Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 63: Chương 63: Học sinh năm nhất bình thường




Edit: Hyukie Lee

Hai người trong trong sạch sạch đi tìm cây lau nhà.

Lông Xanh lo sợ nghe phải cái gì cấm thiếu nhi nữa, vội vàng ra khỏi toilet, nhanh chóng chuồn mất.

Sau này hắn sẽ không bao giờ đến cái “nhà vệ sinh nhỏ” này nữa!

Không đúng… Vẫn nên thường xuyên đến thì hơn.

Giống như anh Kiêu nói, hai tên đang trong tình yêu cuồng nhiệt cần bọn họ giữ vững sự thanh tỉnh, phải thường xuyên giúp đỡ che lấp.

Kiều Thiều là bạn cùng phòng của hắn, lại còn là quỷ nghèo nhỏ yếu bất lực đáng thương.

Vệ trưởng phòng cảm thấy mình có trách nhiệm và nghĩa vụ!

Trải qua một phen giải thích của Hạ Thâm, trong lòng Kiều Thiều đã dễ chịu hơn rất nhiều, thừa dịp lúc ăn cơm chiều đi hỏi Cây Xà.

Larry: “Trưởng nhóm, nếu tham gia thi đấu thì cũng phải chọn lựa trong nhóm trước đúng không?”

Cây Xà: “Kêu tôi Cây Cột là được, đương nhiên sẽ có kiểm tra.”

Cây Cột là cái quỷ gì nữa! Họa phong trưởng nhóm của mấy người cũng hơi kì rồi đó!

Kiều Thiều thu lại mấy lời phun tào, tiếp tục gõ chữ: “Thế đến lúc đó tôi sẽ tham gia kiểm tra.”

Cây Xà: “Tôi biết cậu sẽ tham gia kiểm tra, nhưng sở dĩ tôi nhắn tin riêng là sợ cậu lừa tôi.”

Kiều Thiều: “???”

Cây Xà huynh nói lời thấm thía: “Tôi sợ cậu xem thường giải đấu nhỏ xíu này, ngại phiền không tham gia, cố ý không qua bài kiểm tra thì sao?”

Kiều Thiều yên lặng hai giây: Không, Cây Cột à huynh suy nghĩ quá nhiều, tôi thật sự không có bản lĩnh này!

Cây Cột huynh dùng tốc độ tay siêu cường làm một tràng dài:

“Đông Cao ngọa hổ tàng long cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, trên có Hạ Thâm dưới có Lâu Kiêu, đều là nhân vật danh tiếng vang dội, ngày hai ngừoi bọn họ mới vào trường còn không phải dấu đến thâm tàng bất lộ hay sao? Một tên thiếu niên bất lương suốt ngày đi ngủ đánh nhau thuốc lá không rời tay hoàn toàn không có nửa điểm nào là hạng nhất toàn khối, một tên khác đeo mắt kính trông qua cực kì nhã nhặn ai ngờ tháo mắt kính xuống liền đánh người khác đầu rơi máu chảy!”

Kiều Thiều không chớp mắt mà nhìn đoạn này.

Qủa thực Hạ Thâm không giống hình tượng truyền thống của hạng nhất toàn khối, đúng là thích ngủ còn có chút bất lương, nhưng hắn không hút thuốc lá a.

Kiều Thiều rất không vui lòng.

Về phần Lâu Kiêu, ồ, hóa ra hắn đã từng đeo mắt kính.

Cây Cột huynh còn chưa nói xong, đoạn tiếp theo lại gửi đến: “Có nhiều vết xe đổ như vậy, tôi cũng hợp tình hợp lý hoài nghi cậu cũng là cao thủ thâm tàng bất lộ, nhưng mà từ khi bắt đầu câu lạc bộ toán học của chúng ta là dùng nặc danh, tuyệt đối sẽ không bại lộ thân phận, cậu có thể tham gia chúng tôi rất vui, chỉ hy vọng cậu không giấu diếm thực lực của mình, hy vọng cậu có thể dùng hết sức đối mặt với trận đấu lần này, vì Đông Cao mà chiến, vì các bạn học mà chiến!”

