Mất hơn nữa tiếng để chạy xe về nhà, may mắn mà tối nay không có mấy anh áo vàng áo xanh dạo quanh đường tôi chạy, chư không thì cũng bị nắm đầu lại kiểm tra giấy tờ mất thôi. Về tới khu trọ thì cổng chính đã khoá,
nhìn vào bên trong thì đã tắt đèn hầu hết các dãy phòng, chỉ còn mỗi
phòng tôi là sáng đèn thôi. Mỉm cười, chắc là hai nhỏ đang thức chờ tôi
đây mà! Niềm vui chỉ là sự quan tâm nhỏ nhoi thế thôi.
Lạch cạch mở cửa ngoài, rồi tôi dắt xe vào trong luôn, tránh gây tiếng
động để mấy phòng khác còn ngủ nữa. Vì khu này đa số là phòng gái, nên
thường ngủ khá sớm, tầm 11h là tắt đèn hết rồi. Bởi vậy có cho vàng tôi
cũng chả dám chạy xe vào, lỡ đánh thức đứa nào dậy thì chỉ có nước ăn
chữi mà thôi @@
Tới cửa phòng, tôi đẩy cửa vào luôn. Đập vào mắt tôi là 1 cảnh tượng...
không biết diễn tã sao nữa, chỉ biết rằng Quyên và MNgọc đang ngủ gục
bên mâm cơm, đầu tựa lên bàn mà ngủ.
Tội nghiệp, chắc hai nhỏ chờ tôi lâu quá nên ngủ gục mất luôn rồi. Thú
thật thì trong 4 cô nàng kia, khó có ai thân với tôi nhiều bằng so với
hai con mèo đang ngủ trước mặt tôi này. Cũng phải thôi, một người là bạn gái cũ, còn một người lại là bạn học suốt hai năm, thì bảo sao tôi lại
không thân với hai người này được.
Nhưng mà nói gì thì nói, chuyện tình cảm không thể gượng ép được, chọn
người này, bỏ người kia là điều tôi cần phải đắn đo suy nghĩ. Tôi chỉ lo xa thôi, nếu một ngày đẹp trời cả 4 người con gái luôn kề bên tôi kia
lại đồng loạt nói với tôi cái câu “em yêu anh” thì sao?
Mà thôi, cứ gác chuyện đó sang 1 bên trước đã, suy nghĩ chuyện tương lai chưa chắc gì đã thực hiện như ý muốn được, còn trước mắt thì phải lo
cho hai con mèo này đã, con gái con lứa gì mà tư thế ngủ xấu quá =.=
Bế MNgọc lên giường trước, lúc này thì em ngủ khò mất rồi. Thấy thương
MNgọc thật, buồn ngủ thì leo lên giường mà ngủ, chứ đâu nhất thiết phải
gáng thức chờ tôi, để rồi ngủ gục bên bàn kia chứ. Kéo chăn đắp cho
MNgọc, rồi tôi lại quay xuống bế con mèo thứ hai lên.
Quyên thì cũng nhỏ con thôi, mà phải nói là cả 4 cô nàng đều thuộc tuýp
nhỏ con, dáng người cao tầm 1m6 thôi, còn cân nặng thì khỏi nói, cô nào
cô nấy có 40 mấy kí hà @@ toàn giữ eo giữ dáng cả thôi.
Đặt Quyên xuống giường, tưởng em ngủ rồi, ai ngờ em lại mở mắt nhìn tôi, miệng cười cười nữa chứ.
_Ơ em chưa ngủ nữa à -tôi hỏi.
_Hì đang ngủ thì thấy bị đụng vào người, giật mình mở mắt ra thấy anh,
nên em nhắm mắt chờ anh ẳm em qua giường luôn hihi -Quyên cười.
_Hừ dám trêu anh à, bắt anh phải ẳm em hả? Này thì... -tôi đưa tay véo
mũi em.
_Á đau em! -Quyên nhăn mặt, cố đưa tay gạt tay tôi ra khỏi cái mũi.
