Giờ tan tầm, ánh hoàng hôn chói rọi khắp bầu trời, Bách Thời cùng Thế Sinh và Lê Học đi giữa sân trường. Thế Sinh nhìn Bách Thời nói: “Sáng nay anh tôi gọi nói cậu chuẩn bị chuyển đến nhà mới, là ở đâu vậy?”
“Là nhà tôi thuê của… Hạ Trì.”
Vừa nói xong, chiếc mô tô Hạ Trì hay lái đã chạy đến đứng ngay cổng trường, Bách Thời tạm biệt hai người còn lại, sau đó rời đi cùng Hạ Trì.
***
Ngôi nhà của Hạ Trì nằm gần khu trung tâm thành phố An Dương Hạ, lại còn thuận tiện cho công việc làm thêm của cậu, vì căn nhà này chỉ cách quán bar cậu làm chỉ có năm phút đi xe.
Đi vào phòng khách, Bách Thời càng ngỡ ngàng vì sự thanh lịch và tiện nghi của nó. Đi tham quan một hồi, Bách Thời nói: “Căn nhà lớn như vậy, tôi có chút lung lay không dám nhận.”
“Không nhận? Được, vậy tôi không cho cậu nữa.”
Bách Thời hơi hụt hẫng khi Hạ Trì nắng mưa thất thường, cậu chỉ mới thử lòng hắn một chút mà hắn đã rút lui rồi, chắc là vẫn còn giận chuyện lúc sáng.
Bách Thời thử nghĩ cách khác, quyết định giả vờ bỏ đi, kết quả Hạ Trì lại níu cậu lại: “Đi đâu?”
“Cậu không muộn giao nhà cho tôi nữa, tôi cũng không muốn nhận rồi, vậy thì ở lại đây làm gì, tôi quay về nhà anh trai Thế Sinh tiếp tục ở.”
“Lúc nãy tôi chưa nói hết, cậu vội cái gì?! Tôi nói tôi không tặng nhà cho cậu nữa, không có nghĩa là tôi không cho cậu ở đây. Nơi này vẫn đứng tên của tôi, cậu là người ở ké, tiền nhà không cần đưa, chỉ cần mỗi ngày làm người mẫu cho tôi vẽ là được, đó cũng coi như là trả tiền thuê nhà rồi.”
Tâm tình cả ngày hôm nay của Hạ Trì có chút khác lạ, hắn nhẹ nhàng và trầm ổn hơn hẳn, trong đáy mắt còn thấp thoáng nét u buồn. Nếu như cậu không lầm, trạng thái này xuất hiện kẻ từ lúc Hạ Trì thắp hương cho cậu, sau đó bọn họ rời khỏi căn nhà kho.
Bách Thời lợi dụng tình hình, đi đến trước mặt Hạ Trì đầy dụng ý, nâng tay sờ lên trán hắn, quan tâm hỏi: “Cậu có chỗ nào không khỏe sao?” Trước khi hạ tay xuống, cậu thuận tay vuốt vuốt hàng lộn mày của hắn.
Hạ Trì dĩ nhiên là không có chỗ không khỏe, chỉ là tâm trạng không vui mấy thôi, lúc thấy Bách Thời tỏ vẻ lo lắng, hắn cứ ngỡ mình đang bị ảo giác. Cách quan tâm này của đối phương khiến hắn vô tình nhớ lại một hình ảnh trong quá khứ.
Năm đó, khi hắn và Bách Thời còn nhỏ, Bách Thời cũng từng chạm vào trán hắn khi hắn bị sốt, sau đó cũng vuốt ve hàng lông mày của hắn, giống như lúc này vậy.
Hạ Trì đột nhiên chau mày: “Vĩnh Kiệt, cậu chạm lên trán tôi lần nữa đi.”
Bách Thời không nghĩ nhiều, lập tức làm theo lời hắn, sau khi kết thúc, theo thói quen, cậu lại vân vê cặp lông mày mềm mại của hắn.
Hiện giờ mỗi giây trôi qua đối với Hạ Trì như ảo ảnh, hắn đang mơ hồ nhìn thấy hình bóng của một Bách Thời đã khuất ngay trước mắt. Hai mắt nhìn nhau không nói tiếng nào, cuối cùng, Hạ Trì là người gục ngã trước mà ôm chầm lấy người đối diện.
Bách Thời không biết mình có lầm tưởng hay không, nhưng cậu đang nhận được cơ thể Hạ Trì đang run rẩy. Cậu hỏi: “Cậu… làm sao thế? Thật sự bị bệnh ư?”
“Không.”
“Vậy… “
“Đừng nói gì cả.” Bách Thời còn chưa nói xong, Hạ Trì đã cướp lời: “Cho tôi ôm một lát thôi.” Khi ôm lấy Vĩnh Kiệt, Hạ Trì luôn vô thức tưởng tượng ra Bách Thời, hắn thực sự muốn lợi dụng sự hiện diện của Bách Thời trong thân thể của Vĩnh Kiệt để nói ra một lời xin lỗi, xin lỗi vì hành động ngu xuẩn của hắn hôm đó.
Nhưng đến tột cùng, hắn vẫn không thể nói được.
Sáu giờ tối, Bách Thời tắm rửa thay đồ rồi chuẩn bị đi làm, lúc từ nhà tắm bước ra, cậu liền thấy Hạ Trì mặt mày hốc hác đi trông thấy chỉ trong vài phút đồng hồ, mà trọng điểm, hắn lại còn đang giúp cậu xếp đồ đạc cất vào trong tủ.
