CHƯƠNG 44: ĐỒNG TÍNH LUYẾN ÁI.
Không gian yên tĩnh đến nỗi khiến người ta ko thể hít thở được nữa. Chỉ duy nhất tâm tư dưới ánh đèn huỳnh quang đang vô cùng hỗn loạn mà thôi. Cố Viễn Thần ko thể vùng ra để đi được. Nếu cậu muốn đẩy tay Chu Hà Sinh ra, thì ngay tức thì anh sẽ mạnh mẽ ghì chặt người lại. Đã mấy lần ngã nhào ra sàn nhà rồi lại bò dậy, mặt của Chu Hà Sinh càng ngày càng gần sát bên cậu.
Ko thể nào chấp nhận được ánh mắt đang bốc cháy kia, là tay của Chu Hà Sinh cứ nắm chặt lấy cổ tay phải của cậu. Chẳng nói lời nào cả, nhưng lòng lại đang tự vấn dữ dội: “Anh có ngốc lắm ko? Có ngốc lắm ko? Từ lúc gặp em, anh liền biết cái gì là ngốc nghếch. Si dại theo đuổi em, si dại phủ nhận bản thân. Ngay cả khi biết chỉ có mình đơn phương, anh cũng sẳn sàn chấp nhận hết. Nhưng em đến xem anh làm bạn bè cũng ko chịu nữa. Này là công bằng sao? Em đối với anh có công bằng ko?”
“Bỏ tôi ra!” Cố Viễn Thần giờ cứ như bệnh nhân tâm thần. Cậu giống như một chú báo con vừa bị mất đi đôi mắt vậy. Cứ nhất quyết phải vùng vẫy, mạnh mẽ càu cấu, điên cuồng muốn chạy trốn khỏi chỗ này.
Ngọn lửa trong mắt Chu Hà Sinh càng bùng cháy dữ dội hơn. Anh ôm chặt thắt lưng của Cố Viễn Thần. Ngay sau đó là môi ngấu nghiến môi. Nụ hôn nhanh chóng được trao nhận chân thật đến khó tin. Chỉ cảm thấy toàn thân mình nóng như bốc lửa. Thúc giục anh ko ngừng dán chặt vào cậu, ko ngừng xâm nhập, tìm tòi, rồi gấp gáp hút lấy đầu lưỡi non mền của đối phương, hòa vào nhau đến từng hơi thở, nuốt ừng ựt lấy nước bọt đầy mật ngọt, cắn xé lấy làn môi người mình chẳng thể nào có thể nắm bắt được này.
Cố Viễn Thần rơi vào hoàn cảnh này liền thất thần trong nháy mắt. Cậu tựa vào sopha, lưng còn cảm nhận được chất liệu cưng cứng của nó, bị động nhận lấy nụ hôn đầy mãnh liệt và bạo tàn. Hơi thở gấp gáp như muốn xé rách lòng ngực. Phổi hô hấp đầy đau đớn, nhưng so ra vẫn còn kém xa so với nỗi đau đầy bão táp trong cuộc đời của cậu.
Em không muốn hại anh, ko muốn, ko muốn, ko muốn, ko muốn…..
Tay cậu bấu chặt vào cánh tay của Chu Hà Sinh, mạnh mẽ dùng móng bấm sâu vào da thịt, khiến nó ứa ra vài vết máu. Nhưng hành động đó chỉ phí công, chẳng thể nào đẩy ra được vòng tay mạnh mẽ đầy ấm áp kia. Một giọt lệ chậm rãi rơi ra từ khóe mắt Cố Viễn Thần, đọng lại trên gương mặt của cậu. Cổ họng nghẹn ngào, tứ chi vì nụ hôn kia cũng run rẩy theo. Càng lúc càng đắm chìm sâu sắc.
