_Sao anh?
_... -cổ họng tôi nghẹn đắng, lời nói chia ly khó đến thế sao?
_Nay em thấy anh có vẻ gì đó lạ lắm, có chuyện gì à anh? -Quyên hỏi
_Em... có giấu anh chuyện gì không? -cố gắng gằn từng chữ, cuối cùng cũng thốt ra được câu hỏi.
_Em...
Em nhìn tôi, sửng sờ, mặt thoáng chút bối rối, mắt đượm lên vẻ sợ hãi. Sợ ư? Tôi làm gì để em phải sợ cơ chứ?
_Trả lời anh đi, có được không? -tôi nhìn ra mặt hồ, đón những cơn gió lạnh thổi vào mặt.
_Em xin lỗi... -Quyên lí nhí nói
_Tại sao em lại làm thế, anh không tốt với em chăng? Hay anh đã làm sai điều gì? -tôi hỏi em.
_Em xin lỗi, anh tốt lắm, nhưng em...
_Sao? Nói rõ ra cho anh biết đi.
_Có lẽ tình cảm của em dành cho anh là sai rồi anh à, chắc ngày đó em chỉ là sai nắng mà thôi, để rồi thấy anh với Oanh cười nói vui vẻ bên nhau khiến em xuất hiện lên vẻ ganh tức, có lẻ vì vậy khi anh nói lời yêu em, em đã gật đầu chấp nhận ngay, để rồi...
_Em nói tiếp đi.
_Để rồi em cảm thấy tình cảm trong em dành cho anh không thật sự là tình yêu anh à, thời gian anh dành cho cả em và Oanh thật sự là rất ít, em không cảm thấy hạnh phúc thật sự khi bên anh. -Quyên nói, mắt thoáng rơi những giọt nước mắt lăn dài trên má.
_...
_Để rồi những lúc cô đơn buồn chán, Huy đã đến bên em, an ủi, chăm sóc cho em, quan tâm em, và rồi em đã yêu Huy mất từ lúc nào em cũng không biết nữa.
_Vậy em có yêu anh không? -tôi hỏi, tay rút bao thuốc ra châm 1 điếu rít.
_Em...
_Em nghe anh nói này, em nói rất đúng, thật ra người sai là anh, anh đã quá tham lam yêu 1 lúc 2 người, để rồi lại quá vô tâm làm cho em phải buồn.
_...
_Anh thật sự rất yêu em, nhưng anh nghĩ ta nên dừng lại thì tốt hơn em nhỉ, bây giờ đã có người khác tốt hơn anh quan tâm! lo lắng cũng như sẻ chia với em rồi còn gì.
_Anh... -Quyên bật khóc
_Mình chia tay nhé em! Đó là quyết định sau cùng của anh -tôi nói, tay lau nhẹ những giọt nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp đó.
_Nhưng em không muốn phải vậy đâu? -Quyên ôm chầm lấy tôi
_Anh xin lỗi, nhưng chúng ta nên dừng lại, mọi chuyện đã xảy ra rồi nên cho dù có muốn như trước cũng không được đâu.
_Hức hức... Em xin lỗi
_Đừng xin lỗi, em không có lỗi, chỉ tại anh thôi. -tôi đẩy em ra, khẽ cười
_...
_Hứa với anh là phải sống cho thật tốt em nhé!
_Em hứa.
_Được rồi, giờ về thôi, em còn phải đi với anh kia nữa mà -tôi nhìn em khẽ nói
_Anh biết hết rồi à -em hỏi.
_Ừ có thể nói là vậy.
_Em... Em là đứa chẳng ra gì, anh yêu em thế, vậy mà em... -Quyên lại bật khóc
_Đừng nói gì nữa, em giờ hãy sống thật hạnh phúc là đã làm cho anh vui rồi.
Kéo em ôm vào lòng, ôm em lần cuối, sau này sẻ không còn những cái ôm như thế này nữa đâu nhỉ???
Tôi và em tay trong tay về KS, đến trước cửa KS đã thấy anh chàng kia đứng đó chờ sẵn rồi. Buông tay em ra, kết thúc rồi thì phải để em tự do chứ
_Huy đang chờ em kìa, đi với Huy đi- tôi nhìn em khẽ nói
_Anh...