Tốc độ Kiều Thiều xem tin nhắn còn không nhanh bằng tốc độ hắn gõ chữ…

Y nhịn không được mà nói: “Không có chuyện đó đâu, tôi chỉ là một học sinh năm nhất bình thường.”

Cây Xà: “Tôi hiểu, Hạ thần cũng thường xuyên nói mình chỉ là một học sinh năm nhất bình thường.”

Kiều Thiều: “…”

Cây Xà lại nói: “À, Lâu Kiêu cũng từng nói, mình cũng chỉ là một học sinh năm nhất bình thường.”

Kiều Thiều sắp không biết mấy chữ học sinh năm nhất bình thường này đánh vần thế nào !

Mắt thấy mình nói gì cũng vô dụng, Kiều Thiều chỉ có thể tóm gọn lại : “Tôi sẽ nghiêm túc làm kiểm tra, nếu có thể thông qua tôi sẽ tham gia với cậu.”

Cây Xà : “Không cần nghiêm túc vậy đâu.”

Kiều Thiều : “???”

Cây Xà nói đầy chắc chắn : “Lấy thực lực của cậu, chỉ cần dùng năm phần là có thể đè bẹp bọn họ lên đất chà đạp.”

Kiều Thiều : ”…”

Bây giờ y out nhóm còn kịp không!

Luôn cảm thấy lên nhầm thuyền giặc!

Tối đó Kiều Thiều báo cáo lại với Hạ Thâm: “Tôi quyết định sẽ tham gia thi đấu rồi.”

Hạ Thâm lập tức nói: “Thế cuối tuần đến nhà tôi đi, tôi bồi bổ giúp cậu.”

Kiều Thiều do dự một chút: “Cứ đến nhà cậu mãi…”

Hạ Thâm: “Không có người ngoài.”

Trong lòng Kiều Thiều muốn đi, nhưng lại cảm thấy không ổn lắm.

Trong lúc hắn do dự, Hạ Thâm sửa miệng nói: “Nếu không thì đến nhà cậu?”

Kiều Thiều kinh sợ.

“Đã đồng ý tham gia thi đấu rồi, dù sao cũng phải đem về một giải, không bồi bổ là không được.” Hạ Thâm nói đến thuận lý thành chương: “Không muốn đến nhà tôi, vậy thì đến nhà cậu.”

Đến nhà mình?

Y sợ học bổ túc không xong, đã bồi bổ hắn đến mức máu tươi ba mét!

Kiều Thiều vội vàng lắc đầu: “Đến nhà cậu đi, đến nhà cậu tiện hơn.”

Hạ Thâm cố ý chòng ghẹo: “Kiều thiếu gia khẩn trương cái gì, trong nhà quá lớn, sợ tôi đi lạc đường?”

Hắn lại cà khịa chuyện y là con trai Kiều Tông Dân.

Kiều Thiều trừng hắn : “Ai nói cậu biết nhà Kiều Tông Dân rất lớn ?”

Hạ Thâm cong môi : “Người trên bảng Forbes, không phải ai cũng có một căn trang viên cao cấp sao ?”

Kiều Thiều bĩu môi : “Nhưng nhà tôi không có cái đó.”

Ông nội đúng là có một “lâu đài” ở nước ngoài thật, nhưng không có ai ở.

Nhà ông ngoại thì ngược lại, tứ hợp viện ở rất an nhàn.

Có điều quả thực có một căn nhà như vậy thật, khi còn bé y đi theo Đại Kiều đến nhà họ Tạ làm khách, cái vườn kia rất lớn, xe chạy mất mười mấy phút đồng hồ mới đến được căn biệt thự kế biển.

Nhưng có ích lợi gì chứ ?

Chỉ là một cái vỏ rỗng mục nát.

Kiều Thiều vẫn nhớ Đại Kiều từng nhắc mình : “Đừng chơi với đứa nhỏ nhà Tạ gia.”

