Thấy Hạ Trì mặt mũi như hung thần nổi đóa không có dấu hiệu thuyên giảm, mọi người xung quanh ai cũng hồi hộp không dám cử động mạnh mà nhìn hắn.
“Đệch bà nội chúng mày, nhìn cái khỉ gì hả?” Hạ Trì quát tháo, sau đó tiện tay xách cổ áo một nam sinh ngồi gần nhất lên, trừng mắt với người này: “Tao với mày có quan hệ gì mà nhìn như vậy?”
Bách Thời tim đập thình thịch, câu nói vừa rồi chẳng phải lại nhái lại của cậu hay sao.
Người nam sinh kia hoang mang tột bậc, lắc đầu lia lịa: “Tôi… tôi đâu có nhìn cậu, không nhìn… không dám nhìn nữa.”
Hạ Trì cười như hổ báo, đấm thẳng một đấm vào mặt của nam sinh trước mặt toàn trường. Thầy hiệu trưởng thấu vậy thì gấp gáp lên tiếng: “Hạ Trì, mau dừng lại. Bảo vệ đâu, mau giữ em học sịn đó lại.”
Hạ Trì lúc này giống như uống thuốc kích, dẫu là bảo vệ hay là ai đi chăng nữa thì cũng không dám trực tiếp xông vào. Bách Thời biết mình là nguyên nhân gián tiếp khiến cả trường rối loạn, cậu cần phải can ngăn lại thôi.
Hiện tại Hạ Trì đã đấm ngã nam sinh vô tội kia, sau khi thấy nam sinh này bị chảy máu mũi, hắn tiếp tục tìm một nạn nhân khác, lần này là một nữ sinh, hắn thẳng tay tát liên tục vào mặt cô ấy.
Bách Thời dù run rẩy nhưng vẫn kiên cường đứng dậy, tiến đến giữ cánh tay của Hạ Trì lại: “Cậu tỉnh táo lại đi, thả cậu ấy ra. Cậu là con trai mà lại đi đánh con gái sao?!”
Hạ Trì không thèm quan tâm Bách Thời, lập tức hất cậu ra, hắn lúc này chỉ muốn xả giận. Bách Thời không nhùn nhường, tiến đến ôm chặt Hạ Trì kéo ra: “Tôi bảo cậu dừng lại. Muốn đánh thì đánh tôi, đừng có hành động như vậy, người ta có liên quan gì đâu chứ.”
Mấy học sinh xung quanh cũng đứng lên theo dõi màn này đến xuất thần. Ở từ xa xa, Lê Học và Thế Sinh cũng đang tiến đến sẵn sàng hỗ trợ Bách Thời trấn tĩnh Hạ Trì.
Hạ Trì một lần nữa đầy Bách Thời, lần này cả cơ thể cậu bị hất văng xuống đất, một cánh tay đã bị trầy trụa và rỉ máu. Thế Sinh và Lê Học đã đến nơi, Lê Học đỡ Bách Thời dậy, Thế Sinh thì tiếp tục kéo Hạ Trì ra khỏi nữ sinh kia.
“Có gì thì bình tĩnh lại, cậu đang khiến mọi người sợ đấy. Cậu làm Vĩnh Kiệt bị thương rồi thấy không?!”
Khi Thế Sinh nói ra những lời cuối, Hạ Trì phút chốc hoàn hồn. Im lặng một hồi, cuối cùng hắn cũng thả nữ sinh kia ra, nữ sinh kia vừa mới thoát nạn là liền chạy đi ngay không dám ở lại.
Hạ Trì tuy đã không còn phát điên nhưng vẫn chưa thể gọi là hoàn toàn bình tĩnh, hắn xoay sang nhìn Bách Thời với cánh tay đang chảy máu, sau đó tiến đến kéo Bách Thời đi một mạch.
Thế Sinh thấy vậy không nén được lo âu và muốn đi theo, nhưng Bách Thời lại nói lắc đầu nói: “Tôi không sao đâu, cậu đừng đi theo.”
Suốt một đoạn đường đi ngang qua sân trường Hạ Trì siết chặt cổ tay Bách Thời đến đau nhức, đến khi cả hai hoàn toàn biến mất dạng khỏi tầm mắt của mọi người thì Bách Thời mới giật tay thoát khỏi.
