Học Y Ở Thế Giới Song Song

Chương 9: Chương 9: Chuyện xưa của người khói




Nếu là trước kia, Tiểu Hàm sẽ khịt mũi cười, nhưng hiện tại, xuyên cũng xuyên qua rồi, thoát hồn nhập xác gì đó tiểu thuyết giả tưởng cũng đều xảy ra. Cho nên không gian truyền thuyết này, nói có cũng không phải là không thể tin nổi...

“Cô bé, ngươi từ đâu có được viên ngọc ngũ sắc này?”

Người bằng khói ôn hòa nhìn Tiểu Hàm, ôn tồn mở miệng hỏi.

Dù lòng còn nhiều nghi vấn, Tiểu Hàm vẫn đè xuống tính nôn nóng gấp gáp mà lễ phép trả lời.

“Dạ, là cháu mua được!”

“Là mua sao? Giá bao nhiêu? Có phải rất quý?”

Tiểu Hàm nghe thế, cắn cắn môi suy nghĩ, những vẫn thành thật lắc đầu trả lời.

“Không có quý, chỉ tốn có ba trăm ngàn thôi.”

“Ba trăm ngàn? Đó là bao nhiêu bạc?”

“Dạ?” Tiểu Hàm hoang mang hỏi lại..

“Ba trăm ngàn mua được bao nhiêu cân gạo?” Bóng trắng đổi thành câu hỏi khác.

“A..” Tiểu Hàm a một tiếng, nghiêng đầu bắt đầu tính.

Ở chỗ của cô nơi đó, gạo có rất nhiều giá. Giá cả xê xích cũng khá nhiều a. Thôi thì tính theo giá bình quân vậy, mười sáu ngàn một ký. Vậy ba trăm ngàn có thể mua khoảng hai chục ký gạo. Tính xong liền thành thật trả lời.

“Dạ, nếu là gạo thơm dẻo đắc tiền thì tầm mười mười mấy ký, còn nếu gạo nở rẻ tiền thì tầm hai mươi mấy ký!”

“Hả? Hai mươi mấy ký gạo mà đã mua được Ngọc Ngũ Sắc của ta?” Bóng người giật mình. Chậm một chút tựa hồ suy nghĩ gì đó, rồi như hiểu rõ, thở dài gật đầu.

“Aizz.z.. là bảo vật đương thành đá mà đem bán! Kiến thức hạn hẹp!”

Tiểu Hàm lúc này cũng phần nào hiểu được. Đúng như cô đoán, cô xuyên qua là nhờ vào mặt ngọc ngũ sắc kia. Chỉ là.. cái người này là ai? Nơi này thật đúng là không gian? Nhưng trong này có người?

“Nhóc con, tới! Ta có lời muốn nói với ngươi.” Đột nhiên người khói trắng vẫy tay với Tiểu Hàm nói.

Tiểu Hàm nghe thế, không kịp suy nghĩ đã gật đầu.

“Ta mặc kệ ngươi từ đâu có được đá ngũ sắc của ta, tiêu tốn bao nhiêu bạc thu mua nó. Chính là, ngươi có được nó, còn đi được vào nơi này, thì coi như là có duyên với ta, là người mà ta luôn chờ đợi.” Người khói thở dài một tiếng, mới nói tiếp:

“Ta là Ma y sư, biệt hiệu này là ta tự đặc cho mình, biệt hiệu cũng như tên, trước đó ta là y sư.

Thế giới của ta không giống thế giới nơi này của các ngươi. Ở thế giới của ta, mỗi người đều có dị năng, dị năng là thứ mà thế giới các ngươi gọi là phép màu đấy. Vừa lúc dị năng của ta là dị năng thời không, ta có thể mở ra được nhiều cánh cửa đi tới các thời không khác. Chắc ngươi lúc này cũng hiểu được thời không khác là như thế nào phải không?

Đúng vậy, vũ trụ to lớn như vậy, làm sao chỉ có một thế giới, một thời không cơ chứ. Thời không các loại thế giới khác nhau là có rất nhiều, rất rất nhiều.... Chỉ là mỗi thời không đều có một quy tắc, người ở thời không khác nhau sẽ không thể nào dịch chuyển qua lại được với nhau. Ngoại trừ những người có dị năng giống như chúng ta này, hoặc một trường hợp hy hữu đặc biệt nào đó cho phép thì mới được.

Chỉ là khi đó ta còn quá trẻ, thiếu suy nghĩ!

Sau khi biết được khả năng nghịch chuyển của mình, liền rêu rao ra bên ngoài. Kết quả, có rất nhiều người tìm tới ta, nhờ cậy ta dịch chuyển họ đi các thời không khác tham quan. Những người mới ban đầu đi thì chỉ là tâm lý tò mò muốn xem thử cách dịch chuyển là thế nào. Sau lại....

Ta khi đó không hề suy nghĩ nhiều, người khác nhờ vả nói ngọt, ta liền gật đầu giúp họ, kết quả đã mang tới bất hạnh cho các thế giới khác, đồng thời khiến nghiệp chướng quấn thân mình.

Người ở thế giới của ta có dị năng, họ tới thế giới của những người không có dị năng, quấy phá tự xưng vương, đàn áp người yếu kém.

