[Đất không trồng gì được]
“Ma quỷ lộng hành?” Trọng Lục càng thêm hứng thú, “Lộng hành như thế nào?”
Người nông dân nói, “Ban đầu nhà bọn ta chỉ là một trong những tá điền làm thuê cho đại địa chủ Thạch Kiến Tuần ở sườn núi Thủy Lê thôi, từ đời cha ta đã làm việc cho họ rồi. Sau này nhà họ Thạch và nhà Phùng tự nhiên có tranh chấp đất đai, còn thêm cả xích mích năm lần bảy lượt nữa khiến hai bên kết thù.
Ba năm trước, triều đình ban lệnh kiểm soát gạo, chẳng phải đã cấm trồng lúa trên đất ruộng tư hay sao. Nhưng mà họ nhà Thạch vẫn không muốn gieo giống khác nên tự động lén lút trồng, cuối cùng thì bị nhà Phùng bẩm báo cho nha huyện. Toàn bộ tài sản, đất đai, của cải của nhà họ Thạch đều bị tịch thu và đổi bán. Đa phần đất đều bị bên nhà Phùng thu mua, còn lại một ít thì được chia cho mấy người ta điền mua.
Rồi lại nghe nói gia chủ nhà họ Thạch là Thạch Vũ vì buồn bực mà đã qua đời mấy năm trước, trước khi chết còn nguyền rủa rằng đất ruộng đã từng thuộc nhà họ Thạch từ nay về sau sẽ không bao giờ trồng lên được nửa hạt thóc nữa.”
Lệnh kiểm soát gạo thì Trọng Lục có biết. Đa phần lương bổng triều đình phát đều tính theo thạch(1) gạo, mọi người cũng thường hay dùng gạo thay tiền để trao đổi mua bán, cho nên gạo dần dà cũng trở thành thứ gần tương đương với tiền bạc. Có một đợt kia, vài nhà buôn gạo và các nhà nông trồng lúa cấu kết với nhau hòng nâng giá, dẫn đến việc gây nhiễu loạn cả thương trường, cho nên triều đình buộc phải ban lệnh kiểm soát gạo. Nói cách khác, về sau chỉ có ruộng công thuộc sở hữu của triều đình hay thuộc về quý tộc mới được trồng lúa, còn đất ruộng tư nhân thì không được phép.
(1) Thạch (石): Thạch là một đơn vị đo lường dùng để tính thể tích ở các nước Đông Á khi xưa.
Năm đó, thời gian thi hành sau khi lệnh được ban xuống vô cùng gấp rút, mà thời điểm ấy, đương nhiệm Huyện lệnh Thôi Quảng của Thiên Lương vô cùng ngang ngược, thủ đoạn, ra lệnh khám xét nhà, bỏ ngục những hộ ngoan cố chống lại và cả những hộ nông còn chưa kịp xử lí xong số thóc trong nhà.
Xem ra nhà họ Thạch này là một trong số những trường hợp đó.
Trọng Lục chống cằm hỏi, “Sau đó thì sao? Chẳng lẽ đất các ngài mua thật sự không ra hạt thóc nào ư?”
“Đâu phải chỉ là vài sào ruộng ta mua, mà ngay cả mấy sào sau này ta mua thêm cũng giống hệt. Rõ ràng là mưa nhiều, thổ nhưỡng cũng tốt nhưng mà trồng loại nào cũng không sống được. Mấy cái hạt giống đó sau khi gieo xuống thì đều bị thối, không cái nào nảy mầm.
Mà hả, không chỉ ta mà toàn bộ đất ruộng bên sườn núi Thủy Lê mua từ nhà họ Thạch cũng đều bị y thế này. Bọn ta bèn phải thỉnh phương sĩ tới xem thì tất cả đều nói nhìn không thấy dấu vết bị quỷ yêu quấy phá nào, chỉ duy vị đạo trưởng tên Tùng Minh thì giới thiệu tới Chúc tiên sinh ở đây.
Bây giờ đã qua vụ mùa thu hoạch từ đợt gieo từ mùa xuân, nếu hè này lại tiếp tục mọc không lên gì nữa thì xem như xong đời.”
