Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 64: Chương 64: Cậu ấy như thế. Tôi sao xứng đôi




Edit: Hyukie Lee

Nhưng đáng tiếc tên súc sinh này tuy thiếu tiền lớn nhưng lại không thiếu tiền nhỏ.

Đến phiên Lâu Kiêu hố Lông Xanh, gọi điện thoại: “Tối nay đi ăn cơm không?”

Vệ Gia Vũ hỏi: “Anh Kiêu có việc?”

Lâu Kiêu: “Ừm.”

Không nói nguyên nhân, sợ tiểu tử này chạy mất dép.

Trong giọng nói của Vệ Gia Vũ có chút do dự: “Chuyện này…”

Lâu Kiêu hỏi: “Bận lắm à?”

Vệ Gia Vũ khó nói.

Lâu Kiêu đáp : “Thôi, có việc thì thôi đi.”

Vệ Gia Vũ : ”!”

Anh Kiêu gọi rủ mình đi ăn cơm, sao lại có thể nói không đi !

Vệ Gia Vũ : “Không sao không sao !”

Lâu Kiêu không miễn cưỡng ép người : “Tôi chỉ định rủ đi ăn một bữa mà thôi, nếu cậu bận thì khỏi.”

“Không bận !” Vệ Gia Vũ hỏi địa chỉ, nói : “Tới đó gặp.”

Hắn cúp điện thoại, nói với Trần mắt kính kế bên : “À thì… Tôi có việc đột xuất.”

Vốn đã hẹn nhau học bổ túc xong xuôi.

Trần Tố : “À.” Xoay người bước đi.

Vệ Gia Vũ tức giận : “Cậu gấp cái gì !”

Trần Tố dừng bước.

Vệ Gia Vũ nắm nắm tóc : “Cậu đi ăn cơm trước đi, ừm, tôi trả cho, chờ ăn xong chúng ta học tiếp.”

Trần Tố : “Ừ.”

Vệ Gia Vũ suy nghĩ lại nói : “Yên tâm đi, từ khi rời khỏi cổng trường đã bắt đầu tính là đang học rồi, tôi sẽ trả tiền.”

Trần Tố nói : “Không cần.”

Vệ Gia Vũ : “Tôi sẽ không làm lãng phí thời gian của cậu !”

Trần Tố mặt không đổi sắc : “Tôi chỉ bổ túc giúp cậu, không phải nhìn cậu ăn nhậu chơi bời.”

Vệ Gia Vũ : “…”

Trước kia cái tên mắt kính này cũng độc mồm như thế sao !

Hoặc là lúc trước bị khi dễ quá đáng, bây giờ phản phệ ?

Không quan tâm được nhiều như thế, Vệ Gia Vũ thấy thời gian đã đến, bắt xe đi đến đường Sùng Khánh.

Bên kia.

Kiều Thiều hỏi : “Ăn ở đâu mà không được, sao lại chạy xa như thế ?”

Đồ ăn ở quán cơm rất tốt, dì Ngô nói rất bổ dưỡng.

Lại nói, vì sao dì Ngô lại chắc chắn đồ ăn ở quán rất bổ dưỡng, chẳng lẽ…

Thôi thôi, bọn họ đã kiềm chế lắm rồi, chỉ thay đổi đồng phục, trợ cấp quán cơm mà thôi, y có thể chấp nhận !

Hạ Thâm chuyên gia vứt nồi : “Nghe nói bò nhúng ở chỗ đó ăn ngon lắm, lão Lâu nói muốn đi thử.”

May mà Lâu Kiêu không nghe được, nếu không có thể thọc huynh đệ hai đao.

Kiều Thiều thở dài.

Hạ Thâm cho rằng y sợ mình tiêu tiền, dỗ dành: “Yên tâm đi, một mình Lâu Kiêu ăn cũng gọi một bàn, chúng ta đi ngược lại là tiết kiệm lương thực.”

Cái này thì Kiều Thiều đã được chứng kiến.

Không cần biết giáo bá đi ăn chỗ nào đều gọi bảy tám món đồ ăn, chẳng sợ một đũa không ăn nhưng nhất định cũng phải gọi.

