CHƯƠNG 43: VÙNG VẪY
Khi Thiết Hành và Lữ Thiên biết chuyện, thì Chu Hà Sinh gần như đã ôm lấy Cố Viễn Thần về phòng mình. Giờ đây, ai cũng ướt sũng, tinh thần sa sút đến chẳng còn biết gì cả.
“Viễn Thần, lau tóc đi em, còn thay cả quần áo nữa. Nếu ko sẽ cảm đấy.” Chu Hà Sinh chưa kịp thay quần áo đã vội vã đem khăn đến cho Cố Viễn Thần.
Nhưng dù anh nói thế nào thì Cố Viễn Thần như vẫn chưa hoàn hồn. Cậu cuộn mình ở sopha, đầu hãy còn rõ nước, nước nhỏ xuống lưng, toàn thân lạnh như băng.
“Viễn Thần, Viễn Thần.” Chu Hà Sinh nôn nóng đến chẳng biết làm sao cả. Anh cứ cầm khăn lau lấy lau để, thấm được nước bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
“Số mệnh mà….” Mãi 1 lúc lâu sau, Cố Viễn Thần bỗng nhiên quật cường cười thật thê lương. Cậu dứt khoát đẩy Chu Hà Sinh ra, rồi mở cửa bước ra khỏi nhà.
Nhà 402, Thiết Hành và Lữ Thiên nâng tủ lên. Lưng của Hồ Bích Mai bị găm bởi vài mảnh thủy tinh nhỏ nhưng vô cùng sắc nhọn. Thiết Hành nhẹ nhàng vén áo đưa lưng của chị ra. Quả nhiên thấy được một dấu tay đen lờ mờ.
“Thật là muốn trốn cũng ko thoát. Chị ta hôm nay đã muốn đi, ấy thế mà vẫn ko tránh khỏi cái chết.”
Sau lưng bỗng truyền đến tiếng mở cửa. Hai người quay lại nhìn, là bóng dáng đang sũng nước, Cố Viễn Thần.
[Loảng xoảng, rốp, lách cách….] Cố Viễn Thần từng bước từng bước tiến vào phòng. Ko màng đến thủy tinh vỡ đầy cả sàn nhà, ko màng đến đồ vật đang ngổn ngang trong phòng. Môi cậu cắn chặt lại, hoàn toàn coi Thiết Hành và Lữ Thiên như ko có.
“Cậu ta sao thế?” Mãi đến khi Chu Hà Sinh đuổi theo đến cửa, Thiết Hành và Lữ Thiên cũng ko biết Cố Viễn Thần rốt cuộc là đang muốn làm gì nữa.
Chu Hà Sinh nhíu chặt mày. Cố Viễn Thần trước mắt anh tựa hồ như sắp sửa ngã gục vì cuồng phong tuyệt vòng. Có cần thiết phải làm như thế không? Hay cậu và Hồ Bích Mai đã có quan hệ thật sự với nhau?
Anh chạy đến đỡ lấy Cố Viễn Thần lên hỏi: “Viễn Thần, em muốn tìm thứ gì vậy? Để anh giúp em! Anh sẽ giúp em mà!”
“Không ai có thể giúp ta được cả.” Cố Viễn Thần lại đẩy anh ra, mạnh mẽ mở bung va li của Hồ Bích Mai. Quần áo, trang sức, vật quí giá rơi đầy ra sàn nhà. Cậu cẩn thận lục tìm, bàn tay run rẩy bới lên từng thứ một. Nhưng kết quả là tất cả chỉ thu về là thất vọng.
“Cẩn thận!” Chu Hà Sinh bỗng thấy tay của Cố Viễn Thần đã gần sát bên dây điện. Anh chẳng thể nghĩ được gì nữa, vội vàng chạy đến, từ phía sau ôm lấy cậu thật chặt.
Bọn họ cứ vật lộn như thế. Nước mưa vô tình dây ra làm ướt cả hai người. Thêm vào đó là sự va chạm vào những đồ vật đang ngỗn ngang trong phòng, khiến cho tay của Chu Hà Sinh bị mảnh vỡ cắt phải. Máu nóng chảy ra. Đau vô cùng.