Bách Thời nhìn đến mất hồn, đây là lần đầu tiên cậu thấy Hạ Trì phục vụ người khác. Hạ Trì từ nhỏ đã là người quen với việc ra lệnh và muốn người khác phải phục vụ mình, ở nhà ngoài ăn ngủ thư giãn ra thì hắn chưa từng động tay vào bất kỳ việc gì, vậy mag lúc này hắn đang xếp đồ giúp cậu.
Ôi trời đất, có phải mình hoa mắt không? Cậu nói thầm.
Chẳng lẽ kế hoạch của cậu đã thành công rồi sao? Hạ Trì thực sự đã u mê cậu, u mê đến mức muốn làm việc nhà vì cậu?
“Không phải chuẩn bị đi làm sao? Đứng đó nhìn tôi làm gì?” Hạ Trì đóng cửa tủ đồ: “Tôi có việc phải đi bây giờ, cậu tự đến chỗ làm được không?”
Bách Thời gật đầu như rô bốt: “Được.”
Trên đường đi bộ đến chỗ làm, Bách Thời suy nghĩ có khi nào Hạ Trì đang thành lập một âm mưu nào đó không? Nếu không thì tại sao lại đối xử với cậu ôn như đến mức này.
Đến quán bar, khi cậu bước vào cửa, Tuyên Nghi thình lình xuất hiện trước mắt khiến cậu hơi giật mình, vì sau khi Tuyên Dĩnh biết Tuyên Nghi lợi dụng chức quản lý chèn ép nhân viên phục vụ buộc họ đi tiếp khách VIP thì Tuyên Dĩnh đã đuổi việc Tuyên Nghi bất chấp quan hệ chị em rồi kia mà.
Sao chị ta lại ở đây?
Bách Thời tạm thời gác qua sự thắc mắc, đi vào trong bắt đầu công việc, trong lúc làm, Tuyên Dĩnh nói với cậu: “Ngày mai Tuyên Nghi sẽ đến làm lại, nhưng sẽ không làm quản lý như trước. Em ổn đúng không?”
Bách Thời gật đầu: “Dù sao chị và Tuyên Nghi cũng là chị em ruột, em biết chị sẽ không thể đối xử tàn nhẫn đâu.”
Mười một giờ đêm, Bách Thời tan làm, lúc ra đến cửa đã thấy Trục Kha đứng chờ.
“Hôm nay cậu rảnh sao?” Bách Thời hỏi.
“Không rảnh lắm, nhưng vì muốn gặp cậu nên mới đến. Chúng ta đã không gặp nhau khá lâu rồi. Nếu tôi nhớ không sai thì là từ cái hôm tôi, cậu, cùng với Hạ Trì chạy trốn ra khỏi quán bar này.”
“Ngày mai cậu hẹn tôi ăn tối không phải sao? Chẳng lẽ nhớ tôi đến mức không chịu nổi đến ngày mai à.”
Trục Kha bật cười đầy ý vị: “Cậu dạo này thay đổi nhỉ, nói năng sắc bén hơn trước rất nhiều đấy.”
“Tôi nói đùa thôi, đừng để ý.” Bách Thời nói xong thì tự động xấu hổ.
Trục Kha nói tiếp: “Tôi nghe Hạ Trì nói cậu đến nhà riêng của cậu ấy ở. Cậu thực sự không cân nhắc sao? Cậu biết Hạ Trì là người thế nào mà.”
“Cậu đang nói xấu trỏ kỷ của mình đấy, không sợ cậu ta giận sao?”
“Tôi lo cho cậu nên mới nói thế. Tôi cũng không hề nói xấu Hạ Trì, chuyện Hạ Trì khốn nạn có ai mà không biết đâu.”
“Tôi không sao, tôi có trả tiền thuê nhà cho Hạ Trì.”
“Trả tiền thuê nhà bằng cách làm người mẫu đúng chứ.”
“Sao cậu biết?”
“Hạ Trì nói tôi nghe.”
Cách đây hai tiếng đồng hồ, Hạ Trì và Trục Kha đã gặp nhau mặt đối mặt để nói chuyện nghiêm túc để bàn luận về Bách Thời. Hạ Trì đã thừa nhận rằng hiện giờ hắn đã có tình cảm với cậu, và hắn muốn một trận đấu công bằng giữa hắn và Trục Kha. Ai thua cuộc thì phải tự động rút lui, không được gần gũi với Bách Thời nữa.
Thật ra Trục Kha đã nghi ngờ tình cảm của Hạ Trì dành cho Bách Thời từ lâu, cho nên kho nghe điều này cũng không quá bất ngờ, ngược lại y còn thấy vui vì Hạ Trì đã thành thật. Nhờ vậy mà tình bạn chủ quan của hai người vẫn không có gì thay đổi mặc dù khách quan đã trở thành tình địch.
Bản ngã cuối cùng của một mối quan hệ tri kỷ vẫn là sự thành thật. Trục Kha thực sự thấy may mắn khi có người bạn như Hạ Trì.
“Lên xe đi, tôi đưa cậu về.” Trục Kha nói.
“Cũng gần mà, tôi đi bộ về được, tôi muốn dạo mát.”
“Vậy tôi để xe ở đây, cùng cậu dạo mát.”