Đứng trước bảo vật, ai mà không có ham muốn có được nó. Chỉ là... vật không phải của mình, mình phải biết khắc chế ham muốn. Không thể để ham muốn mà ảnh hưởng tới nhân cách của mình. Như vậy là xấu!
“Làm sao? Thất vọng?” Người khói thu biểu cảm của Tiểu Hàm vào trong mắt, mỉm cười hỏi.
Tiểu Hàm ngửa đầu nhìn bà, rồi thì lắc đầu.
“Không phải! Đúng là có một chút thất vọng, nhưng không gian này vốn không phải do cháu tạo ra. Được bà cho cháu mượn dùng tạm trong đời này, cháu đã thật biết ơn.”
Người khói nghe thế, mỉm cười gật đầu. “Đúng vậy! Hiểu được như vậy là rất tốt. Cuộc đời ngắn ngủi, sống làm sao cho tâm mình thanh thản. Mình sống, không chỉ có một cuộc đời này. Đời sau mình thế nào, hoàn toàn dựa vào đời này mình tạo dựng. Là tốt là xấu, là phúc là họa, đều chỉ là theo hành động của thiện và ác. Ngươi có thể vững tâm đoan chính, ta cũng yên tâm. Được rồi, ta liền giao ngọc ngũ sắc này cho ngươi, ta rời đi thôi.”
Người khói nói xong đột nhiên thân thể như tan rã ra thành đám khói. Trước khi khói trắng tan đi hết, giọng nói của bà lại vang lên.
“Quên nhắc ngươi, hai cánh cửa kia, mặt đối mặt, cánh cửa ở tay trái là thời gian trôi nhanh hơn bên ngoài gấp trăm lần. Là ngươi ở bên trong cánh cửa đó một trăm ngày, ở bên ngoài của ngươi chỉ có 1 ngày. Nơi đó là nơi ta dùng để học tập, bên trong có sách vở y thư mà ta lưu lại. Còn có các cây dược liệu quý hiếm ta gieo trồng.
Còn cánh cửa ở bên phải, là thời gian trôi qua chậm hơn một trăm lần ở bên ngoài. Ngươi ở trong đó một ngày, bên ngoài là một trăm ngày. Ngươi dựa theo đó mà sử dụng hai cánh cửa.
Còn nữa, ngươi muốn ra vào không gian này, chỉ cần dùng ý niệm là được. Không gian còn có một chức năng, ngươi để đồ ở bên ngoài hành lang chỗ ngươi đang đứng đó, thì dù ngươi không vào không gian, cũng có thể nhìn thấy và thò tay vào lấy đồ vật từ không gian ra ngoài bằng ý niệm. Nhưng đồ vật ngươi để vào trong hai cánh cửa, thì phải tự ngươi đích thân đi vào mới lấy được ra ngoài.
Ngươi cũng đừng lo lắng thời gian bất đồng ở hai cánh cửa sẽ ảnh hưởng tới sự trưởng thành hoặc già cỗi của mình. Bởi vì ngọc nhận ngươi là chủ, cho nên ngươi sẽ không bị ảnh hưởng, ngươi đi vào thế nào, ra ngoài sẽ thế ấy, không bị già đi hay trẻ lại.
Điều quan trọng nhất ta nhắc ngươi vào cuối cùng. Ta biết trên đời có lắm người lương thiện, nhưng cũng sẽ có không ít người xấu, dù là nơi nào, thế giới nào, người xấu và người tốt luôn cùng song hành. Cho nên ngọc ngũ sắc này chỉ một mình ngươi được biết, nếu ngươi đem nó nói ra bên ngoài, hoặc để lộ thông tin gì về nó khiến thế giới của ngươi rầm rộ, người ở thế giới của ta mà biết được, tới lúc đó sẽ phong bế ngọc ngũ sắc, ngươi sẽ không thể dùng được nó nữa. Ngươi hiểu ý ta chứ?”
Tiểu Hàm vốn là muốn gật đầu trả lời, nhưng âm thanh vang vọng bên tai chấm dứt, một làn khói trắng nhỏ cuối cùng cũng tiêu thất. Trả lại một không gian tĩnh lặng như không. Viên ngọc nằm gọn ở trong lay lóe lên một cái, sau đó tựa như nước, chợt mềm xuống chảy ra, thấm vào bàn tay đang cầm mặt ngọc của Tiểu Hàm.
Đây là muốn dung nhập với bàn tay của cô?
.....
Tiểu Hàm tiêu hóa toàn bộ tin tức mà người khói lưu lại, suy ngẫm một hồi, liền muốn đi tới hai cánh cửa kia đi vào xem thử. Chỉ là vừa nhất chân đi vài bước, liền nhìn thấy con sâu đáng sợ ban nãy đang bò bò lụng thụng ở gần dưới chân. Tức khắc ba hồn bảy vía đi hết sáu. Tiểu Hàm nhảy một cái, lại lùi cách nó ba bốn bước.
Vừa nhìn thấy con sâu, mới chực nhớ tới chuyện ở bên ngoài. Cô ban nãy đột nhiên đi vào đây rồi, còn ở trong này thật lâu. Cha mẹ ở bên ngoài sẽ không....?