Cố Viễn Thần cuối cùng cũng nhìn đến anh một cái, sau đó cậu bình tĩnh lại rất nhiều, cứ lặng lẽ để mặc cho Chu Hà Sinh níu lấy, nữa như kéo nữa như ôm về lại nhà 401.
Tay ôm chặt lấy thắt lưng của Cố Viễn Thần. Chu Hà Sinh phải dùng chân để đóng cửa lại rồi kéo cậu thẳng đến sopha, để cậu ngồi lặng yên lên đó.
“Có tắm hay ko, cũng phải thay quần áo cái đã.” Vội vàng quơ đại 1 tấm vải để cầm máu, Chu Hà Sinh đem 1 bộ quần áo của mình đến cho Cố Viễn Thần.
Cố Viễn Thần chẳng thèm cầm lấy. Cậu cứ dựa lưng vào sopha. Đầu và lưng đều tựa vào thành ghế, mắt nhìn đăm đăm về phía trước. Quần áo đẫm nước mưa cứ dính chặt vào lòng ngực đang ko ngừng phập phồng lên xuống. Bỗng nhiên cậu cất tiếng cười, cười thật lớn, cười đến độ toàn thân đều run rẩy.
“Ha ha ha.” Tiếng cười đó dường như mãi mãi ko thể nào dừng lại được. Ẩn đằng sau đó là tuyệt vọng điên cuồn khiến người khác phải kinh hãi.
Chu Hà Sinh ngây ngẩn cả người. Anh quan sát thái độ của Cố Viễn Thần thật kỹ càng, rồi nghi hoặc kêu lên: “Viễn Thần.”
Cố Viễn Thần nhìn anh 1 cái, rồi lại càng cười dữ dội hơn nữa. Mắt cậu vì cười mà dần dần xuất hiện tơ máu. Cả người ôm bụng ngã lăn ra sàn nhà. Vẫn cười ko ngừng, tiếng cười như tiếng ma rên quỷ khóc khi thầy đồng cầu cơ bên bàn cát. Càng lúc càng khàn lại, thê lương mà ngoan độc.
“Có chuyện gì vậy?” Chu Hà Sinh hoảng hốt nắm chặt lấy cánh tay của Cố Viễn Thần. Bỗng thất bất ngờ khi phát hiện người mình đang chạm vào thật quá đổi khác thường. Cả người cậu mềm hoặc như chẳng còn chút sự sống nào. Tinh thần linh khí dường như đã thoát ra ngoài hết cả giờ chỉ còn lại đây là 1 cô hồn mà thôi.
“Em…..đừng cười nữa!” Nhìn trừng trừng và ánh mắt của Cố Viễn Thần thật lâu, Chu Hà Sinh bỗng hiểu được cái gì là điên cuồng rống giận: “Ko được cười nữa. Em cứ khóc cho đã đi. Anh ko muốn em cười như vậy. Em điên rồi! Em muốn bức mình điên phải ko?!”
Cố Viễn Thần vẫn đang cười to, hàng mi dày vẫn ướt đẫm, chốc chốc lại chuyển động làm dấy lên vài chấm sáng lấp lánh. Cậu cười như muốn trút hận vào ko gian. Cổ họng rất nhanh liền khàn đặc chẳng còn phân biệt được âm thanh gì nữa. Thế nhưng, cậu vẫn ở trong lòng Chu Hà Sinh ho lên khù khụ từng đợt một.
Chu Hà Sinh nhìn chăm chăm vào người đang cuộn lại trong lòng mình thật tự nhiên. Anh cảm thấy ngực mình như có một sức nặng vô hình đè chặt xuống. Các dây thần kinh căng lên. Lòng đau quá đi mất. Đau đến cùng cực!
“Đừng cười nữa. Nghe lời anh, đừng cười nữa!” Chu Hà Sinh hét toán lên, bỗng nhiên buông hai tay mình ra, rồi ôm chặt lấy bả vai của Cố Viễn Thần. Một tay anh đặt sau đầu cậu, kéo cậu dựa sát vào người mình. Cậu so với sự tưởng tượng của anh càng mỏng mảnh hơn rất nhiều. Khiến vòng tay anh ko thể ko cẩn thận hơn nữa.
