Học Tra Ngồi Cùng Bàn Không Cần An Ủi

Chương 62: Chương 62: Cậu có thể yên tâm mạnh dạn mà thích tôi




Edit: Hyukie Lee

Kiều Thiều ngây người một hồi mới hiểu được ý tứ của Hạ Thâm.

Đột nhiên trái tim đập nhanh bình bịch, y nói: “Đừng có mê ngọt như vậy nữa được không!”

Nói cái gì cũng hỏi ngọt hay không, tật này phải trị!

Hạ Thâm chống má, tầm mắt dính trên mặt người kia: “Là cậu nói trước.”

“Tôi nói thì tôi phải chịu chắc?”

Hiện tại Kiều Thiều đã quá hiểu hắn, thò tay lấy viên kẹo từ trong hộc bàn ra.

Hạ Thâm cười, nhận kẹo.

Kiều Thiều hù dọa: “Tôi nói với cậu nhá, cậu mà thích ngọt lại còn thức đêm, coi chừng tóc rụng hết thành ông chú hói thì ráng mà chịu!”

Hạ Thâm: “…”

Kiều Thiều xem xét khuôn mặt soái khí anh tuấn của hắn: “Đến lúc đó tôi xem cậu làm thế nào!”

Người chưa già đầu đã trọc, chắc chắn là chuyện đáng sợ nhất thế giới.

Hạ Thâm chịu đả kích: “Cậu ghét bỏ tôi á.”

Hiếm khi Kiều Thiều chiếm được thượng phong, chậc một tiếng: “Cậu còn không kiềm chế lại, coi chừng vợ cũng không cưới được!”

Hạ Thâm ngẩn ra, hỏi lại: “Thật không?”

Kiều Thiều tiếp tục dọa dẫm: “Dù sao thì nếu tôi là con gái, không đời nào muốn gả cho một ông hói đầu!”

Hạ Thâm ngồi thẳng lại: “Cậu thích tóc… Ừm, người khỏe mạnh?”

Kiều Thiều lườm một cái: “Đương nhiên.”

Hạ Thâm khựng lại.

Kiều Thiều thấy hắn như vậy, cho rằng mình đã đả kích quá mức, nói thêm: “Cậu dậy thì rất tốt, chỉ cần bớt thức đêm, ăn ít đồ ngọt lại, sẽ…”

Hạ Thâm cắt ngang lời: “Tôi yên tâm rồi.”

Kiều Thiều: “?”

Hiển nhiên Hạ Thâm không hề lo lắng, chỉ nghe hắn nói: “Vấn đề tóc tai phần lớn là di truyền gia tộc, từ trực hệ tôi mà nói thì tôi không cần lo lắng về phương diện này.”

Kiều Thiều có chút không theo kịp mạch não của hắn.

Hạ Thâm nhìn y, nghiêm túc nói: “Cậu có thể yên tâm mạnh dạn mà thích tôi.”

Tim Kiều Thiều lại ngừng đập: “Cái gì vậy ba!”

Hạ Thâm chớp chớp mắt: “Vì cho dù có qua năm mươi tuổi tôi cũng không làm cậu thất vọng.”

Kiều Thiều: “…”

“Cái gì mà tào lao mía lao!” Kiều Thiều nhìn qua chỗ khác: “Ba cậu tóc tai bình thường chắc chắn là vì ổng không thức đêm cũng không ăn ngọt, di truyền chỉ là một phần thôi, thói quen mới là nhân tố quan trọng.”

Hạ Thâm nói: “Ba tôi mỗi ngày ngủ nhiều nhất là bốn tiếng, suốt ngày phóng đãng trăng hoa, túng dục vô độ…”

Hắn dừng lại rồi khẽ nói tiếp: “Tóm lại xét từ tập tính tìm đường chết của ổng mà nói, Tạ, ừm, gen di truyền của gia tộc này vẫn là rất mạnh.”

Khi hắn nói những lời này, ngữ khí vô cùng bình thản, như đang nói chuyện của người khác.

Kiều Thiều lại nghe đến ngơ ngẩn.