_Hì nhớ lời anh nói em nhé. Tạm biệt em!
Em không nói gì, bước từng bước xa tôi, tiến dần về phía Huy đang chờ, đôi lúc quay lại nhìn tôi 1 lần. Khẽ cười cho em yên lòng, nhưng thực chất là tim đau lắm, quặn thắt lại từng cơn. Lại 1 người con gái nữa bước ra khỏi tim tôi, có lẽ vậy sẽ là tốt nhất cho cả hai, à không phải là cả 4 chứ. Mắt cay cay, nhưng tôi không khóc, không muốn rơi những giọt nước mắt yếu lòng. Gáng gượng cười tiễn em về với người ta, đến khi cả hai khuất bóng sau những con phố, còn tôi thì đứng chôn chân tại chổ, đầu óc trống rỗng.
Đến khi có 1 bàn tay đặt lên vai tôi thì tôi mới hoàn hồn trở lại, là thằng A.
_Đi nhậu m, t thấy hết rồi
_Ừ đi thôi, làm tí cho nó ấm lòng.
Hai thằng khoác vai nhau đi lang thang xuống chợ đêm, tấp vào 1 hàng nhậu ven đường kêu lít rượu với dĩa cút nướng.
Rót rượu làm 1 ly cho thấm giọng, từng giọt rượu cay nồng xọc vào mũi làm đầu óc trở nên minh mẫn lạ thường, thơm thật.
_Chia tay thật à- thằng A hỏi.
_Ừ như vậy tốt hơn, cả cho Quyên và cho Oanh luôn m à
_Vậy cũng được, nhưng m lạc quan lên tí đi, thấy mặt m như đưa đám vậy.
_Hàhà m nghĩ sao t chia tay Quyên mà m kêu t vui sao nổi
_Ừ kệ m, thôi uống đi.
_Dô
Chén tạc chén thù, ly chú ly anh cứ thế cho đến khuya, nhờ nhậu với thằng A mà tinh thần tôi thoải mái hơn hẳn. Cũng đúng thôi! Quyên đã có 1 người khác tốt hơn tôi về mọi mặt chăm sóc rồi nên tôi cũng yên tâm. Tạm biệt em, 1 người nữa bước ra khỏi cuộc đời tôi.
Hai thằng say xỉn dìu nhau về KS, đá nó về phòng, tôi thì được Oanh lôi về phòng luôn, đúng là say xỉn có khác, chỉ làm khổ cho người thân thôi.
_Nhậu ở đâu mà ra nông nổi này thế
_Hì anh uống với thằng A tí ấy mà.
_Anh vào tắm đi rồi còn ngủ nữa, khuya rồi đó.
_Ừ anh biết rồi
Cố gắng lếch xác đi tắm, say xỉn thật nhưng phải tắm sạch sẽ thì mới đi ngủ được. Mất đi 1 người nhưng vẫn còn 1 người yêu thương tôi hết mực còn gì. Tự nhủ không thể để mất Oanh, mãi mãi cũng không.
_Nay anh sao thế, em thấy anh buồn buồn -Oanh hỏi tôi
_Anh với Quyên chia tay rồi
_Tại sao lại như vậy- em sửng sờ
_Tại anh không tốt nên đã mất Quyên.
_...
_Tại anh! Tại anh! Tất cả là tại anh!- tôi bậc khóc nức nỡ như 1 đứa trẻ.
_Đừng như vậy mà, không phải là lỗi của anh đâu- Oanh nói
_Là tại anh...
Oanh không nói gì, ôm chầm lấy tôi, đặt lên môi tôi 1 nụ hôn.
_Ngốc này, vẫn còn em yêu anh mà.
Ôm em vào lòng, môi tôi tìm đến môi em, hôn em mãnh liệt, em cũng đáp trả lại. Và rồi bản năng trỗi dậy, tôi và em quấn lấy nhau, nồng nàn và mãnh liệt...
”Anh yêu em ngốc à”