Như chứng cưỡng bức, trên bàn không đầy, hắn sẽ không ăn cơm được.

Có người âm thầm phun tào: “Coi tiền như rác!”

Kiều Thiều ngược lại cảm thấy có ẩn tình khác.

Tiếp xúc nhiều y cũng biết, Lâu Kiêu không phải là người thích phô trương lãng phí.

…Dù sao thì trong mắt y, hắn không phải.

Kiều Thiều lại nói: “Cứ để Lâu Kiêu mời mãi cũng không ổn…”

Hạ Thâm nói: “Sau này tôi mời lại.”

Kiều Thiều nhận ra ám chỉ của hắn: “Tôi sẽ trả tiền cho cậu lại!”

Khóe miệng Hạ Thâm cong lên: “Tôi không lo, cùng lắm thì lấy thân báo đáp.”

Kiều Thiều oán giận: “Chưa chắc sau này ai giàu hơn ai đâu.”

Hạ Thâm: “Ừm, Kiều tiểu thiếu gia sao lại thiếu tiền được chứ.”

Kiều Thiều: “…”

Hạ Thâm lại đùa: “Tôi thì ngược lại rất thiếu tiền, không bằng để tôi lấy thân báo đáp đi.”

Kiều Thiều ngẩng đầu trừng hắn: “Bạn học Hạ Thâm Thâm.”

Hạ Thâm: “Ửm?”

Khi từ láy được hô lên, không hiểu sao mang theo chút hương vị mềm mại nhuyễn nhuyễn, càng thêm dễ nghe.

Kiều Thiều nói lời thấm thía: “Tôi nhớ rõ cậu từng nói mình không làm gei.”

Hạ Thâm ngẩn ra: “Đúng là không làm mà.”

Chỉ muốn yêu đương với cậu mà thôi.

Kiều Thiều không nghe được tiếng lòng của hắn, cho đối phương một quyền: “Thế thì sau này đừng có mở mồm ra là gei như vậy!”

Hạ Thâm cười, nói: “Cậu không đúng rồi.”

Kiều Thiều: “Hở?”

Xe taxi đến, hai người vừa lên xe, Hạ Thâm vừa nói: “Từng câu từng chữ của tôi đều là thật lòng, sao cậu lại không cho tôi nói.”

Kiều Thiều: “…”

Nếu không biết cái miệng này chuyên gia nói hưu nói vượn, y thật sự hoài nghi hắn muốn chơi gei với mình!

Hừm…

Đầu óc Kiều Thiều lại lâng lâng.

Vệ Gia Vũ tới trễ nhất, chờ khi hắn vào phòng, nhìn thấy Hạ Thâm và Kiều Thiều, tâm lộp bộp một tiếng.

Bây giờ chạy còn kịp không!

Nhưng mà Lâu Kiêu mắt mù đã chuẩn xác bắt được người: “Chờ nãy giờ.”

Nội tâm Vệ Gia Vũ cực kì phức tạp: Anh Kiêu anh giả mù sao, thị lực tốt thế cơ à!

Kiều Thiều rất nhiệt tình hoan nghênh: “Trưởng phòng mau vào, bọn này đã nấu cả rồi.”

Bò nhúng nhà hàng này trong hình thức cái lẩu, bỏ thịt bò vào tự nhúng, cũng rất thú vị.

Vệ Gia Vũ hận không thể một bước hóa thành ba bước, đi cả đời cũng không vào tới.

Lâu Kiêu nhìn hắn một cái.

Vệ Gia Vũ: “!”

Chạy là không dám chạy, chỉ có thể đi qua ngồi kế Lâu Kiêu yên lặng chịu trận.

Hạ Thâm cũng liếc hắn một cái: “Chân bị thương à?”

Vệ Gia Vũ: “…”

Hạ Thâm: “Cần tôi dìu không?”

Vệ Gia Vũ lảo đảo, xém chút nữa ngã!

Hắn hóa ba bước thành một bước, nhanh nhẹn vào ghế, thuận tiện ngắm Kiều Thiều một cái, thấy người kia không để trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.