Người nông dân thở dài thườn thượt, đau khổ nói tiếp, “Ngươi nói xem, người hại nhà họ Thạch rõ ràng bên bên nhà Phùng chứ đâu phải mấy tá điền nhỏ như bọn ta, oan có đầu nợ có chủ, bọn ta đã trêu ai đâu?”
Trọng Lục nghĩ ngợi, hỏi, “Đại ca, ngài họ gì thế?”
“À, ta họ Đinh, tên là Đinh Bất Cùng. Tiểu huynh đệ, còn ngươi họ gì?”
“Ta tên Quản Trọng Lục, ngài gọi là ta là Trọng Lục hay Lục Tử gì cũng được.” Trọng Lục cười, mang giọng an ủi nói, “Lát nữa chưởng quầy chúng ta trở về, ngươi nhớ nói hết tất cả mọi thứ cho người thật rõ ràng, minh bạch nhưng tuyệt đối đừng có giấu gì nha.”
“Được! Được! Ta nhớ rồi.”
Trọng Lục vỗ vai hắn, sau đó lạch bạch chạy lên đại đường lầu hai, mở một gian nhã gian(2), qua quýt quét bụi trên bàn ghế rồi lại vội vàng mang xông hương và trái cây điểm tâm vào, sau đó thì xuống lầu.
(2) Nhã gian (雅间): Hình như trước có gặp nhưng mình chưa chú thích, đó là một gian phòng riêng yên tĩnh, sạch sẽ, thuận tiện để uống trà, nói chuyện.
Không lâu sau, lúc Trọng Lục đang đứng dán những món đặc biệt đêm nay trước cửa thì thấy xe ngựa của chưởng quầy trở về từ đằng xa. Sau khi Tiểu Thuấn vén rèm lên mới thấy được chưởng quầy bên trong, Trọng Lục nhanh chóng chạy tới.
“Ông chủ! Có việc rồi!” Gã vừa hưng phấn vừa cố tỏ vẻ thần bí nói với chưởng quầy.
“Việc gì?” Chúc chưởng quầy nhướng mày.
“Người đi vào là biết!” Trọng Lục ngoắc ngoắc đầu về phía đại đường, “Hắn họ Đinh, được Tùng Minh Tử giới thiệu đến đây tìm người.”
Chúc chưởng quầy nhìn bóng lưng của vị nông dân kia, nhẹ nhàng “Ha~~~” một tiếng rồi từng bước từng bước lười biếng như thường đi vào, mỉm cười tỏ vẻ thân thiện với người nông dân ở đằng kia, “Vị khách quan này, nghe nói các hạ có việc tìm gặp Chúc mỗ?”
Anh nông dân kia dường như chưa bao giờ thấy qua người nào có phong thái lỗi lạc như chưởng quầy nên nhìn tới ngây ngốc trong chốc lát. Trọng Lục từ đằng sau ho khan sặc sụa, hắn mới đột nhiên hoàn hồn ì ạch đứng dậy, còn làm ngã cả băng ghế ra phía sau. Đinh Bất Cùng luống cuống tay chân dựng lại ghế, hấp tấp, đỏ mặt trả lời, “Ngài... Ngài là Chúc tiên sinh?”
Chưởng quầy vẫn giữ nguyên nụ cười xán lạn, “Đúng là kẻ hèn đây, nơi này không hợp để nói chuyện, mời ngài theo ta lên lầu.” Nói xong thì về phía Trọng Lục, “Lục Nhi, đi chuẩn bị...”
“Đã chuẩn bị xong xuôi rồi! Ở gian Đan Hạ ấy! Người lên ngồi trước, ta lập tức mang trà lên sau.” Trọng Lục cười toe toét đáp lại chưởng quầy còn chưa phân phó xong.
Chưởng quầy lại nhướng mày, ánh mặt tràn đầy thích thú, “Đúng là siêng năng mà.”
Trọng Lục cười hề hề, giống như có chút đắc ý nho nhỏ, chạy vào sau bếp chuẩn bị trà.
Trọng Lục đưa trà xong liền đi xuống, đúng lúc gặp phải Chu Ất vừa quét tước phòng khách về. Chu Ất nhìn Trọng Lục xuống lầu, lập tức đoán được công chuyện làm ăn môi giới của chưởng quầy lại bắt đầu.