_Hừ bỏ chưa Quyên -tôi vẫn khăng khăng véo mũi em.
_Hichic tha cho em đi mà -Quyên giở cái mặt mèo ra nài nỉ tôi.
_Hì tha cho đấy -tôi cười, đưa tay vuốt mái tóc của em.
_Sao nay anh về trể vậy!
_Anh có chút chuyện thôi.
_Dạ thôi anh đi tắm đi, để em hâm nóng đồ ăn lại. -Quyên nói rồi ngồi
dậy luôn.
Tôi chỉ biết nhìn em mà thôi, tâm trạng cảm thấy thoải mái lắm rồi. Giờ
đây nhìn Quyên cứ như một người vợ đảm đang ấy nhìn, em nhanh nhẩu bắt
bếp hâm nóng lại mấy món ăn, nhìn em ra dáng lắm cơ.
Rồi tôi cũng xách quần áo đi tắm luôn, cái mát lạnh khiến cho đầu óc tôi tỉnh táo lại hơn hẳn. Tôi bước ra ngoài thì Quyên đã dọn lại măm cơm
rồi, tuy đơn giản nhưng ấm áp, tràn ngập không khí gia đình, cứ như vợ
chồng mới cưới ấy nhỉ. Cơ mà quên mất, còn một con mèo đang nằm ngủ trên kia. Tôi lên đánh thức MNgọc dậy luôn, không để nhỏ ngủ với cái bụng
đói kia được.
Nhõng nhẽo một hồi, cuối cùng MNgọc cũng chịu lê cái thân mèo buồn ngủ
của mình vào nhà tắm rửa mặt, rồi lại nháo nhào ra giành ăn với tôi nữa
chứ =.= có vẻ sai sai khi đánh thức nhỏ này dậy mất rồi.
Tất nhiên thì tối nay hai cô nàng ngủ lại ở phòng của tôi rồi, chứ khuya như vầy tôi chẳng an tâm để hai nhỏ lang thang ngoài đường được. Chỉ
mỗi tội cái giường thì nhỏ, chỉ vừa đủ cho hai người nằm mà thôi, nên
tôi nhường cho hai cô nàng luôn, một thân một mình quơ vội cái áo khoác
với cái balo xuống sàn nhà nằm luôn. Hơi lạnh chút, nhưng thôi kệ, có
chổ ngủ là tốt rồi.
Nói vậy thôi, chứ tôi chỉ chợp mắt trong cơn lạnh lẽo được có chút, ngay lập tức hơi ấm liền ùa đến bên cạnh tôi.
Hai nhỏ ôm gối ôm mền xuống nằm chung với tôi luôn, và chẳng hiểu sao
tôi lại nằm kẹp giữa, và thêm 1 điều nữa là hai cánh tay tôi lại bị
trưng dụng làm gối cho hai nhỏ (xách gối xuống đã rồi lại kéo tay tôi ra làm gối@@)
Được cái cả hai đều ôm tôi, ấm lắm. Đến đây tôi có thể xác định cho mình được rằng nên chọn ai mất rồi, nhưng còn ai là người duy nhất, thì tôi
vẫn chưa đủ tình cảm để xác định được yêu 1 người nhiều nhất.
3 trái tim đập cùng một nhịp không nhỉ, chỉ biết rằng cả 3 đang kề cận
bên nhau mà thôi.
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, thứ tư cũng tới. Tôi và hai thằng chí
cốt, cùng với thằng Khải, anh Hiếu, anh Trung hè nhau suốt cả ngày thứ
tư và cả buổi sáng thứ năm chỉ để trang trí lại cho cái tầng ba trở nên
hoành tráng lệ. Chủ yếu treo thêm mấy dây đèn led được tôi thiết kế, rồi băng-ruy, bong bóng, có cả mấy biểu ngữ cùng với hình ảnh vui nhộn,
trang trí nhiều cho bắt mắt mà thôi.