Cuối cùng cũng đã ko còn ho khan nữa. Cố Viễn Thần chầm chậm vươn tay ôm lấy anh. Bước tường băng giá u ám ngăn cách hai người từ trước đến giờ đã vỡ tan ra thành từng mảnh vụn.
“Anh có biết em đang cười cái gì ko?” Cậu nhạo báng nói, miệng lại cong lên như mỉm cười, “Tôi cười bản thân mình thật ngu ngốc. Là một thằng ngu! Ông trời ơi? Ông chưa bao giờ quan tâm đến tôi. Sao cứ lạnh lùng nhìn tôi thế này. Nhìn tôi cứ lần lượt mất đi, nhìn tôi hèn mọn, nhìn tôi vùng vẫy. Cho đến khi toàn bộ hy vọng đều hóa thành tro tàn, cũng chỉ có thể lạnh lùng nhìn tôi mà cười như thế. Còn tôi thì sao? Tôi hết thẩy đều cố gắng, cái gì cũng kiên cường, cái gì cũng gắng gượng. Tôi vốn chẳng có thể cứu được mình. Sao ông ko tính lại cho thật kỹ càng đi! Ông đối với tôi một chút công bằng cũng chẳng có nữa kia!”
Chu Hà Sinh vẫn ôm lấy cậu, mặc cho hai cánh tay kia có quơ quào dữ dội đến đâu đi nữa. Lòng đau thắt lại. Những lời của Cố Viễn Thần nói đều ko rõ ràng gì cả, nhưng sự đau khổ của cậu, lòng anh có thể cảm nhận thật rõ ràng. Hẳn là từ nhỏ đến lớn, cậu đã mất đi rất nhiều, nhưng thu lại thật quá ít. Ko gia đình, ko thân thích, chắc cô độc nhiều lắm, nhưng đến cơ hội cho mình bộc bạch cũng ít nữa. Tựa như cậu chỉ một thân một mình phiêu bạc khắp nơi. Hành trang mang theo là nỗi buồn chỉ có tăng chỉ không giảm, khiến câu càng ngày càng suy sụp, càng ngày càng rã rời….
“Cuối cùng là xảy ra chuyện gì? Em nói cho anh nghe đi. Đừng xa lạ như thế. Chúng ta….Không phải là bạn bè sao?” Chu Hà Sinh nhìn thẳng vào mắt cậu. Anh hận ko thể tự mình tiến vào trong đó để hiểu hết nỗi lòng kia được.
Cố Viễn Thần vì câu nói này mà im lặng lại trong 1 khắc. Khóe miệng cậu trầm xuống, đôi mắt sáng lấp lánh với con ngươi đen như hai hầm mực âm trầm nhìn lại anh. Rất lâu, rất lâu, lại đẩy vòng tay chặt chẽ của anh ra.
Do dự cùng nhiệt quyết cứ mãi giằng co. Lòng nhiệt thành của Chu Hà Sinh khiến cậu chẳng thể đề phòng được nữa. Không khí trong phòng nhất thời đặc lại, giống như một khối bơ đang tan chảy có điều kiện dưới ánh nắng gay gắt của mặt trời. Bình đạm ư, dịu dàng ư, tất cả đều bị đẩy ngược trở lại theo 1 cú ngã xuống. Tay Chu Hà Sinh vẫn chậm rãi mà siết chặt lấy. Anh vẫn hung hăng ôm lấy cậu, cảm giác máu trong người mình cứ rần rật chảy, ko chỗ nào mà ko lạnh. Còn Cố Viễn Thần cứ ngơ ngác nhìn sàn nhà, thất thần hoang mang.
“Mặc kệ em, không đáng.” Cố Viễn Thần lay động chuẩn bị đứng lên. Mặt cậu tái nhợt như tờ giấy. Bao nhiêu sức sống dường như đã bị cuồng phong mãnh liệt thổi thấu qua, bay đi mất hết cả.
Chu Hà Sinh tựa hồ như ngoài Cố Viễn Thần ra thì anh chẳng có thể nhìn thấy được gì trước mặt mình nữa. Chân cậu mềm nhũng, tay cứ nắm bắt lấy thứ gì đó trong ko khí, người cậu gầy yếu cong gập lại, khiến anh phải tan nát cõi lòng.
———————-