“Ây... Tầm này chúng ta có nên cẩn thận hơn một chút không... Lần trước Hình ty đại nhân trông có vẻ còn muốn tìm tới đây gây phiền toái thêm nữa...” Chu Ất sốt ruột.
Trọng Lục nhún vai, “Nếu bọn họ đã thật sự muốn lại đây quấy phá chúng ta thì có giấu thế nào cũng vô dụng thôi.”
Chu Ất liếc gã bằng ánh mắt kì quặc, “Ngươi nói thì hay quá ha. Ngươi không sợ sao?”
“Sợ cái gì? Từ Hàn Kha hở?”
“Sợ rằng có thể ngươi sẽ thấy mấy thứ kia á?” Chu Ất tỏ vẻ rất không hiểu nổi, nói, “Những cái thứ mà chưởng quầy phải xử lý, những thứ đồ mà mấy người thợ kia làm ra... Không một cái nào là bình thường... Ngươi thật sự không sợ sao?”
Trọng Lục ngẫm nghĩ, nói, “Sợ thì cũng sợ đấy... Nhưng nói thật thì cũng có chút tò mò.”
“Lục ca... Ngươi đúng là đồ dị hợm.”
Trọng Lục nói thầm trong lòng rằng rõ ràng cái người ban đêm nói mớ, tiên đoán ngày chết của người khác là ngươi mới quái dị thì có... Nhưng gã không nói ra bởi gã đoán chính Chu Ất còn không biết bản thân nó có loại năng lực này.
Nếu mà biết thì liệu có bao nhiêu người có thể đảm nhận một gánh nặng như vậy đây?
............................................................
Buổi tối, người đến ăn cơm không ít, Trọng Lục và Chu Ất bận bịu xoay mòng mòng, cũng quên luôn việc bên phía chưởng quầy. Đến khi tiễn xong một đợt khách mới thấy chưởng quầy dẫn theo Đinh Bất Cùng đi tới bên quầy bắt đầu đăng kí tên hắn.
“Lục Nhi, đi chuẩn bị cho người ta gian Thự Hà, đốt thêm Thường Linh Hương.”
Chưởng quầy phân phó như vậy nghĩa là hẳn đã tiếp nhận đơn hàng lần này. Tâm trạng Trọng Lục tự dưng tốt lên, nhanh nhẹn đi lấy một bộ chăn đệm, gối đầu từ nhà kho mang đặt lên giường của gian Thự Hà, rồi lấy ra một chiếc lư hương bằng đồng thau theo lệnh của chưởng quầy, Thường Linh Hương bên trong nhanh chóng bốc lên thành những làn khói lượn lờ bay thơm mùi nhựa cây như vầng sáng trong ánh chiều tà. Trọng Lục ngồi nhìn hồi lâu, bỗng thấy làn hương khói kia hình như... có gì đó kì lạ.
Từng luồng hơi khói bay lên giống như còn mang theo những sợi tơ hồng mảnh dài, uốn lượn theo từng hướng khói.
Nhưng nếu gã càng nhìn lâu hơn thì lại không thấy sợi tơ hồng nào nữa.
Mỗi lần chưởng quầy bàn chuyện làm ăn môi giới thì luôn đốt trong phòng vị khách đó loại Thường Linh Hương này. Chẳng lẽ thứ này có công hiệu đặc biệt nào sao?
Gã giơ một ngón tay lên khều hơi khói kia. Làn khói bị gã khuấy bay ra tán loạn, giống như không khác gì những hơi khói bình thường.
Nhưng đột nhiên khi sợi tơ đỏ kia quấn lấy ngón tay gã, gã cảm giác được một cơn đau hơi tê dại, vội rụt tay về.
Lại thấy bướu thịt mọc bên dưới mọng tay mà gã đã gần như quên đi kia bỗng nhúc nhích một chút.
Tóc gáy Trọng Lục dựng đứng. Gã gần giống như chạy nhào ra khỏi phòng khách, lúc chạy ra tới đại đường thì thấy chưởng quầy đang nhỏ giọng nói với Đinh Bất Cùng gì đó.
Chưởng quầy ngẩng đầu thấy gã mất hồn mất vía, nhíu mày hỏi, “Làm sao vậy? Lại thấy quỷ à?”
