[Vụ làm ăn mới]
Trọng Lục vạn lần cũng không nghĩ đến Từ Hàn Kha sẽ đưa ra điều kiện như vậy.
Như này không giống lắm với Hình quan cương trực chí khí trong trí tưởng tượng tưởng của gã thì phải...
Chưởng quầy đút tay vào trong tay áo, nhìn không có chút ngạc nhiên nào, chỉ là ánh mắt của y chợt lạnh đi, "Hiến ty đại nhân muốn danh sách này để làm gì?"
"Thế gian này chẳng có chỗ nào là không phải lãnh thổ của vua, người khắp thế gian, không ai là không phải bề tôi của vua.(1) Nếu có người nào ôm ấp dị năng mà sống ung dung tự tại ngoài vòng luật pháp, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Sự tình đã xảy ra năm mươi năm về trước, ngàn vạn lần không thể tái diễn." Từ Hàn Kha gằn từng chữ một, lời nói của y nặng tựa thiên quân không cho bàn cãi.
Chưởng quầy cười nói, "Đại nhân nói có lý, chỉ là làm sao ngươi chắc chắn rằng nếu có danh sách những người này trong tay, thì sự việc như năm mươi năm trước sẽ không tái diễn?"
"Rất đơn giản, tra cứu thân phận, quê quán của những người này, chú thích từng năng lực của mỗi người trong danh sách vào hồ sơ của Hộ bộ. Chỉ thế mà thôi. Và chỉ cần bọn họ an phận thủ thường, không tự ý lấy dị năng của bản thân ra làm điều trái với luật pháp triều đình ta, thì sẽ không gặp bất kì phiền toái nào."
"Chỉ thế mà thôi?" Nụ cười của chưởng quầy tăng thêm vài phần trào phúng, "Nếu có một ngày, người Thiên Cô lại xâm lấn, có phải Hiến ty đại nhân cũng sẽ men theo danh sách này, đi tìm hỏi thăm từng người, kêu gọi nghĩa vụ với đất nước, bảo họ vì cái gọi là thiên hạ chúng sanh gì đó mà đi liều mạng với người Thiên Cô đúng không?"
"Quốc nạn phủ đầu, thất phu hữu trách.(2) Nếu người Thiên Cô thật sự lại đến, mỗi người trong chúng ta cần phải biết hi sinh vì lợi ích của mọi người."
(2) Từ Hàn Kha nói giống với câu "Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách" (國家興亡,匹夫有責), nghĩa: Nước nhà lúc hưng thịnh hay lúc suy vong, một người dân thường cũng phải có trách nhiệm lo lắng.
"Ha hả, ngươi tự nguyện hi sinh, thì dĩ nhiên đạo đức ngươi cao đấy. Nhưng nếu ngươi để cho người khác 'tự biết hi sinh', ta chỉ có thể tặng ngươi một câu thơ: Quả là một đóa sen trắng to."
(*): Chúc Hạc Lan dùng câu thơ vần bảy chữ: 好大一朵白莲花 – Đúng là một đóa bạch liên hoa (sen trắng) to đùng. =))
Bạch liên hoa là dùng để chửi gì thì mọi người cũng hiểu rồi ha =)))) Mình chèn sao cũng không được vần đúng theo thơ 7 chữ của Hạc Lan, ai văn hay góp ý giúp mình với, yêu nhiều.
Trọng Lục xì một tiếng, đứng bên cạnh bật cười.
Liễu Thịnh nhíu mày, lạnh lùng nói, "Vậy xem ra chưởng quầy đang tính không hợp tác rồi?"
Chưởng quầy ung dung nhẹ nhàng trả lời, "Ngươi đoán không sai, ta từ chối viết danh sách cho ngươi."
Trọng Lục cảm giác được toàn bộ không khí trong phòng giống như bị níu chặt lại. Gã chỉ cảm thấy ngờ nghệch, rõ ràng cả gã và chưởng quầy đều đã cứu mạng Từ Hàn Kha, chả hiểu vì sao chuyện đầu tiên y làm sau khi tỉnh dậy lại là tìm chưởng quầy gây phiền phức?
Tâm tư thật sự trong đầu người ta quả nhiên đoán không nổi mà...
Từ Hàn Kha giống như hết sức tiếc nuối mà lắc đầu, "Chúc chưởng quầy, ta biết ngươi có quan hệ với rất nhiều người thân phận tôn quý nhưng dù có tôn quý đến mấy đi chăng nữa, liệu có quý hơn cả đương kim thiên tử không?"