“Tôi đâu, cậu đừng có dựa vào bạo lực và áp bức tôi và mọi người nữa đi.”
Đôi mắt Hạ Trì đen xì, gương mặt hầm hầm không lên tiếng, hắn lại siết lấy tay Bách Thời kéo đi. Nơi hắn đưa cậu đến là sân thượng.
Bách Thời kể từ khi tự sát cậu đã không lầm nào trở lại nơi này, vị địa điểm này đâu đâu cũng là ác mộng đối với cậu. Vậy mà hôm nay Hạ Trì một lần nữa đưa cậu đến, khiến cậu không khỏi bủn rủn mà nhớ tới những cảnh tượng thống khổ của ngày xưa.
“Tôi không muốn.”
Bách Thời đột nhiên cất tiếng, Hạ Trì để tâm rồi dừng chân lại, quay đầu nhìn cậu.
“Tôi không muốn đến đây.” Bách Thời tiếp tục.
Hạ Trì cười lạnh, hắn cho rằng người này đang run rẩy vì nơi đây là nơi kết thúc sự sống của Bách Thời, nói: “Sợ à? Không phải cậu thích nhắc đến Bách Thời lắm sao? Hôm đó không cứu được cậu ta, cho nên không dám đến đây chứ gì.”
“Cậu nghĩ sao cũng được. Tôi muốn rời khỏi đây.”
Nói xong, cậu tức thì quay lưng muốn bỏ đi, kết quả lại bị Hạ Trig kéo lại. Hắn nói: “Tôi không cho cậu đi thì cậu đừng hòng đi.”
Hạ Trì lại tiếp tục áp giải Bách Thời vào căn nhà kho, Bách Thời càng ngày càng sợ sệt, đến khi cánh cửa nhà kho được Hạ Trì đá ra, nỗi ái ngại lắng lo lại càng mãnh liệt.
Bên trong nhà kho, Tạ Duy và Cửu Minh đang đứng nhìn cậu. Tạ Duy mở môi nói: “Lâu rồi không gặp.”
Bách Thời nghĩ thầm, chẳng lẽ Hạ Trì lại muốn vũ nhục cậu sao?
Nhưng hình như không đúng cho lắm, vì nhìn thái độ của Hạ Trì không giống như đã sắp đặt từ trước. Hắn cau mày hỏi: “Bọn mày ở đây làm gì?”
Cửu Minh lãnh đạm trả lời: “Thắp nhang cho Bách Thời. Bọn này không muốn cậu ấy tủi thân khi nằm dưới đó, bọn này muốn chuộc lỗi.
Hạ Trì nhìn vẻ ân hận hối lỗi của Tạ Duy và Cửu thì có chút hổ thẹn. Suốt khoảng thời gian vừa qua hắn rất hiếm khi cảm thấy tội lỗi, mà đơn thuần đôi lúc cảm thấy nhớ nhung Bách Thời mà thôi, và trọng điểm ở chỗ, hắn cũng chưa từng nghĩ đến sẽ tới đây thắp nhang tạ tội với Bách Thời.
Quả nhiên hắn là kẻ khốn nạn. Hạ Trì tự nhận xét bản thân.
Bốn mắt nhìn nhau đầy phức tạp, chốc lát sau, cổ tay Bách Thời rốt cuộc cũng bớt đau nhói, không biết từ lúc nào Hạ Trì đã buông tay cậu ra.
Lúc này, Hạ Trì không nhanh không chậm tiến đến gần Tạ Duy và Cửu Minh, vẻ mặt lạnh lùng tỏa sáng nhằm giấu giếm nộ tâm hơi trầm lắng trầm trọng.
Hắn lấy một cây nhang từ tay Cửu Minh, mang từ trong túi ra chiếc hộp quẹt. Châm lửa cây nhang, Hạ Trì ngồi thấp xuống, từ tốn cắm xuống đất.
Hắn hiểu tại sao Tạ Duy và Cửu Minh lại chọn căn nhà kho này làm nơi linh thiêng cũng vái Bách Thời. Mặc dù Bách Thời rơi lan can và chết ở mặt đất, nhưng thực chất linh hồn của cậu ấy là chết tại nơi này.