Điều này làm Kiều Thiều rất ngạc nhiên, từ khi bắt đầu ghi nhớ, Đại Kiều nói nhiều nhất chính là đi chơi với các bạn nhỏ, từ chị gái nhà dì Ngô, Tiểu Bảo nhà chú Trần, thậm chí là cháu ngoại của bác làm vườn…

Đến bây giờ Kiều Tông Dân vẫn luôn cổ vũ y đi làm quen, nhưng lần đó lại cường điệu nhắc nhở đừng tiếp xúc.

Kiều Thiều hỏi ba ba nguyên nhân.

Kiều Tông Dân chỉ nói : “Bọn họ rất nguy hiểm, sẽ khi dễ người.”

Khi đó Kiều Thiều không hiểu, nhưng bây giờ ngẫm lại liền hiểu.

Một cây đại thụ thối rữa từ rễ, sao có thể hy vọng nó sản sinh ra một cành cây khỏe mạnh.

Kiều Thiều sợ run lên, thế nhưng y lại nhớ đến những chuyện lúc trước.

Đã lâu rồi, y không có “hồi ức”.

Khi đó y chỉ mới sáu bảy tuổi, là độ tuổi không sợ trời không sợ đất.

Y vẫn nhớ rõ…

Khí lạnh bò đến sau lưng, như con rắn độc lạnh băng.

Bỗng nhiên, Hạ Thâm ghé vào lỗ tai y nói thầm : “Thôi thôi, nếu tiểu thiếu gia tủi thân quá thì tôi không qua nữa.”

Kiều Thiều đột ngột hoàn hồn lại, quay đầu nhìn qua phía hắn.

Hạ Thâm nhận ra đối phương ngây người : “Sao thế ?”

“Không sao.”

Đầu Kiều Thiều có chút nặng, nhưng đã tốt hơn lúc trước cứ mãi trống rỗng.

Hạ Thâm nhìn cánh môi dần nhạt màu của y, không hỏi nhiều nữa.

Kiều Thiều lắc đầu, than thở : “Có chút nóng, ưm, tôi đi mở cửa sổ.”

Hạ Thâm đè bả vai người kia lại : “Tôi đi.”

Kiều Thiều cũng không muốn đứng lên, y đáp : “Ừm.”

Gió mát đêm hè thổi vào cửa sổ, Kiều Thiều chậm rãi bình tĩnh lại.

Y cố gắng xem đề bài, tập trung tinh thần lên đề vật lý trước mặt.

Tuần này không được…

Cuối tuần, cuối tuần này phải về nhà.

Y muốn gặp tiến sĩ Trương một lần.

Rốt cuộc cũng có “hồi ức”, tuy rằng rất ngắn lại chẳng hiểu tại sao, nhưng… Đây cũng là phát triển tốt đi.

Qủa nhiên đến Đông Cao là quyết định sáng suốt.

Kiều Thiều nghĩ thầm từ đáy lòng —- Gặp được mấy người bạn như Hạ Thâm thật tốt.

Chiều thứ bảy, điện thoại của giáo bá vang lên.

Lâu Kiêu lấy điện thoại ra nhìn.

Hạ Thâm : “Tối muốn ăn gì ?”

Giáo bá dùng mắt cá chết nhìn màn hình.

Hạ Thâm nói : “Tôi nhớ có nhà hàng làm bò nhúng không tồi, tên gì ấy nhở ?”

Lâu Kiêu liếc một cái liền nhìn thấu : “Hai người tự đi ăn không được sao !”

“Không được.” Hạ Thâm nói : “Tôi tiêu tiền cậu ấy rất đau lòng, chỉ có thể tìm cậu.”

Lâu Kiêu không thiếu tiền, nhưng hắn không muốn làm bóng đèn !

“Tìm được rồi, trên đường Sùng Khánh.” Hạ Thâm đánh nhịp : “Cứ vậy mà làm, cậu mời khách, tôi trả tiền.”

Giáo bá tình nguyện trả gấp đôi, chọn không đi !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.