Lời y nói vừa rồi ngụ ý rằng đó là thánh ý của hoàng đế?
Trọng Lục bắt đầu hiểu ra một chút ý tứ trong đó.
Đương kim Thánh thượng vẫn luôn muốn kiến công lập nghiệp, lưu lại anh danh vĩ đại như tổ tiên của người.... Nếu như người muốn có danh sách này là hoàng đế, người sẽ muốn sử dụng nó như thế nào? Có phải sẽ lợi dụng những dị năng này để... mở rộng biên giới?
Nếu người biết toàn bộ khái niệm về Uế, nếu người biết đây là lực lượng nguyên thủy hùng mạnh cỡ nào thì... hậu quả....
Từ Hàn Kha dừng một chút, tiếp tục nói, "Ta hiểu chưởng quầy là người làm ăn, cho nên chuyện này chúng ta vẫn có thể làm theo một cách khác. Miễn là ngươi cung cấp danh sách thì mấy người này vẫn sẽ giao cho ngươi toàn quyền phụ trách. Tất cả đều giống như trước kia y đúc, chẳng qua mỗi kì vài tháng, ngươi phải nộp lên ghi chép về những đơn hàng làm ăn của mình, thậm chí ngay cả những người thợ dưới trướng ngươi cũng không cần biết.
Không những thế, công việc làm ăn này của chưởng quầy cũng được tính như công việc của quan gia, mỗi năm Chiêu Ninh sẽ cấp phát lương bổng đều đặn cho ngươi, tạo điều kiện để ngươi tu sửa quán trọ đây hoặc là sử dụng theo cách nào khác. Nếu vậy thì người thấy thế nào?"
Này lại còn là dùng tiền để mua chuộc chưởng quầy?
Chưởng quầy cười nhạo một tiếng, trả lời không chút do dự, "Chúc mỗ ta luôn lấy chữ tín ra trước để làm ăn. Bọn họ chịu phó thác bí mật bản thân cho ta, tất nhiên ta không thể nào bán đứng tín nhiệm của họ rồi. Hiến ty thứ lỗi, chuyện này, Chúc mỗ làm không được."
Nói xong, chưởng quầy trực tiếp xoay người, nói với Trọng Lục: "Chúng ta đi thôi."
Liễu Thịnh hình như còn muốn nói gì, lại bị Từ Hàn Kha ngăn cản. Nhìn hai người Chúc Hạc Lan và Quản Trọng Lục ra khỏi cửa, y mới nói, "Lần này ta mạo hiểm để bản thân nhiễm thứ này, xem như đủ để thuyết phục suy đoán của chúng ta. Bí mật trên người tên Chúc chưởng quầy này sâu trong nước, không dễ gì động vào hắn. Chúng ta vẫn nên về kinh thành trước, tấu lên rõ ràng từng thứ mà lần này chúng ta điều tra được."
"Nếu hắn chạy thì sao?"
Từ Hàn Kha ho vài tiếng, ngồi trở lại trên giường, dùng tay vén những sợi tóc vương vãi trên bờ trán, "Hắn sẽ không đi."
"Sao ngươi lại chắc chắn như thế?"
"Bởi vì cây hòe kia vẫn còn ở đây. Hắn không thể nào đi." Từ Hàn Kha nói, mất đi nụ cười nhẹ nhàng phong nhã thường ngày, trở nên có chút thâm sâu khó lường.
............................................................
Mà ở một nơi khác, Trọng Lục im lặng đi theo sau chưởng quầy. Chưởng quầy đột nhiên dừng chân làm Trọng Lục suýt nữa đụng phải.
Chúc chưởng quầy xoay người lại, cười như không cười nhìn gã.
"Lục Nhi, ngươi có sợ không?"
Trọng Lục trả lời trung thực, "Sợ chứ... Ta thấy trong sách có nói qua rằng lúc quan phủ thẩm vấn phạm nhân sẽ dùng cực hình để tra tấn, mấy thứ như lăng trì gì đó cũng đều chỉ là mấy trò vặt vãnh..."
Chưởng quầy cười nói, "Người bọn họ muốn bắt là ta chứ đâu phải ngươi."
"Ta đây dính dáng đi theo người, cũng trốn không thoát khỏi có liên quan đâu..."
"Nếu đã vậy, ngươi thử mật thám cho Từ Hàn Kha xem, nếu tố cáo sẽ được giảm phạt, ngươi thấy thế nào?"