Bóng đèn đã rất sáng rồi, cầu xin đừng cho thêm suất diễn!

Qủa nhiên bò nhúng ăn rất ngon, vớt lên vừa chín, mềm mềm dai dai ngon đến không tưởng tượng được.

Kiều Thiều ăn rất vui vẻ, không khỏi cảm kích người mời khách.

Y nói: “Lần trước với lần này ăn đều rất ngon, Lâu Kiêu cậu cũng biết ăn ghê.”

Hai nơi này thật sự không phải hắn chọn.

Cảm nhận được người nào đó đang nhìn, giáo bá kiên trì nói: “Cũng tạm.”

Kiều Thiều nói tiếp: “Hạ Thâm có người bạn như cậu đúng là may mắn.”

“Cậu rất quan tâm cậu ấy…”

“…Đến tôi cậu cũng đối xử tốt như vậy.”

“Tuy nói nghe có chút khách sáo, nhưng thật sự rất cảm ơn.”

Lâu Kiêu: “…”

Rốt cuộc lão súc sinh này đã lừa nhóc tiểu khả ái này về nhà thế nào!

Hình thức ăn lẩu là tự làm tự ăn.

Kiều Thiều đã có kinh nghiệm đi ăn lần trước, lần này chủ động đề xuất: “Tôi đi lấy trái cây.”

Không chờ Hạ Thâm mở miệng, y đã nói: “Tôi biết cậu muốn ăn cái gì.”

Kiều Thiều lại hỏi Lâu Kiêu và Vệ Gia Vũ.

Lâu Kiêu đáp: “Tôi không ăn.”

Mấy thứ ngọt ngọt ngấy ngấy đó có gì mà ngon, còn không bằng hút một điếu thuốc, à, ở đây cấm thuốc, thôi đi.

Vệ Gia Vũ không muốn phức tạp: “Tôi cũng không ăn.”

Kiều Thiều kinh ngạc: “Trái cây tươi lắm, hơn nữa cũng không tốn tiền.”

Hạ Thâm cười tủm tỉm: “Bọn họ không thích ăn ngọt.”

Kiều Thiều không nghi ngờ hắn: “Vậy thôi, tôi đi lấy cho cậu.”

Kiều Thiều đi, Hạ Thâm nhìn theo bóng dáng y hỏi: “Đáng yêu không?”

Lâu Kiêu và Vệ Gia Vũ: “…”

Này mẹ nó chính là cái vấn đề toi mạng, ai dám trả lời!

Hạ Thâm cũng không cần bọn họ trả lời, nói tiếp: “Xem đi, có phải trong lòng cậu ấy có tôi đúng không?”

Bữa cơm này Hạ Thâm ba câu một ly, rất có tư thế chủ nhà, hệt như ông chồng nói chuyện về vợ nhà mình.

Vệ Gia Vũ đã hiểu tại sao mình không muốn ăn trái cây.

Mẹ nó sắp bị ngọt chết rồi, ai còn muốn ăn nữa!

Khó trách hai bà chị ở nhà lại hét chói tai với một cặp đàn ông.

Đàn ông với đàn ông mà xáp lại, còn hơn cả đàn bà!

Ăn cơm xong ai về nhà nấy, Kiều Thiều về cùng Hạ Thâm.

Có câu trước lạ sau quen, Kiều Thiều đã đến đây ba bốn lần, đã quen đến không thể quen hơn.

Vừa vào nhà y đã bắt đầu cởi quần áo: “Tôi đi tắm trước đây.”

Hạ Thâm: “…”

Cởi quần áo ra được một nửa, Kiều Thiều lại thò cái đầu nhỏ ra hỏi hắn: “Đêm nay cậu có làm không?”

Hạ Thâm cố gắng không để tầm mắt của mình dừng trên cái lưng trắng gầy kia: “Không.”

“Vậy thì tốt quá.” Kiều Thiều cởi áo thun ra: “Chúng ta có thể ngủ chung.”

Hạ Thâm hạ giọng: “Ừm.”

Kiều Thiều đi tắm, Hạ Thâm mặc niệm trong lòng mấy chục lần —– người ta còn là con nít.