Chính nơi này đã địa điểm gây ra ý nghĩ tự sát của cậu.
Bách Thời cách đó không xa nhìn Hạ Trì thâm thúy u buồn nhưng lạnh lẽo thắp nhang cho mình, trong lòng cậu có chút ấm áp, tuy không nhiều, nhưng lại khiến cậu thoải mái.
Cậu mạnh dạng hỏi: “Cậu muốn Bách Thời tha thứ cho cậu không?”
Ánh mắt Hạ Trì dính chặt làn khói trắng từ nén nhang bay lên, hắn nói: “Tôi muốn.”
Bách Thời hời hợt: “Cậu nghĩ Bách Thời có chấp nhận tha thứ không?”
Thấy Hạ Trì không trả lời, Bách Thời biết rằng hắn ta đã có câu trả lời, nhưng thay vì nói ra, hắn lại chọn cách im lặng.
“Để tôi giúp cậu khẳng định lại.” Bách Thời không e dè cố kỵ mà nói: “Bách Thời, vĩnh viễn không tha thứ cho cậu.”
Bên dưới sân trường đã giải tán, học sinh đã hoàn toàn tập trung vào lớp bắt đầu tiết học đầu tiên. Trên dãy hành lang, Hạ Trì như người mất hồn sải bước, Bách Thời bình tĩnh đi phía sau.
Lúc cả hai vào lớp, Bách Thời đại diện cúi chào giáo viên chủ nhiệm: “Em xin lỗi thầy, bọn em vào trễ.”
Người thầy chủ nhiệm lớp mười hai của cậu là một người quen thuộc, Lý Am Sơn, thấy ấy cũng chính là thầy chủ nhiệm lớp cậu năm ngoái.
Lý Am Sơn gật đầu: “Em vào lớp đi, chúng ta chuẩn bị bầu ban cán sự lớp.”
Bên dưới còn hai vị trí, Hạ Trì chọn bàn cuối ngồi xuống, Bách Thời chọn vị trí cách hắn hai bàn tính từ bên phải hắn đếm chéo lên.
Lý Am Sơn nhìn lớp: “Thầy với lớp chúng ta khá quen mặt, chỉ có một vài bạn là mới thôi, những bạn mới sau này hãy cố gắng hòa thuận với mọi người nhé.” Lời này chính là ám chỉ Hạ Trì. Dừng lại vào giây, thầy tiếp tục: “Được rồi, chúng ta bắt đầu bầu ban cán sự lớp. Thầy muốn xuất Vĩnh Kiệt tiếp tục làm lớp, dù sao cuối năm lớp mười một bạn ấy cũng đã làm rất tốt. Có ai phản đối hay có đề xuất khác không?”
Tập thể im lặng, Lý Am Sơn cho rằng mọi người là ngầm đồng ý. Nhưng kỳ thực, bản chất của sự yên lặng này chính là sự nhút nhát rụt rè. Bọn họ căn bản không dám phản đối. Vì hiện tại ai ai cũng sợ “Vĩnh Kiệt” như sợ Hạ Trì.
Hai người họ hiện tại đang khá “gắn kết” với nhau không phải sao?!
Lý Am Sơn lại nói: “Lớp phó học tập và lớp phó kỷ luật năm ngoái là Lê và A Chinh, năm nay hai bạn ấy không học cùng lớp với chúng ta nên chắc chắn phải chọn người mới rồi. Hạ Trì này, thầy nghe nói năm ngoái em là lớp phó kỹ luật.”
“Thầy ném ngay cái suy nghĩ đó vào sọt rác đi. Em không làm, thầy chọn người khác dùm.”
Lý Am Sơn vốn dĩ biết Hạ Trì sẽ từ chối, nhưng vì muốn tiếp xúc và trở nên thân thiết hơn với học sinh nên mới bắt chuyện bằng cách này. Sau khi nghe em học sinh cá biệt này đáp lại, rốt cuộc Lý Am Sơn cũng phải thừa nhận “sự thân thiện” trong con người của Hạ Trì hoàn toàn bằng con số 0.