Học Tra Không Cho Tôi Xuống Giường

Chương 67: Chương 67: Anh chờ thành quả của em




Nghe vậy, Bách Thời ngồi bên dưới cứng đơ hết cả người, trong lòng cậu chợt xuất hiện một cú chấn động lớn khi Lý Khải gọi tên Vĩnh Kiệt.

Thế Sinh và Lê Học cũng kinh ngạc xoay qua nhìn Bách Thời, đồng thời nói: “Cậu đúng là được ông trời độ mà.”

Vào giờ khắc này, cậu tự hỏi là trong ngôi trường Trấn Lâm còn có ai tên Vĩnh Kiệt nữa không. Những sau cùng, đợi mãi vẫn không có ai lên tiếng, đến bây giờ cậu mới dám nhận mình chính người Lý Khải mới nhắc tới.

Bách Thời mừng húm, ngượng ngùng chuẩn bị giơ tay, đúng lúc này, Hạ Trì đột nhiên giơ tay. Lý Khải thấy vậy thì hỏi: “Em cũng tên là Vĩnh Kiệt sao?”

“Không.” Hạ Trì nói: “Tôi chỉ muốn hỏi, người nổi tiếng như anh sao lại quen với Vĩnh Kiệt?”

Lý Khải mỉm cười: “Không phải cứ biết tên nhau thì có thể gọi là quen nhau, ngay cả tên em anh còn biết tên kia mà Hạ Trì, nhưng chúng ta đâu có quen biết nhau.”

Hạ Trì chau mày. Hắn tự hỏi: “Chẳng lẽ cái hôm mình chuốc thuốc anh ta, anh ta thấy mặt mình sao?”

Kỳ thực, hôm Lý Khải bị Hạ Trì giở trò xấu, anh không hề thấy mặt, chỉ là sau đó sau khi tỉnh lại, nhóm vệ sĩ của anh đã kể lại và mô tả dáng vẻ của Hạ Trì, may mắn hơn, có một người còn chụp lại được gương mặt của hắn.

Khi nãy khi Hạ Trì đứng lên, Lý Khải cũng giật mình, không ngờ thế giới này lại nhỏ bé đến vậy.

Bách Thời đứng đó thấy Hạ Trì tự dưng thay mình giơ tay, cậu cực kỳ bực bội, nhưng may là có Lý Khải ngay trước mắt, nhờ vậy mà cậu có thể tạm gác qua hết.

Lý Khải không tiếp tục với Hạ Trì nữa mà di chuyển mắt tìm kiếm trong đám đông, nói: “Hình như anh thấy Vĩnh Kiệt rồi. Em có thuộc bài hát này không? Lên đây song ca nhé.”

Bách Thời vui vẻ gật đầu, lập tức chen chúc vào đám đông rồi đi lên sân khấu.

Bên trong cánh gà, có hai người nhân viên của Lý Khải mang hai chiếc ghế đi ra sân khấu. Lý Khải và Bách Thời ngồi xuống, vài giây sau, họ lại mang ra thêm một cây đàn ghi ta và một chiếc micrô.

Lý Khải khải nhận lấy cây đàn, chiếc micrô kia thì đưa cho Bách Thời: “Bắt đầu nào.”

Tiếng đàn chầm chậm vang lên dịu nhẹ, ngón tay thon dài của Lý Khải gảy trên từng dây đàn, mọi âm thanh phát ra đều tạo nên một khung cảnh âm nhạc đầy sâu lắng và tươi đẹp.

Lý Khải cất tiếng hát trước, vẫn là chất giọng nam tính êm dịu ấy, anh hát xong câu đầu, Bách Thời hiểu ý liền hát câu tiếp theo. Giọng của Bách Thời tuy không hay xuất sắc và bài bản như ca sĩ, nhưng nhìn chung tiếng hát của cậu ẩn chứa rất nhiều cảm xúc, giọng hát của cậu nghe vô cùng tình cảm.

Nếu như có ai đó đang thất tình mà lại nghe trúng tiếng hát của Bách Thời thì đúng là tội nghiệp cho người đó thật, vì chính giọng hát sâu sắc đến xao động của cậu sẽ khiến cảm xúc của đương sự như bị kéo xuống nơi tận cùng của đau khổ và buồn bực.

Bài hát kết thúc, mọi người ở bên dưới vỗ tay huýt sáo rần rần vì sự kết hợp tuyệt vời này. Bạn bè cùng lớp của Bách Thời ai nấy cũng bất ngờ về giọng hát của cậu cả.

“Trước khi rời sân khấu anh muốn hỏi em cái này. Giọng hát của khá ổn, nhưng mà anh nghe ra được đấy nhé, có phải trong lòng em có tâm sự không? Bởi vì giọng hát của em nơ cứ buồn man mát thế nào ấy.”

Bách Thời ngớ người trả lời: “Dạ đâu có.”

“Không có sao? Vậy có phải trong quá khứ em đã gặp một số chuyện không hay phải không?”

Bách Thời im lặng không trả lời. Lý Khải chợt nhận ra hình như mình hơi khiếm nhã rồi, anh nói: “Anh xin lỗi, anh vô tư quá nên hơi bất lịch sự, chuyện này là chuyện riêng tư của em cơ mà, anh không nên hỏi trước mặt mọi người như vậy.”