"Ông chủ... Ta tuy chỉ là một đứa tiểu nhị nhưng mà vẫn biết đạo nghĩa cơ bản nhất mà. Người nói thế là đang coi thường ta." Trọng Lục bất mãn oán giận, hai tay chống nạnh.
Chúc chưởng quầy thấp giọng cười không ngừng, giống như thấy gã đáng yêu giống mấy con thú nhỏ. Y đặt tay lên vai Trọng Lục, dùng ánh mắt nghiêm túc khác mọi ngày nhìn gã, "Lục Nhi, mấy hôm nay đã làm khổ ngươi rồi. Nếu ngươi không muốn làm công việc nha nhân vô tích sự này nữa thì bây giờ có thể nói cho ta. Ta hiểu mà."
Trọng Lục chớp mắt, nghiêm túc suy nghĩ, "Ông chủ, ta vẫn muốn làm."
Chưởng quầy giống như bị bất ngờ, "Gặp nhiều nguy hiểm đến thế, sau còn sẽ phải gặp nhiều chuyện quái đản hơn nữa, cũng vẫn muốn?"
"Người cũng đã nói rồi, tật xấu lớn nhất của ta là tò mò. Hai ngày nay còn đã được thấy thêm nhiều mặt của thế gian, bây giờ người có muốn ta quay về, ta cũng quay về không được đâu."
Thấy Trọng Lục chân thành, vẻ mặt của Chúc chưởng quầy dịu dàng hẳn đi. Y gật đầu, "Một khi đã vậy, từ hôm nay ngươi bắt đầu được nhận chính thức. Sau này mấy chuyện lặt vặt của chuyện làm ăn bên nha nhân, ta sẽ giao cho ngươi."
"Dạ vâng! Ta sẽ làm việc cẩn thận cho người an tâm!" Trọng Lục cười hì hì, giống như vừa được nếm đường mật xong.
Đang muốn quay người đi sang đại đường, Trọng Lục bỗng nhớ đến cái gì, quay đầu nói với chưởng quầy, "Ông chủ, bộ quần áo kia ta đã giặt sạch sẽ cả rồi, chốc nữa ta sẽ mang trả lại cho người."
Chưởng quầy nghiêng đầu nghĩ ngợi, cười nói, "Không cần, ngươi mặc hợp hơn ta, tặng cho ngươi."
"Hả?! Ông chủ, cái này ta không nhận nổi đâu!" Trọng Lục được thương mà sợ.
Giọng điệu Chúc chưởng quầy lại chắc chắn, nửa đùa nửa thật nói, "Đương nhiên là nhận nổi. Nhìn ngươi mặc đồ của ta đẹp, trong lòng ta cũng vui."
Nói xong thì thong thả rời đi, để lại một Trọng Lục vẻ mặt ngơ ngác đứng trân tại chỗ.
............................................................
Ngày hôm sau, Từ Hàn Kha và Liễu Thịnh đã được quan châu phủ nơi đó nghênh tiếp đi rồi, quốc sư cũng lên đường trở về kinh. Quán trọ Hòe An náo nhiệt vài ngày nay, giờ lại lần nữa vắng vẻ, cuộc sống cũng dần trở về quỹ đạo.
Trọng Lục vẫn là hầu bàn giống như xưa. Tuy rằng có thêm việc nhưng đã nhiều ngày trôi qua, chưởng quầy vẫn không gọi gã, có vẻ không có gì mới cho gã làm. Nhưng mà có một hôm, lúc gã giúp chưởng quầy quét tước nhà cửa thì thấy cây phất trần của Cửu Loan Tiên tử được bày biện trên giá.
Hay là quốc sư phái người đưa tới?
Trọng Lục cũng không thấy chưởng quầy rời khỏi quán, không biết y đã tìm người thợ giúp quốc sư chế tác thau đồng cắt mộng khi nào.
Mà ngón tay Trọng Lục bị gồ lên kì lạ cũng chẳng to lên thêm. Chỉ có điều, vào buổi sáng, đã nhiều ngày rồi gã không nghe thấy tiếng Thành Hoàng đi ngang.
Thành Hoàng bị bệnh? Hay là ghé qua chỗ khác rồi?
Trọng Lục suy cho cùng cũng có chút quan tâm.
Vào một buổi chiều, sau khi tiễn hết từng đợt người ăn trưa đi, phòng bếp vội vàng chuẩn bị thức ăn tối, Trọng Lục cùng Chu Ất nhanh nhẹn lau bàn ghế, bày ra ống đũa và các lọ tương dấm rồi chia bầu rượu thành từng bình nhỏ.