Vừa nghĩ như thế, Tiểu Hàm vội vã muốn dùng ý niệm đi ra bên ngoài. Nhưng cô lại chợt nhớ tới con sâu còn ở trong không gian. Con sâu này...
Run run đi tới, cầm lấy chiếc lá, run rẩy đem con sâu nâng lên, dùng ý niệm lập tức đem nó đi ra ngoài.
Trước mắt nhoáng một cái, khung cảnh trước mặt đã thay đổi. Tiểu Hàm còn không chờ mình cảm thán thì đã nhanh chóng đem con sâu ném xuống, chân nhúng một cải nhảy lùi về phía sau vài bước.
Vuốt vuốt ngực thở phào một tiếng, bên tai liền nghe tiếng bước chân cùng âm thanh kêu gọi của anh tư Tam Xạ.
“Út à, Tiểu Hàm? Em có đó không?”
“Tiểu Hàm? Em có đó không?”
“Tiểu Hàm?”
Ba tiếng kêu gọi đồng thời tiếng bước chân càng lúc càng gần. Tiểu Hàm quýnh lên thầm hô một tiếng may mắn. Ban nãy cứ nghĩ nhanh đi ra vội quá liền quên. May mắn, thật may là vừa kịp lúc, nếu lại trễ một chút, không chừng sẽ bị anh tư Tam Xạ nhìn thấy cô hư không xuất hiện rồi.
Vừa vuốt ngực thầm hô may xong, cũng vừa lúc Tam Xạ bước qua khỏi bóng cây cổ thụ lớn nhìn tới Tiểu Hàm.
“Đứng ở chỗ này, anh gọi mấy tiếng sao không trả lời?” Tam Xạ cau mày, mặt trầm ngâm nhìn Tiểu Hàm.
Nhìn anh tư muốn hỏa, Tiểu Hàm vội vàng giả bộ đáng thương, run run vươn ngón tay chỉ chỉ phía con sâu ở trên đất, rặng ra vài giọt nước mắt. Truyện được tác giả đăng tải ở web của tác giả là trangtruyenmang.com và diễn đàn.
“Anh tư, sâu... Em sợ!”
Tam Xạ chau mày nhìn theo ngón tay của Tiểu Hàm, thấy con sâu nằm ở trên đất bên cạnh mấy chiếc lá xanh rơi vãi. Lại quay đầu nhìn trên mặt đất xung quanh chỗ này một vòng.
“Em chưa đi xí?”
Tiểu Hàm nghe anh hỏi, muốn trợn trắng mắt. Đồng thời lại muốn đi xí rồi. Ban nãy hoảng hốt cùng với kinh ngạc, quên mất bụng đau muốn đi, giờ tâm thả lỏng, còn bị nhắc, thiệt là muốn... Nhưng tình hình hiện tại, chỉ phải cố gắng giả cho giống một chút để tránh bị anh tư nghi ngờ. Ai biểu anh là người thông minh nhất nhà làm chi.
“Anh tư, em hái lá, gặp sâu, em sợ quá... chưa có đi được.”
Tam Xạ nhìn nhìn, thở dài, tiến lên một bước về phía con sâu, lấy một cái cây khô ở bên cạnh, một phát đè xuống. Con sâu sau hai lần bị lăn lộn đã anh dũng hy sinh.
Tam Xạ nhìn cũng không nhìn, ném cái cây, xoay người đi qua một khóm cây khác hái hái vài cá lá. Rồi lại đi tới gần chỗ gốc cây, dùng một nhánh cây khô khác, đem lá dưới đất gom về một đống, lại ở gốc cây đào đào lên một cái lỗ nhỏ. Sau đó mới đứng thẳng người đi tới đem lá trong tay đưa cho Tiểu Hàm, nhẹ giọng nói.
“Lá này không có sâu, cầm lấy. Tới chỗ đó đi xí đi, anh đứng ở phía sau gốc cây bên kia, có gì gọi anh!”
Tiểu Hàm nhìn nhìn lá trên tay, rồi nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của anh tư, vừa xấu hổ, lại cảm động.
Anh tư hơi trầm tính, thường hiếm khi nói nhiều, người cũng nghiêm khắc. Nhìn qua tưởng đâu anh dữ dằn không có tình cảm. Nhưng theo cô quan sát, anh tư là một người ngoài lạnh trong nóng. Sống có tình cảm.
Nhìn xem, việc đào lỗ để em gái đi “..” anh cũng làm mà không có biểu cảm chán ghét gì, chỉ bao nhiêu đó cũng đủ làm cô cảm động muốn khóc.
Cố gắng thích ứng với thân thể và cuộc sống sinh hoạt của thân thể này. Tiểu Hàm cũng không ngại ngùng xấu hổ nữa. Bụng thật đau, rất muốn đi gấp.
Cho nên đi vội tới chỗ gốc cây, nhanh nhẹn ngồi xuống giải quyết một hồi.
Chờ đi xong đã là hơn năm phút sau đó.