CHƯƠNG 2: HÒE THỤ LÝ
Thời gian trôi đến tháng 8 năm 2006. Chuyện cũ ở Hòe Thụ Lý đã gần như rơi vào quên lãng. Chung cư 108 một lần nữa có đầy người ở hay ko? Chuyện này dường như chẳng được ai quan tâm cả.
“Phòng 402 Chu Hà Sinh có thư. Phòng 402 Chu Hà Sinh! Chu Hà Sinh!” Sáng sớm cuối tuần, người đưa thư tên Tiển Lạc đang cố há họng to hết cỡ mà hét lên ở dưới lầu. Giờ đây hầu hết nhà trong tiểu khu này đều có hòm thư cố định cả, người phát thư chỉ việc nhét vào là xong. Nhưng ko hiểu sao nơi này vẫn còn duy trì hình thức phải đưa đến tận tay, dường như nghe tiếng gọi lanh lảnh là 1 loại hưởng thụ cũng ko bằng. Mỗi khi như thế, Tiển Lạc đành phải rướn cổ, dùng hết sức, đành cất giọng ko mấy gì dễ nghe mà quấy rầy những người đang trong mộng đẹp vậy.
Những người trong nhà kia phần đông đều mơ màng mắng vài câu, xong lại xoay người, bịt chặt lỗ tai mà ngủ tiếp. Chỉ thỉnh thoảng có người quả phụ họ Anh chìa đầu ra, sau đó là hất nguyên 1 chậu nước được lấy từ bồn tắm xuống.
Tiễn Lạc đang sang sảng tự nhiên bị chị ta làm cho tắt hẳn đi. Nước loang loáng trên mặt đất, có vài phần còn dính cả lên gương mặt của người anh ta. Thế rồi giọng chửi mắng khác lại vang vang lên: “Anh Tử tao chỉ mới có 27 tuổi thôi nha, vậy mà ông chồng lại dám đi theo con khác, để bà xã như tao phải khóc ròng như vầy đây. Thằng khốn kia, mày chờ đó….”
Quả phụ họ Anh hầm hầm giận dữ, trợn mắt chống nạnh rướn người ra cửa sổ mắng xối xả vào mặt người ta. Chị ta vốn tên là Hồ Bích Mai, nhưng thường được gọi là Anh Tử. Tuổi đời gần 30 rồi, cũng tạm coi là xinh đẹp một chút. Nghe lời chị ta nói thì hình như là ông chồng của chị đã dụ dỗ vợ của bạn mình. Nhưng, chị đau buồn chẳng bao lâu thì đã tô son trát phấn, mắt phượng mày ngài cứ đảo qua đảo lại ngoài cửa. Chuyện này khiến phụ nữ của những nhà bên cạnh thường hay mắng chị ta là hồ ly tinh.
Chu Hà Sinh thật bất đắc dĩ bò ra khỏi giường, khó khăn lắm mới được ngủ nướng 1 bữa, vậy mà…. Anh nhẹ nhàng vén màn lên, đẩy ra cửa sổ.
Hôm nay thật kì lạ! Không gian mịt mờ như được phủ 1 lớp bụi vô tận. Tận xa chốn chân trời hiện lên 1 màu xám tẻ nhạt, không hề có chút dấu hiệu nào báo hiệu là đã sáng rồi cả. Anh liền quay đầu nhìn vào đồng hồ treo tường. 7 giờ 32’, không còn sớm nữa.
“Từ từ, xuống ngay đây” Bực mình trả lời lại Tiển Lạc, Chu Hà Sinh khoác thêm cái áo, lẹp xẹp lê dép xuống lầu.
“Phòng 201 Văn Pháp có thư, 201 Văn Pháp, Văn Pháp!” Tiển Lạc lại quay về 1 hướng khác, tiếp tục hét to lên.
Đợi Văn Pháp ở phòng 201 trả lời thì Chu Hà Sinh đã xuống đến nơi từ lâu.
“Trời ạh, gào khản cả cổ mới phát được 1 bức” Tiển Lạc đưa bức thư cùng bản xác nhận đến trước mặt Hà Sinh, sau đó rút ra phong thư thứ 3 cũng là bức cuối cùng.
“Phòng 502 Cố Viễn Thần có thư, 502 Cố Viễn Thần, Cố Viễn Thần!”
Chu Hà Sinh đang kề bản xác nhận vào tường để ký tên, vừa đưa bút lên, thì nghe đến phòng 502 Cố Viễn Thần, xém chút nữa là làm rơi toàn bộ xuống đất rồi.
“Tôi nói anh nghe cái này. Anh đừng réo gọi như quỷ thế kia. Phòng 502 làm gì có người ở. Người trong phòng đó đã chết từ lâu lắm rồi mà.”
Tiển Lạc nghe nói như thế thì ngưng bặt ngay, sau đó lại hỏi: “Người ở phòng 502 đã đi từ lâu rồi phải ko? Tôi nghe nói, hình như cũng đã có người thuê lại rồi mà. Là sinh viên đó nha. Thật to gan quá, nếu là tôi dù phải ở ngoài đường cũng ko dám dọn đến đâu.”
Chu Hà Sinh vốn là người nhiệt tình, nghe xong cũng có hơi giận dữ, liền đem bản xác nhận và bút nhét vào người Tiển Nhạc rồi nói: “Này cũng thất đức quá. Phòng có người chết mới hơn nữa tháng đã đem ra cho thuê. Bộ nghèo mạt vận rồi sao? Thật chọc cho chúng chửi mà!”
Tiển Lạc cũng cảm thấy không hợp lẽ cho lắm, cứ chớp chớp đôi mắt nhỏ xíu mà nói: “Cũng ko thể nói là thiếu tiền được. Người vừa chết kia không phải đã đóng tiền thuê nhà đầy đủ rồi sao?”
Chu Hà Sinh muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Lúc này, Văn Pháp phòng 201 cũng vừa xuống đến cổng. Đôi mắt nhỏ sáng hẳn lên khi thấy lá thư màu hồng phấn mà Tiển Lạc đang cầm trong tay, nhìn thoáng qua thật giống hổ đói canh mồi. “Thư của tôi đâu?”
Chu Hà Sinh nhìn bộ dáng của cậu ta rồi tới nét chữ mềm mại trên bao thư, buột miệng hỏi: “Văn Pháp, cậu đang quen với bạn gái hả?”
Văn Pháp chỉ là 1 thanh niên mới lớn, bản tính lại rất hay thẹn thùng. Khi bị chọc ghẹo thì cả gò má đều đỏ lên, miệng cứ lắp ba lắp bắp: “Ko,…. ko phải mà….. Là … bạn của…. anh trai em.”
“Này!” Tiển Lạc đưa xong bức thư, rồi cũng bước nhanh ra khỏi đó. Đi được 1 khoảng xa mới quay đầu lại nói: “Mất hết nửa ngày rồi, ko bệnh cũng thành bệnh nha. Thật khó chịu mà.” Xong thì cũng nhanh chóng rời khỏi chỗ khó chịu kia.
Chu Hà Sinh và Văn Pháp cùng tiến lên lầu, đến phòng 201, thì thấy cửa đã mở rộng từ lúc nào rồi, mấy anh em của cậu ta xúm xít lại thật đông đúc. Lá thư màu hồng phấn kia đã sớm bị bọn họ giật lấy…. cứ hết nhìn trước nhìn sau, rồi tranh nhau. “Để tao xem trước” “Tao trước.”
Con trai trong thời kỳ trưởng thành, tinh lực quả là dồi dào thật giống sói con nha.
—————–