Chu Hà Sinh cảm thấy dường như có giọt mưa ấm áp vừa rơi xuống bàn tay của anh. Anh buông tha cho làn môi của Cố Viễn Thần, ngơ ngác nhìn cậu. Gương mặt kia đang tái nhợt, má đầy những vết lệ trong veo. Gió thổi lành lạnh, nước mắt ngân ngấn.
Khóc sao? Chu Hà Sinh nâng mặt cậu lên. Mắt loan loan nước như chuẩn bị sẽ rơi ra những hàng lệ dài. Lòng anh đau, ko cách gì có thể ức chế mình để dịu dàng mà hôn. Đầu lưỡi mẫn cảm vẫn còn cảm nhận được hương vị tuyệt vời. Tim cậu đang nổi loạn. Em có yêu anh hay ko, Viễn Thần? Nếu ko sao lại quan tâm đến chuyện sống chết của anh? Nếu ko thì sao mỗi lần gần gũi đều hấp dẫn anh đến thế? Nếu đã vậy thì tại sao em lại nhẫn tâm rời bỏ.
Tựa như có thể đoán được anh đang nghĩ gì, Cố Viễn Thần bỗng nhiên thở dài, trầm giọng nói: “Đừng hỏi em, chuyện gì cũng đừng hỏi em….”
Vẻ mặt của hắn khiến Chu Hà Sinh cảm thấy mũi mình đặc nghẹt lại, ngực rỗng tếch, trời đất chao đảo. Anh vốn dĩ ko muốn lên tiếng hỏi…..Cái gì cũng ko muốn hỏi, chỉ biết là mình đã đặt Cố Viễn Thần tận sâu vào trong tâm cảm. Ko cần đối diện với hiện thực trước mắt làm gì. Sung sướng hay khổ đau cứ để cậu khóc cho hết ra. Yên tâm mà thổ lộ.
“Viễn Thần, khóc đi em, Viễn Thần. . .” người đang ôm trong lòng lạnh như băng. Quần áo cùng tất cả mọi thứ của cậu tựa hồ như 1 chút hơi ấm cũng ko có. Chu Hà Sinh nhẹ nhàng dùng tay xoa xoa lưng cậu. Thân thể dán chặt vào nhau bỗng cảm nhận được sự biến hóa. Mỗi một hơi thở mà anh nhận thấy từ cậu đều quá yếu ớt và đớn đau. Cứ nhẫn và nhịn như thế thật ko đành lòng mà.
Hai người đều thản thốt. Quần áo quấn quanh thân thể của cả hai đang dính chặt vào nhau. Nóng hôi hổi truyền cả ra ngoài. Bọn họ tựa như đang ngủ sâu trong sương mù, rồi mơ mơ màng màng từ từ tỉnh lại khi nghe được tiếng đẩy cửa ra của Lữ Thiên.
“Chu Hà Sinh, Cố Viễn Thần hai người….” Rõ ràng là nhìn thấy hai người đang ôm chặt lấy nhau. Lữ Thiên há to miệng sững sờ ngay tại cửa, nữa ngày sau mới hừ nhẹ 1 cái rồi thốt ra hai chữ: “Sao vậy?”
Cố Viễn Thần vẫn chưa tỉnh hẳn. Chu Hà Sinh nhìn cậu ta 1 cái, ko nói ko rằng, càng ko buông tay. Lặng lẽ ôm thật chặt.
Thiết Hành cũng đã nhanh chóng đến cửa. Anh nhìn hai người đánh giá sơ qua, xong cũng nắm lấy bé cảnh sát đang bị shock kia. “Lữ Thiên, về trước đi.”
“Nhưng….bọn họ….nhưng….” Lữ Thiến lắp ba lắp bắp như nuốt phải lưỡi mình. Cậu bị Thiết Hành kéo lê về phòng 202.