Lúc này, có khách vào cửa. Người đến ước chừng hơn bốn mươi tuổi, gương mặt nông dân thấm đẫm từng dấu ấn gió sương gian nan vất vả trên nếp nhăn, mặc một thân áo ngắn màu nâu bằng vải thô, hai tay có chút hồi hộp mà nắm chặt tay tay nải cũ mèm, có thể nhìn thấy kẽ móng tay còn chưa được rửa sạch bùn đất. Trong mắt hắn có một loại rụt rè như người không hay đi vào thành, tựa như không rõ liệu mình có đang hành động "hợp quy củ" không.
Trọng Lục vội chạy ra chào đón, trước sau như một vẫn nở một nụ cười thoải mái, "Trời ơi khách quan ngài tới rồi! Ngài đi mấy người? Có muốn ở trọ không?"
Vừa nói vừa cầm lấy khăn vắt trên vai lanh lẹ phủi bụi trên quần áo cho khách.
Người nông dân kia bị sự nhiệt tình của Trọng Lục làm cho ngại ngùng, lo lắng đứng nghiêm, "Tiểu... Tiểu huynh đệ, ta hỏi thăm ngài một chút, chỗ này của ngài có vị tên Chúc tiên sinh không?"
"Có chớ! Ngài đến đây là để tìm chưởng quầy của bọn ta phải không? Thật không khéo, y vừa ra khỏi quán để bàn chuyện làm ăn, chốc nữa mới trở về. Ngài có muốn ngồi ở đại đường uống trà, nghỉ chân một lát?"
Người nông dân bị Trọng Lục đưa đến cái bàn gần đó, ngồi xuống, Trọng Lục nhanh nhảu bưng cho hắn một ấm trà và một đĩa đậu phộng, "Ngài có muốn ăn điểm tâm gì không? Chỗ này của bọn ta, điểm tâm toàn từ Hoa Quế Trai, ăn ngon vô cùng mà lại còn không đắt mấy."
"Tiểu huynh đệ, cũng không phải vội, ta chỉ ngồi chờ ở đây là được." Vị nông dân ngây ngô ngại ngùng cười.
"Vậy được. Ngài có việc gì thì cứ gọi ta nhé." Trọng Lục nói xong liền tiếp tục đi giúp Chu Ất quét rác.
Vội vàng làm xong xuôi, Chu Ất lại lập tức đi dọn dẹp phòng của vài vị khách vừa trả phòng hôm nay. Còn lại Trọng Lục ở lại đại đường trơ trơ, tạm thời không có khách, cũng không có việc gì để làm, thoại kịch nam trong tay cũng không đọc vào, bèn ghé đầu lên quầy, muốn nói chuyện với người nông dân kia.
"Đại ca, ngài từ đâu đến đây?"
"À, ta tới từ mạn núi Thủy Lê bên kia."
"Ô, xa đến thế sao."
"Cũng không hẳn, hôm nay lúc trời vừa mới tỏ ta đã lên đường, bây giờ mới tới." Hắn giống như nhớ ra cái gì đó, móc ra một gói bánh Hồ từ trong quần áo, ngượng nghịu nhìn Trọng Lục, "Liệu... ta có thể ngồi đây ăn đồ từ bên ngoài không?"
Trọng Lục cười, "Không sao, ngài mau ăn đi, chắc ngài đã đói lắm rồi."
Người nông dân phồng miệng nhai bánh, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa, giống như đang âm thầm lo lắng điều gì.
Trọng Lục nghĩ, người này muốn gặp chưởng quầy, không lẽ là... tới đây có chuyện muốn nhờ nha nhân?
Vì thế gã hỏi, "Đại ca, ngài tìm chưởng quầy của bọn ta vì chuyện gì thế?"
Người nông dân kia có chút khó xử. Trọng Lục vội vàng nói, "Không sao, không sao hết, ngài không nhất thiết phải nói cho ta biết, ta chỉ thuận mồm hỏi thế thôi."
Người nông dân uống một ngụm trà, nuốt trôi miếng bánh trong miệng xuống, lúc này mới nói, "Thật ra cũng chẳng phải có gì không thể nói ra.... Là do ta nghe một vị thần tiên phương sĩ đi ngang thôn của chúng ta nói rằng đại khái nơi này có vị Chúc tiên sinh có thể giúp ta, cho nên ta mới tới."
"Phương sĩ?" Trọng Lục dừng một chút, cười gượng hỏi,"Không phải là người tên Tùng Minh Tử đó chứ?"
"A! Phải, phải! Chính hắn!"