Nói thì đơn giản, cơ mà nguyên băng đực rựa thì lấy gì có đủ hoa tay để
mà trang trí được theo yêu cầu được đề ra. Cứ hò hét, la lối om sòm, đứa này làm cái này, đứa kia lại tháo xuống làm lại. Mãi cho đến giữa trưa
thứ năm thì mới cơ bản là hoàn thành phần chuẩn bị.
Rồi đến phần quà, tất nhiên mà mỗi cô nàng 1 phần rồi, nhưng tôi chỉ
biết chọn mua son thôi =]] món này thì cô nào cũng mê rồi, chẳng cần
bàn cãi. Về ăn uống thì bậc đàn anh đã lo, về bánh kem thì thằng A,
thằng Đ cùng với thằng Khải giải quyết. Còn tôi thì quà cáp =]]
Mua xong son cho mấy nhỏ, tôi mới chợt nhớ ra 1 điều, rằng tôi đã bỏ sót đi một người con gái khá quan trọng, đó là Ái Nhi. Nhỏ hôm bửa đã cứu
tôi vậy mà tôi không rũ nhỏ đến đây thì xem ra thất bại quá. Đành chạy
vào quán mua thêm 1 cây son, rồi phone cho Ái Nhi luôn.
Cứ tưởng chỉ gặp 1 lần thì nhỏ sẽ không đi, ấy vậy mà nhỏ đồng ý cái
rụp, chắc chắn rằng 6h tối nay sẽ đến điểm hẹn.
Chậc thôi kệ, đến rồi giới thiệu với mấy nhỏ kia sau :)) và đây chính
là cái ngu của tôi, khi mọi rắc rối đều bắt đầu đến từ vị khách mời đặc
biệt.
Với danh nghĩa sinh nhật thằng A =]] mượn đỡ vậy thôi, tôi cũng mời đủ
hết mấy cô nàng, còn Thy, chị em Linh - Thảo Vy thì đã đồng ý từ hôm tôi mời rồi, nên họ cũng đến sớm hơn dự kiến.
Hai lão đại anh Hiếu, anh Trung cũng mang theo bạn gái đến chung vui
nữa, hai chị này nhìn cũng dễ thương, xinh đẹp lắm cơ.
Đúng 6h, mấy nhỏ cũng đến khá là đông đủ rồi, đám con trai có nhiệm vụ
dẫn mấy nhỏ lên đây, còn tôi thì đọc diễn văn khai mạc ấy mà.
Thấy tôi đứng trên bục gỗ cao cao, 4 nhỏ khá là ngạc nhiên, nhất là
trong cái không gian được trang trí sặc sỡ như thế này.
_E hèm! -tôi húng hắng lấy giọng.
_Nói thì nói đi, bày đặt -thằng A xỉa xói.
_Nín mày! -tôi quạo.
_Nói gì nói lẹ đi anh ơi -Yến nháy mắt.
_Rồi rồi... Hôm nay, là một ngày trọng đại, không cần nói mọi người cũng biết ngày gì rồi phải không? -tôi hét lớn.
_Tất nhiên rồi -thằng Đ hét lên phụ hoạ.
_Nhân dịp Ngày Phụ Nữ Việt Nam, N thay mặt tất cả xin gữi lời chúc mừng
đến các chị em nhé, chúc mọi người ngày càng trở nên xinh đẹp, luôn vui
vẻ và hạnh phúc nhé -tôi gào lớn.
_Ồ Yeahhh -thằng Khải hét lên.
_Và trên hết... N xin cảm ơn Quyên, MNgọc, Yến, My. Cảm ơn 4 người đã ở
bên cạnh N suốt thời gian vừa qua, N nợ tất cả mọi người! Nhưng hôm nay
là Women's day, N xin gữi lời cảm ơn của mình vào buổi tiệc nhỏ ngày hôm nay nhé!-tôi mỉm cười.
_Hép Pi Wố Mên Đê -mấy thằng kia gào to phụ hoạ.