Thật vất vả mới hòa hoãn lại, trong đầu lại bật ra một câu ——— Nhưng cậu ấy chỉ nhỏ hơn mình có một tháng.

Mấy chục câu mặc niệm đằng trước nháy mắt sụp đổ.

“Ting.”

Điện thoại hắn vang lên.

Hạ Thâm cầm lên nhìn.

Nhìn thấy tin này cả người như bị ngâm vào một thùng nước lạnh, dập tắt hết nóng bỏng.

Tạ Thiến: “Tiểu Thâm, đừng giận ba con nữa, về nhà đi.”

Hạ Thâm nhìn chằm chằm một lát, ánh mắt càng lúc càng trầm, như mây đen dày nặng, âm u đến không thể hít thở.

Như biết hắn sẽ không trả lời, đối phương lại gửi đến một đoạn: “Ba con chỉ có một đứa con trai, sau này cả Tạ gia là của con, cần chi phải căng thẳng với ổng?”

“Nghe dì khuyên đi, giữa cha con nào có thù hận.”

Nhìn đến câu này, Hạ Thâm dùng sức cầm điện thoại.

Không có thù hận?

Thế ông ta có mang mẹ hắn trở lại được không!

Tạ Thiến lại gửi thêm một tin nữa: “Con thờ ơ như vậy, khi không lại cho mấy người kia một cơ hội.”

Hạ Thâm tắt điện thoại, ném ra sofa.

Hắn dựa lên ghế, nhìn trần nhà không có bất kì hoa văn nào.

Hiệu quả cách âm của phòng trọ không tốt, hắn có thể tinh tường nghe được âm thanh xả nước.

Hình như đứa nhóc rất vui vẻ, còn hát một bài nào đấy.

Kiều Thiều… Kiều Thiều…

Hạ Thâm khẽ cười, để tay lên mắt.

Có phải hơi quá rồi không.

Người như hắn.

Sao xứng với người kia.

Kiều Thiều để tóc ướt đi ra, nhìn Hạ Thâm đang dựa lên sofa.

“Này, ngủ thì lên giường.”

Đi qua chọt hắn.

Hạ Thâm bỗng mở mắt ra, trong con ngươi đen nhánh không chút buồn ngủ nào.

Kiều Thiều bị hắn hù sợ.

Hạ Thâm di chuyển tầm mắt: “Tắm xong rồi à?” Âm thanh rất thấp.

Kiều Thiều đáp theo bản năng: “Ừm, cậu đi đi.”

Hạ Thâm đứng dậy, đi vào phòng tắm.

Kiều Thiều ngẩn ngơ, mãi một hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

Hạ Thâm… Làm sao vậy?

Y nhớ lại một màn vừa nãy trong đầu.

Hai người quen nhau lâu như vậy, Kiều Thiều cảm thấy mình rất hiểu hắn.

Nhưng quả thực y chưa từng thấy một Hạ Thâm như thế bao giờ.

Đôi mắt kia rất trầm, như đêm đông giá rét, ngoại trừ gió lạnh thấu xương và băng tuyết cuồn cuộn, thì không một chút sinh cơ.

Rốt cuộc là làm sao thế?

Tâm Kiều Thiều căng thẳng.

Y không sợ, ngược lại là vô cùng đau lòng.

Vì y “thấy” được rõ ràng: Trong vùng băng thiên tuyết địa ấy, chỉ có đơn độc một mình Hạ Thâm.

Hạ Thâm tắm nước lạnh xong đi ra, phát hiện Kiều Thiều vẫn còn kinh ngạc lau tóc.

Hắn xoay người, lấy máy sấy: “Lại đây.”

Kiều Thiều ngẩng đầu nhìn hắn.

Hạ Thâm cười với y như hằng ngày.

Đứa nhóc nhẹ nhàng thở ra, đi đến bên cạnh hắn: “Khỏi cần sấy, lau một hồi là khô.”

Hạ Thâm bật máy sấy, ngón tay phất qua sợi tóc mềm mại.

Thật mềm, thật tốt.

Nếu mình thật sự là Hạ Thâm…

Thật tốt.