Trọng Lục ý thức được đại đường còn đang có người khác, không hợp nói những việc này. Gã liền lắc đầu, miễn cưỡng giữ bình tĩnh, “Không... Không có gì, phòng cho khách đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Đinh Bất Cùng, Trọng Lục vừa ra khỏi cửa đã thấy chưởng quầy đang ngồi trên ghế đá dưới cây hòe ôm mèo vẫy tay với gã.
“Khi nãy làm sao thế?” Chưởng quầy một bên vuốt ve đầu con mèo mướp, một bên quan sát kĩ lưỡng Trọng Lục từ trên xuống dưới.
Trọng Lục giơ tay phải, đưa cho chưởng quầy xem thứ mọc ra phía dưới móc tay của gã.
Chân mày chưởng quầy hơi nhăn lại, tặc lưỡi một tiếng, “Thứ này đã nổi lên bao lâu rồi? Sao không chịu nói cho ta sớm?”
“Gần non nửa tháng... Lúc đầu ta còn tưởng là do làm việc, không cẩn thận nên bị thương. Nhưng mà... nó tự nhiên ngày càng dài thêm, bây giờ thì bên tay khác cũng có.”
“Vậy ban nãy, sao ngươi tự nhiên hoảng sợ như thế?”
Trọng Lục vuốt móng tay mình, lí nhí đáp, “Lúc nãy đốt hương... Ta có cảm giác như thứ trên ngón trỏ này di chuyển...”
Chưởng quầy khẽ thở dài, đặt mèo lên mặt đất rồi cầm lấy tay phải Trọng Lục để nhìn kĩ. Y nhỏ nhẹ nói, “Ta đã bảo rồi, mỗi người mỗi phản ứng với Uế khí. Có người chỉ đơn giản là vận khí càng ngày càng kém, có người thì bị ảnh hưởng lên tinh thần lẫn năng lượng, còn một số người khác thì có thể xuất hiện những thay đổi trên cơ thể. Xem ra ngươi bất hạnh thật đấy, có cùng lúc cả hai loại sau.”
Trọng Lục rùng mình, “Ông chủ... Nếu vậy ta sẽ biến thành dạng gì? Còn có thể chữa được không?”
Chưởng quầy buông tay gã ra, ngước lên nhìn vào mắt gã, “Ban đầu trên người ngươi dính Uế khí không nhiều lắm, thế mà phản ứng lại tương đối hơi dữ dội, hơn nữa rõ ràng triệu chứng còn đang gia tăng. Lục Nhi, ngươi được vị phương sĩ đạo hiệu Pháp Huyền trên núi Tử Lộc ủy thác cho nha nhân giới thiệu đến đây, nói rằng ngươi là bà con họ hàng xa của hắn. Nếu nhà ngươi có người là phương sĩ, có khi nào khi còn nhỏ ngươi cũng đã từng trải quả chuyện đó khiến bị lây dính Uế khí không?”
Trọng Lục sửng sốt, chột dạ một chút nhưng vẫn gãi đầu cười, “Không có mà, cái gì cũng rất bình thường luôn.”
“Thế thì rất lạ, ngươi giống như có cơ thể rất mẫn cảm với Uế, Uế khí cũng rất dễ tìm tới ngươi. Vậy mà ngươi lớn đến tận bây giờ mới bị nhiễm.” Chưởng quầy hơi nheo mắt, giọng nói có một chút hoài nghi, “Ngươi chắc là mình không nhớ nhầm chứ?”
Trọng Lục ứa mồ hôi lạnh, “Không có.....”
Chưởng quầy cũng không tiếp tục tra cứu nữa, “Vậy thì thôi, ngươi đi đi. Thứ mọc trên tay ngươi, ta sẽ nghĩ cách.”
“Cảm ơn ông chủ! Trọng Lục vừa nói xong đã nhanh chóng muốn chạy khỏi, bị chưởng quầy gọi ngược lại.
“À đúng rồi, Lục Nhi, hôm sau sau khi đóng cửa ban khuya, ngươi ra ngoài cùng ta một chuyến. Chúng ta sẽ đi gặp một vị thợ đồng.”