“Anh nói đúng ạ. Đúng là trước đây em có gặp chuyện không hay, em đã mất một khoảng thời gian rất lâu mới có thể trở lại với cuộc sống hiện tại.”

Lý Khải đã định chấm dứt chuyện hỏi cung về vấn đề riêng tư của đối phương, nhưng không ngờ đối phương không thể hiện thái đôi khó chịu bài xích mà còn nói thằng ra như vậy.

Lý Khải hỏi luôn: “Để có thể bình tâm và quay lại với cuộc sống hiện tại sau khi trải qua bão lớn không phải điều dễ dàng.” Lý Khải híp mắt: “Có phải là nhờ có một ai đó nữa không? Bên cạnh em có một nửa rồi đúng chứ?”

Bách Thời gãi đầu ngượng nghịu, sau đó thành thật gật đầu.

Lý Khải hỏi dồn: “Có phải là anh bạn lúc nãy giơ tay thay em? Hạ Trì?”

Bách Thời giật mình, kèm theo mất vui, cậu quay xuống nhìn Hạ Trì, kế đó là nói: “Không phải ạ. Người giúp em trở về với sự yên bình, là một người khác, cậu ấy không có ở đây.”

Hạ Trì biết, Bách Thời đang ám chỉ đến Trục Kha. Hắn không thể đứng đây xem thêm được nữa, vì vậy hắn bức bối quay lưng bỏ đi.

Buổi giao lưu âm nhạc cuối cùng cũng đã kết thúc, các nghệ sĩ đều đã ra về, ngoại trừ Lý Khải, Lý Khải hiện đang nói chuyện với ba mình Lý Am Sơn ở phòng giáo viên.

“Lúc nãy trên sân khấu con hỏi Vĩnh Kiệt chuyện tế nhị quá đấy.” Lý Am Sơn nói.

Lý Khải ngồi sô pha: “Con định dừng lại rồi đấy chứ, nhưng thấy em ấy không ngại trả lợi nên con hỏi thôi. Thôi, tới giờ con phải đi quay game show rồi, hẹn gặp ba ở nhà.”

“Ừm, đi cẩn thận.”

Lý Khải vừa mở cửa, anh đã thấy có ba cậu học sinh đứng chờ sẵn, trong đó có Bách Thời.

“Mấy đứa đến đây có chuyện gì vậy? Gặp thầy giáo sao?”

Bách Thời lắc đầu: “Không phải ạ.”

Lê Học rạng rỡ như hoa nở được mùa, nói: “Em muốn xin chụp hình chung.”

Lý Khải thân thiện gật đầu: “Được.”

Chụp hình xong, Lê Học mềm nhũn cả người, đây là lần đầu tiên cậu được đứng gần người nổi tiếng, mà người này lại còn là thần tượng của cậu nữa, cậu sắp ngất xỉu mất rồi.

Lý Khải trước khi rời đi nói: “Cậu bé Lê Học này, nhìn em cũng khôi ngô tuấn tú đấy, nhưng anh nghĩ em nên giảm cân đi, nếu không anh sẽ cảm thấy tiếc cho các cô gái vì họ sẽ không thấy được nét đẹp của em đấy. Ốm lại đi để còn có bồ nữa.”

Bình thường Thế Sinh và Bách Thời cũng hay nhắc nhở Lê Học là phải ăn ít lại và tập thể dục thường xuyên để mau xuống ký, nhưng lần nào Lê Học cũng nhăn nhó không chịu làm theo, vì đối với Lê Học, anh chính niềm vui lớn nhất.

Vậy mà lúc này, khi nghe Lý Khải khuyên nhủ, Lê Học lại cười tươi rói, hứa rằng sẽ giảm cân cho bằng được.

Lý Khải mỉm cười: “Anh chờ xem thành quả của em đấy nhé. Anh sẽ còn quay lại trường, đến lúc đó em mà còn mũm mĩm thế này, anh sẽ lấy lại tấm hình vừa rồi.” Dứt lời, Lý Khải xoa đầu Lê Học, sau đó tạm biệt Bách Thời và Thế Sinh, rời khỏi.

Lê Học vì được Lý Khải xoa đầu mà cậu như bị ai đó rút mất hồn phách, đứng đó ngơ ngẩn theo thẩn cả buổi. Thế Sinh quơ tay trước mặt Lê Học: “Này, tỉnh lại đi, về lớp thôi.”

Bách Thời lắc đầu cười cười: “Không biết cậu ấy có còn tâm trạng để học không nữa. Lê Học, có phải hay không sau hôm nay cậu sẽ không bao giờ gội đầu nữa.”

“Chắc chắn là vậy rồi.” Lê Học nửa đùa nửa thật: “Tóc tôi có mùi của Lý Khải đó, sao mà gội đầu được.”

“Cậu điên thật rồi.” Thế Sinh đánh giá.

Bách Thời lại nói: “Vậy cậu có định giảm cân thật không? Hay vừa nãy chỉ nói suông thôi?”

“Phải giảm cân, nhất định phải giảm.” Nhờ Lý Khải thúc ép mà Lê Học có động lực đầy mình: “Hai cậu phải giúp tôi đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.