Chuyện lúc nãy, hai người đều không nhắc lại, như về lại khoảng thời gian trước.

Cậu một câu tôi một câu, bất tri bất giác liền đến lúc đi ngủ.

Kiều Thiều ngáp một cái: “Ngủ sớm chút đi, ngày mai tôi làm bài tập xong trước rồi bổ túc sau.”

Hạ Thâm đáp: “Được.”

Hai người lên giường, mỗi người một cái chăn.

Vì trời nóng, điều hòa mở, đắp chăn mỏng, rất đã.

Trước khi ngủ Kiều Thiều do dự một chút, cuối cùng vẫn không đeo tai nghe.

Y phải thử một chút…

Kiều Thiều cảm thấy gần đây mình tốt hơn nhiều, hơn nữa có Hạ Thâm sát bên, y cảm thấy mình có thể làm được !

Hạ Thâm nhận ra người kia khẩn trương, vỗ vỗ bả vai : “Ngủ đi.”

Kiều Thiều nghiêng đầu nhìn hắn : “Tôi nghĩ cậu sẽ hát ru cho tôi.”

Hạ Thâm vốn định hát, nhưng…

Hắn vẫn thấp giọng hỏi lại : “Muốn nghe hả ?”

Kiều Thiều lập tức trả lời : “Không !”

Khóe miệng Hạ Thâm cong cong, âm thanh cực mềm mại: “Ngủ ngon.”

Hai mắt Kiều Thiều nhắm nghiền : “Ngủ ngon.”

Sau khi nhắm mắt lại, Kiều Thiều vẫn có chút lo lắng.

Khi xung quanh dần yên tĩnh xuống, thần kinh y sẽ buộc chặt.

Kiều Thiều không sợ tối, nhưng y sợ yên tĩnh.

Từ khi… Chỉ cần thấy thôi là đã không chịu nổi.

Một khi chạm vào hoàn cảnh ấy, thần kinh Kiều Thiều như bị cây kim chích vào, đau đến khiếnngười nổi điên.

Không đeo tai nghe không khác nào tai nạn.

Nhưng lần này, y vẫn ổn.

Lúc đầu thân thể vẫn còn chút cứng ngắc, trên cánh tay lạnh lẽo, nhưng khi tay Hạ Thâm dừng trên bả vai…

Tất cả đều biến mất.

Đau nhức lẫn sợ hãi đều rút lui như thủy triều.

Biển cả dậy sóng lại quy về bình tĩnh.

Kiều Thiều chậm rãi ngủ.

Hạ Thâm cũng ngủ.

Hắn thấy một giấc mộng, trong mộng có mẹ hắn, người phụ nữ xinh đẹp như bức họa.

Bà nhìn hắn, nói với hắn : “Mẹ sẽ dẫn con đi, mẹ sẽ không để con lại một mình.”

Chớp mắt sau, bà nằm trong vũng máu, màu đỏ tươi uốn lượn làm hai mắt hắn đau đớn.

Bà nói : “Xin lỗi…”

Hạ Thâm mãnh liệt bừng tỉnh, hắn khẽ thở dốc, sau lưng bị mồ hôi thấm ướt.

Cuối cùng…

Người nằm trong vũng máu mà hắn nhìn thấy, là Kiều Thiều.

Không được, không thể…

Lúc này, Kiều Thiều đang ngủ lại dựa vào Hạ Thâm gần thêm một chút.

Như động vật nhỏ tìm kiếm ấm áp, cố gắng đến gần.

Hạ Thâm ngơ ngẩn.

Hắn nghe được Kiều Thiều thì thầm lúc đang ngủ.

Mềm mại, như đang làm nũng, rồi lại mang theo lực lượng to lớn———

Đừng sợ.

Hạ Thâm, tôi ở đây.

Hạ Thâm không nhúc nhích.

Trong căn phòng tối đen, ác mộng đáng sợ, tư tưởng âm u, tất cả đều được vầng hào quang chói mắt này chiếu sáng.

Hạ Thâm chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng sờ sờ gương mặt người nọ.

Không xứng thì sao chứ.

Hắn không muốn buông tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.