Hiểu luôn... Trọng Lục vẫn luôn tò mò dạng quan hệ hợp tác làm ăn giữa Tùng Minh với chưởng quầy rốt cuộc là sao... Thì ra là làm đồ lừa đảo?
"Chưởng quầy của chúng ta thực sự rất có bản lĩnh, xem ra ngài tìm đúng người rồi." Trọng Lục tận chức tận trách khen ông chủ nhà mình.
Người nông dân lãng đãng gật đầu, thở dài nói, "Ta cũng không có cách nào khác.... Cứ tiếp tục như vậy nữa thì xem ra cả năm nay không có thu hoạch, một nhà bọn ta sẽ đều phải chết đói."
Trọng Lục vừa nghe, vội vàng vòng từ sau quầy đi ra, ngồi vào ghế bên cạnh người nông dân nọ, "Có chuyện gì xảy ra sao? Gặp phải nạn hạn hán hay là nạn lụt? Sao ta không nghe nói gì?" Rõ ràng gã nghe hàng xóm láng giềng nói là năm nay thời tiết ấm áp đến sớm, cả năm được mùa mà.
"Tất cả đều không phải... Thứ bọn ta gặp là... ma quỷ lộng hành!"
————
(1) Câu này Từ Hàn Kha đã nói lại từ một câu khuyết danh nổi tiếng. Ý tứ của câu này cũng được đưa vào "Tả truyện" của Tả Khâu Minh và "Kinh Thi" phần Tiểu Nhã, bài Bắc Sơn của Khổng Tử.
普天之下,
莫非王土.
率土之滨,
莫非王臣.
Khắp cõi dưới trời,
Chẳng có chỗ nào là không phải lãnh thổ của vua.
Noi theo những vùng đất ven bờ,
Dân chúng khắp nơi, chẳng ai là không phải bề tôi của vua.
Phổ thiên chi hạ,
Mạc phi vương thổ.
Suất thổ chi tân,
Mạc phi vương thần.
(Thi kinh – Tiểu nhã – Bắc sơn)
Khổng Tử
(Bản dịch của Tạ Quang Phát – Thi kinh, tập 2)
Nôm na là tác phẩm phản ánh về thời kì công cuộc phân chia tầng lớp giai cấp thời nhà Chu đấy mọi người. Nếu mọi người có nhã hứng tham khảo tư liệu điển tích cổ của Trung Quốc thời kì đó thì tham khảo bản dịch của chú Chương Hưng.
Nó cũng là mình nhớ đến câu "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.". Nhưng sợ đưa vào thay thế thì không hợp hoàn cảnh và phòng hờ trường hợp bản thân mình hiểu sai nữa nên là thôi. =)))
(**) Về lăng trì hay còn gọi là tùng xẻo ấy. Mình cũng đã đọc qua nhiều bộ đam mỹ hay tiểu thuyết có nhắc đến lăng trì nhưng chưa bao giờ thực sự hiểu nó là gì hay người ta hành xử thế nào. Tiện đây rảnh thì cho ai chưa hiểu giống mình nhé.
Lăng trì trong tiếng Hán có nghĩa là "lấn lên một cách chậm chạp", hay còn gọi là "tùng xẻo" tượng trưng cho hành động có một tiếng trống đánh "tùng" thì xẻo một miếng thịt.
Có nhiều ghi chép để lại về quá trình tiến hành lăng trì, phạm nhân bị trói vào cột, sau đó đao phủ chặt hết chân tay rồi bắt đầu dùng dao bén xẻo từng miếng thịt cho đến chết. Hoặc, phạm nhân sẽ bị xẻo những phần nhỏ như mắt, tai, mũi, ngón tay, ngón chân... trước khi bị cắt những bộ phận lớn như chân tay, vai, đùi... Thịt lóc ra sẽ trưng bày nơi công cộng với mục đích răn đe.
So với những phương pháp tử hình khác, lăng trì là loại cực hình ghê rợn nhất, phạm nhân sẽ vô cùng đau đớn nhưng không thể chết một cách nhanh chóng bởi đao phủ không chỉ có nhiệm vụ xẻo thịt mà còn phải giữ cho tử tội không chết trước khi đạt được số nhát xẻo như quy định.
Trong một số tài liệu, thông thường nạn nhân phải chịu khoảng 3.000 nhát dao thì mới có thể "được" chết. Tàn nhẫn hơn, trong suốt quá trình chịu tội, họ sẽ không được hỗ trợ bất cứ loại thuốc giảm đau nào.