Mãi tới vài năm sau ta mới phát hiện trên người mình chứa quá nhiều nghiệp chướng, ta hoảng hốt truy tìm nguyên do, sau đó mới biết được. Lúc ấy ta cường ngạnh đem những người đó kéo trở về, trả lại cuộc sống bình yên cho các thời không khác.

Chỉ là nghiệp chướng vẫn quấn lấy thân ta, khiến cho các tôn thần phát hiện.

Ta có dị năng, còn chưa được đi qua trường học đào tạo và huấn luyện để phân công vào vị trí công tác, thì ta lại tự mình sử dụng với mục đích riêng. Ta bị Tôn thần ở thời không của ta trừng phạt. Phong ấn dị năng của ta, đem ta luân phiên ném tới từng cái thế giới khác. Bảo rằng chỉ khi nào ta tiêu trừ hết nghiệp chướng, thì mới cho phép ta trở về.

Ở tại thời không mới, bởi vì nơi này không có người có dị năng, ta cũng bị phong bế dị năng, liền chỉ có thể làm một người bình thường mà sống. Lại bởi vì chuyện sai trong quá khứ, ta bắt đầu muốn sửa chữa sai lầm của mình. Cho nên khi nhìn thấy sự sống và cái chết của con người, ta bắt đầu học y.

Ta tìm tòi học hỏi về y học, chờ tinh thông, ta liền đi khắp nơi hành y tế thế, lấy danh hiệu là Ma y sư. Cũng là khoảng thời gian đó trong một lần tình cờ ta phát hiện ngọc ngũ sắc.

Tên cũng như thật, ngũ sắc, nằm màu tương đương với ngũ hành. Ta liền lấy nó tinh luyện, sau đó dung nhập với dị năng đã bị phong ấn của mình, tạo ra một không gian như hiện tại...

Qua hơn ngàn năm tu luyện, học hỏi, tích đức sửa sai, rốt cuộc nghiệp chứng tiêu tán, ta có thể lần nữa trở về thế giới của ta, một lần nữa bước trên con đường tu luyện dị năng, chấp chưởng quyền hành trong bộ phận cai quản các thời không dựa theo sự phân công của các tôn thần. Ta phải trở về.

Chỉ là.. ta không muốn sở học ngàn năm của mình bị thất truyền ở các thế giới nhỏ này, cho nên đem ngọc ngũ sắc lưu lại, cùng với một phần linh thức này. Là chờ gặp được người có duyên, tâm hướng thiện. Để người đó tiếp quản tinh hoa học hỏi một đời của ta.

Ngươi có được ngọc ngũ sắc, lại có thể mở ra nó mà đi được vào nơi này. Chứng tỏ ngươi chính là người có duyên mà ta đang chờ.” Người khói chậm rãi từ tốn kể, kể nói tới chỗ này, liền dừng lại mà nhìn Tiểu Hàm.

Tiểu Hàm từ trong kinh ngạc và khiếp sợ mà tiêu hóa hết những gì vừa nghe, đầu còn lâng lâng, vẫn theo bản năng mà ngửa đầu nhìn.

“Người muốn cháu làm cái gì?” Mấp máy, mở miệng hỏi.

Người khói vấn mỉm cười ôn hòa như cũ.

“Muốn thì có rất nhiều, chỉ là ta không có ép buộc ngươi phải làm theo ta. Cuộc sống của con người nơi này không giống ta, tuổi thọ của các ngươi ngắn hạn, chỉ trên dưới một trăm năm. Cho nên ta không yêu cầu ngươi làm cái gì cho ta cả, vì cuộc sống là của ngươi.

Nếu ngươi có hứng thú với y học, thì học hỏi một chút y thư mà ta lưu trữ lại, đây đều là tâm huyết cả đời của ta ở các thế giới nhỏ này. Ngươi học bảy phần, bước ra ngoài đã có thể trở thành thần y.

Về sau có thể giúp được người liền giúp, cũng coi như đó là mong ước của ta. Còn người không có hứng thú, liền thôi vậy, ta không ép buộc. Ta chỉ mong ngươi hứa một điều, là không được dựa và đá ngũ sắc này mà làm chuyện bất lương.

Nếu ngươi làm việc thiện nhiều, tuổi thọ của ngươi sẽ được tăng lên, đồng thời tích góp công đức. Không chừng một ngày nào đó, ngươi một lần nữa đầu thai, sẽ tới được thế giới của ta cũng không chừng...”

Tiểu Hàm nhướng mày, cảm thấy chuyện này quá mức huyền huyễn và xa vời thực tế. Chẳng qua nó xảy ra ở trước mắt. Chỉ biết thuận miệng hỏi tiếp.

“Chỉ đơn giản như vậy?”

“Đúng!”

“Không gian này ngài tặng cho tôi?”

“Không phải, chỉ là cho mượn. Khi ngươi chết, không gian sẽ lần nữa trở về nguyên trạng của nó, chờ vào tay người có duyên khác. Lúc đó ta chỉ nhờ ngươi một chuyện. Lưu lại bút ký giới thiệu về không gian này cho người có duyên mới.”

Nghe nói không gian không phải thuộc về mình, Tiểu Hàm chợt cảm thấy xuống tinh thần. Nhớ tới trong các truyện ngôn tình khác, nữ chính người ta có không gian, đều là thuộc về họ. Còn mình thì ngược lại, chỉ được cho mượn xài đỡ...

Chẳng qua một phút xuống tinh thần, sau một phút, tinh thần lại tăng trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.