dậy, Trục Kha đã kéo cậu trở về, hôn cậu say đắm. Khoảng thời gian sau đó, Bách Thời và Trục Kha không mệt mỏi mà kéo nhau lên giường rồi náo loạn cả đêm.

Sáng hôm sau, Bách Thời bước xuống xe của Trục Kha, đợi Trục Kha đi rồi, cậu mới đi vào trong trường. Lúc đi đến cửa lớp, cậu đụng ngay dáng vẻ cao lớn của Hạ Trì chặn trước cửa.

“Cậu muốn gì?” Bách Thời hỏi.

Hạ Trì không nói, tầm nhìn của hắn dán chặt vào chiếc cần cổ đầy vết hôn đỏ tím của Bách Thời, hắn nhíu mày nói: “Hôm qua nồng nhiệt quá nhỉ.”

Mới sáng sớm thôi mà đã bị Hạ Trì dòm ngó, Bách Thời không vui thấy rõ: “Mặc kệ tôi.”

Nói xong, Bách Thời đầy Hạ Trì qua một bên rồi đi vào trong lớp.

Giờ ra chơi, Bách Thời cùng với Thế Sinh và Lê Học xuống căn tin ăn trưa. Bầu không khí giữa ba người vốn đang hòa hoãn vui vẻ, Hạ Trì đột nhiên đi tới đứng phía sau Bách Thời.

Thế Sinh thấy vậy, đưa mắt ra hiệu cho Bách Thời nhìn ra đằng sau. Bách Thời sau khi thấy Hạ Trì, cậu lại tỏ ra bất lực: “Rốt cuộc thì cậu còn muốn gì ở tôi.”

“Tôi muốn gì ở cậu, tôi không tin là cậu không biết.” Mang đến sự tổn thương cho tôi, cậu nghĩ cậu có thể yên ổn được sao?

Nhìn vào ánh mắt của Hạ Trì, Bách Thời lạnh hết sống lưng.

Không muốn ngồi ở đây, Bách Thời cầm khay cơm lên định di chuyển sang chỗ khác ngồi, Hạ Trì dĩ nhiên không để Bách Thời đi dễ dàng như vậy.

Hạ Trì một tay kéo vai Bách Thời quay lại, một tay khác quơ lấy ly nước ngọt của Lê Học, sau đó tạt thẳng vào mặt Bách Thời.

Bách Thời toàn thân ướt nhẹp, tức giận đến đỏ mắt, nhưng cậu không đủ sức mạnh để phản kháng lại.

Đến tột cùng thì Bách Thời cũng hiểu tại sao suốt thời gian vừa qua Hạ Trì cứ nhìn cậu mãi mà không làm gì, thì ra, hắn chính là đang rình mồi, hắn rình xem động tĩnh của cậu đối với hắn thế nào, sau khi đã xác nhận cậu đối với hắn là thứ tình cảm đã cạn kiệt, hắn liền ra tay muốn chà đạp và sỉ nhục cậu.

Thế Sinh giận dữ dùm Bách Thời, Thế Sinh cấp tốc tiến đến đấm cho Hạ Trì một phát. Hạ Trì bị đánh một cú đau điếng, nhưng gương mặt lại không hề có chút biểu cảm nào.

Đợi Thế Sinh nâng tay lên đấm mình thêm một phát nữa, Hạ Trì nhanh như chớp chụp lấy cú đấm kia, sau đó đấm lại Thế Sinh một cách không nhân nhượng.

Thế là trong căn tin dần trở nên náo loạn. Học sinh chạy từa lưa rồi trốn tùm lum, chốc lát sau, thầy hiệu trưởng xuất hiện và mang theo ba bốn người vệ sĩ đến, tất cả bọn họ vội vã kéo Hạ Trì và Thế Sinh ra.

Kết quả, Thế Sinh bị đánh khá nặng phải nhập viện, còn Hạ Trì thì cũng bị thương khắp nơi, phải lên phòng y tế của trường để sơ cứu.

Bách Thời nhìn tình hình hiện tại, cậu đỡ trán đau lòng. Có phải hay không thời kỳ nổi loạn của Hạ Trì đã quay trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.