“Bọn họ, sếp Thiết àh, đó là…..” Lữ Thiên vào lại nhà rồi mà mặt vẫn còn ngệch ra đó. Ấn tượng vừa rồi làm cậu quá súc động. Thật kỳ quái mà, đường đường là 2 gã đàn ông lại ôm nhau chặt như vậy. Nhìn sơ cũng biết ko phải ôm bình thường rồi, dường như là muốn đem đối phương khảm sâu vào tận lòng mình ấy. Vừa mới thấy thoáng qua có 1 chút đã bị ám ảnh dữ dội, tưởng chừng có thể liên tưởng thật sống động nữa kia. Chính là trước giờ cậu đều ko biết đến mấy loại chuyện như vậy, nên nhất thời cũng ko biết làm thế nào nữa nha.
So với cậu, thì Thiết Hành bình tĩnh hơn rất nhiều. “Tôi đã sớm cảm thấy bọn họ có gì ko bình thường cho lắm. Giờ thì có thể biết là như thế nào rồi. Thì ra, bọn họ mới là 1 đôi. Chả trách trong mắt của Chu Hà Sinh chỉ có một mình Cố Viễn Thần mà thôi.”
“Anh nói là đồng tính luyến ái đó hả?” Lữ Thiên cuối cùng cũng tìm được từ ngữ để hỏi.
“Thì như vậy chứ gì. Có gì khó nghĩ đâu kia chứ, Chu Hà Sinh chẳng phải đã sớm có biểu hiện rồi sao?”
“Àh….” Lữ Thiên chỉ biết nói có 1 chữ. Cậu ko phải là kỳ thị gì. Chỉ là trước giờ chưa bao giờ nghĩ qua, hai người đàn ông cũng có thể trở thành 1 cặp. Còn ôm chặt như vậy nữa chứ, y như là con trai ôm con gái bình thường ấy. Cậu làm như mình vừa phát hiện ra một tư liệu gì quan trọng lắm vậy. Lòng thật vui thích mà liếc trộm Thiết Hành 1 cái. Còn nhớ, có lần cậu thừa dịp anh ngũ, đã chơi đùa đầu tóc anh, còn nghịch ngợm xoa xoa người anh nữa chứ. Thế là má cậu liền nhanh chóng đỏ lên như mặt trời ban trưa luôn.
“Sếp….sếp Thiết…. Em đi tra tư liệu tiếp ạh.” Bé hình cảnh này nhanh chóng giấu đôi má đỏ hồng vào sấp tư liệu, đến thở mạnh còn ko dám nữa nha.
“Ừh, tối nay phải tăng cường cảnh giác. Quan hệ của bọn họ đã bị lộ rồi. Này thật ko phải là nghi điểm nhỏ đâu. Nhưng, Cố Viễn Thần muốn tìm thứ gì trong nhà của Hồ Bích Mai? Điều này khiến người khác cảm thấy nghi ngờ. Đáng tiếc giờ ko còn cách nào có thể hỏi được cả.”
Thiết Hành cười thật tự nhiên. Anh xoắn tay áo lên bước vào phòng bếp, vừa lấy ra cái ấm điện vừa nói: “Bữa chiều đã ăn gì đâu nào, để anh đi nấu. Cậu cứ ăn mì hoài mà ko biết ngán sao. Chẳng có dinh dưỡng gì cả, để mai chúng ta sẽ ra ngoài ăn nha. Bổ sung dưỡng chất, bổ sung dưỡng chất, bằng ko thì nhóc con như cậu chắc sẽ đẹt ngắt, lớn ko nổi đâu.”
Nếu đổi lại là ngày thường, Lữ Thiên đã sớm ngúng ngẫy như trẻ con, bác bỏ lại mấy câu mà mình chẳng thích nghe từ gã ‘người lớn’ kia. Nhưng, hôm nay cậu chỉ: “Dạ, Ừhm, dạ…..” đáp lại mà thôi. Sau đó lại lén chường đầu ra khỏi sấp giấy nhìn anh thêm lần nữa. Nén giận mà thầm mắng —— da mặt chết tiệt, sao lại mỏng như thế. Có chút xíu là đỏ lự lên ngay.
—————–