Ba của Hạ Thâm là một người hỏng bét đến vậy sao.

Hai người quen nhau đã lâu, Kiều Thiều vì vấn đề bản thân nên rất ít khi đề cập đến chuyện trong nhà.

Y không đề cập tới, Hạ Thâm cũng không đề cập tới, đây vẫn là lần đầu tiên Kiều Thiều biết…

Nói đi phải nói lại, nếu trong nhà Hạ Thâm không có vấn đề thì hắn cần phải mướn phòng trọ ở ngoài một mình sao? Hắn cần mỗi đêm thao thức liều mạng trả nợ sao?

Vẫn còn trong độ tuổi vị thành niên, hắn cần phải vất vả như vậy sao?

Vì sao hắn lại thích ngọt?

Chẳng lẽ không phải một loại an ủi trên tâm lý?

Kiều Thiều hối hận.

Y không nên chạm vào vết sẹo của hắn.

Ngày thường Hạ Thâm rất xuất sắc, cường đại như không thể phá vỡ.

Nhưng thật ra hắn chỉ mới mười bảy tuổi, vẫn là một thiếu niên choai choai, hắn cũng chỉ là con người làm bằng máu thịt.

“Tôi sẽ không ghét bỏ cậu đâu…” Kiều Thiều lấy lại viên kẹo trong lòng bàn tay Hạ Thâm, mở giấy ra liền nhét vào miệng hắn: “Dù cậu thật sự là Hạ Trọc Thâm, tôi cũng sẽ không ghét bỏ.”

Tim Hạ Thâm đập nhanh một cái.

Vị ngọt viên kẹo xâm chiếm đầu lưỡi, lời nói của Kiều Thiều lại chiếm cứ cả trái tim.

Loại ngọt từ yết hầu thẳng tắp đến toàn bộ lồng ngực này, hắn chưa bao giờ cảm nhận được.

“Kiều Thiều…” Hạ Thâm thấp giọng gọi.

Kiều Thiều nói xong lại thấy ngại ngùng, ngồi thẳng lưng lên: “Giaó viên đến!”

Hạ Thâm: “Kiều Thiều.”

Kiều Thiều dùng đuôi mắt liếc qua: “Hửm?”

Hạ Thâm chống tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn hắn: “Kiều Thiều…”

Không hiểu sao mặt Kiều Thiều lại nóng lên, hung dữ một câu: “Lại thần kinh gì nữa!”

Hạ Thâm cười nhẹ, không nói nữa.

Kiều Thiều cũng không dám nhìn vào hắn.

Lỗ tai ngứa, Kiều Thiều cũng không biết thì ra tên mình lại như vậy, như dòng điện chạy xoẹt xoẹt lên dây thần kinh trong não.

Gần mười phút, giáo viên nói gì Kiều Thiều cũng không nghe nổi.

May mà đang giờ Anh, Kiều Thiều không nghe cũng không sao.

Chờ khi hoàn toàn hồi thần lại, Kiều Thiều mới hậu tri hậu giác nhớ ra chính sự.

Y rất nghiêm túc thảo luận chuyện câu lạc bộ toán học với Hạ Thâm!

Y rất thành khẩn nhờ vả hắn giúp mình bày mưu tính kế!

Kết quả…

Trọng điểm lệch hơi xa rồi đó!

Kiều Thiều dùng ánh mắt cá chết chầm chậm dịch khỏi bảng đen, nhìn nhìn tên bên cạnh.

Mặt trời ban trưa rất mạnh, xuyên qua từ khe hở bức màn, dừng trên tóc ngắn đen nhánh của Hạ Thâm, như dát một tầng vàng kim.

Hắn đang ngủ, tóc mái giữa trán rời rạc rũ xuống, con ngươi hẹp dài đóng lại, dưới cái mũi cao thẳng là đôi môi mỏng, vì không nói lời nào nên tràn ra lãnh đạm xa cách từ tận xương tủy.

Ngũ quan hoàn mỹ không thể soi mói.

Chỉ là nhiều thêm một tia yếu ớt so với lúc tỉnh.

——- Robinson không có Thứ Sáu, đơn độc một mình trên đảo làm bạn với u linh.

Tim Kiều Thiều đau nhói.

Sau hai tiết học, Kiều Thiều đập tỉnh hắn: “Đứng lên đứng lên!”

Tay người này không tê sao!

Hạ Thâm chầm chậm mở mắt ra, nhìn Kiều Thiều một lát rồi nhắm mắt lại.

Kiều Thiều: “Ngồi dậy uống miếng nước.”

Hạ Thâm: “Không khát.”

Kiều Thiều lại nói: “Vậy thì đi WC!”

Hạ thần đang buồn ngủ nháy mắt tỉnh táo: “Cùng nhau?”

Kiều Thiều không còn lời nào để nói: “Cùng con mắm, tôi không đi!”

“Hơiiiii….” Hạ Thâm lại nằm bẹp xuống: “Thế tôi cũng không đi.”

Kiều Thiều phục hắn: “Cậu là con gái à, đi vệ sinh cũng kèo nèo đi theo?”

Hạ Thâm quay đầu, cho y cái ót.

Kiều Thiều: “…” Sợ sợ, sợ thật.

“Nhanh lên!” Kiều Thiều chọt hắn: “Tôi đi với cậu.”

Hạ Thâm đứng dậy, khóe miệng cong cong: “Đi thôi.”

Gần đây Kiều Thiều muốn lôi kéo tên này hoạt động tay chân một chút, thứ hai là muốn bàn chuyện giải đấu trung học thành phố S.

Lần này Hạ Thâm không đánh trống lãng nữa, rất đứng đắn mà nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì giải này dành cho năm nhất tham gia, đề không khó mấy.”

Trong lòng Kiều Thiều hơi yên tâm: “Vậy sao.”

“Ừm.” Hạ Thâm đáp: “Cậu đừng khẩn trương quá, chi là mấy trường gom lại chơi chơi thôi.”

Kiều Thiều gật đầu: “Thì ra là thế.”

Hạ Thâm nhìn y một cái: “Hơn nữa cái này là đấu online.”

Kiều Thiều tò mò: “Online?”

Hạ Thâm: “Người dự thi vào trong một nhóm, tìm một buổi cuối tuần thống nhất rồi gửi đề thi lên, giải trong thời gian quy định, đúng giờ nộp bài.”

Thì ra là thế!

Mắt Kiều Thiều sáng rực lên !

“Thử xem đi.” Hạ Thâm hắt xì một tiếng, đẩy cửa nhà vệ sinh ra : “Có thể đến nhà tôi làm.”

Đến nhà Hạ Thâm làm ?

Kiều Thiều nói : “Hạ Thâm Thâm, cậu đang dụ dỗ tôi…”

Hai chữ “làm bừa” còn chưa nói xong, dưới chân trơn trợt, Hạ Thâm duỗi tay đỡ lấy người : “Cẩn thận.”

Kiều Thiều cau mày : “Tôi đi lấy cây lau nhà cái, lỡ như có người bị ngã thì khổ.”

Hạ Thâm nói : “Để tôi đi lấy.”

Kiều Thiều : “Thôi khỏi, tôi cũng không cần đi vệ sinh.”

Ai ngờ Hạ Thâm lại cho thêm một câu : “Tôi cũng không đi.”

Thế hai mi tới nhà vệ sinh làm chi !

Còn trong khoảng thời gian chuông vào học sắp vang lên !

Lông Xanh trong buồng trong không dám bước chân ra ngoài !

Tuy đã sớm biết hai tên này ở cùng một chỗ, nhưng Vệ Gia Vũ lại không ngờ mình lại nghe được đoạn đối thoại trắng trợn như thế !

——– Có thể đến nhà tôi làm.

——– Hạ Thâm Thâm cậu đang dụ dỗ tôi.

Còn có cái tên Hạ Thâm Thâm thân mật quỷ gì đây a a a a !

==

Tác giả: Tuy đã đúng cp rồi, nhưng Vệ Lam Mèo vẫn như lúc trước rất thích ảo tưởng sức mạnh [che mặt]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.