Tôi chỉ biết liền ngay sau đó, những giọt nước mắt hạnh phúc đang tuôn
rơi trên khuôn mặt 4 cô nàng kia. Chẳng nói chẳng rằng, khi tôi vừa bước xuống khỏi bục gỗ, cả 4 cô nàng đã nhào tới ôm chầm lấy tôi rồi. Những
giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, nhưng trên môi họ lại nở nụ cười.
_Cảm ơn tất cả! Vì đã ở bên cạnh anh trong lúc anh tuyệt vọng nhất -tôi
thì thầm với 4 cô nàng.
Hạnh phúc không nhất thiết là phải được yêu nhau, phải được ở bên cạnh
nhau. Mà hạnh phúc chỉ đơn giản là những phút giây bình yên, và là lúc
mà những trái tim đang kề cận bên nhau như thế này. Yêu tất cả!
_Anh ngốc! Yêu anh -MNgọc thì thầm vào tai tôi.
_Em cũng vậy! -đến Quyên cũng nói lời đó.
Còn hai nhỏ kia thì lại chẳng thấy nói gì cả, mà thôi chỉ mới hai cô
nàng này nói là tôi đủ khổ rồi đây, huống hồ cả 4 cô.
Dt tôi lại rung lên, là Ái Nhi gọi, tôi bắt máy luôn.
_Tôi nghe đây.
_Anh xuống dắt tôi lên đi, chứ tôi không biết!
_Ừ đợi chút nhé, tôi xuống ngay đây.
Tạm dạt 4 cô nàng nhõng nhẽo kia ra, rồi tôi phi xuống lầu trước ánh mắt ngơ ngác của cả 4 cô nàng. Nhưng đừng nghĩ là họ chỉ biết nhõng nhẽo,
con gái mà... khó đoán được tính tình!
_Nhi! -tôi kêu nhỏ khi thấy nhỏ đang đứng thấp thoáng ngoài cửa quán.
_Hì biết tên tôi luôn à? -nhỏ nhìn tôi rồi hỏi ngay.
_Thì... biết chứ, trong tin nhắn có tên rồi mà -tôi cười ngượng.
_Hừ chứ tôi không nói thì làm sao mà anh biết, con trai gì mà... -nhỏ
lườm.
_Thôi gác sang bên đi, lên thôi! -tôi nói.
_Ừm đi.
Hôm nay chẳng hiểu sao Ái Nhi lại chơi nguyên cái set đồ đen nữa, trên
áo thun đen, dưới thì chân váy cũng đen, thêm đôi giày cũng đen nốt@@ xã hội đen hả trời!
Nhỏ đi tới đâu, ai nấy đều ngước nhìn theo. Cũng phải thôi, nhỏ quá ư là xinh đẹp với dáng người cao, làn da trắng muốt được tôn lên bằng set đồ đen kia. Nhỏ để mặt mộc cũng đủ để người khác chết mê chết mệt rồi,
đằng này lại còn trang điểm nhẹ nữa chứ@@
Haizz đi cạnh nhỏ mà tôi phải kìm chế bản thân dữ lắm ấy chứ, người đâu
mà chuẩn quá chừng. Nhưng mà chắc có lẽ tại vì 4 cô nàng kia chẳng thua
kém Ái Nhi là mấy về nhan sắc, nên tôi cũng đủ khả năng để gạt vẻ đẹp ma mị của nhỏ ra khỏi tâm trí.
Chậc! Cũng bằng mấy nhỏ kia thôi -tôi nghĩ thầm.
Nhưng sai thì vẫn hoàn sai, khi bạn đang có những bóng hồng bên cạnh, mà bạn lại đang đi cùng 1 cô gái xinh đẹp khác mà những người kia bắt gặp
thì sao?
Cánh cửa phòng nối liền tầng ba với cầu thang vừa bật mở, tất cả những
ánh mắt liền ngay lập tức đổ dồn về tôi, chính xác hơn là người con gái
bên cạnh tôi.
Nhìn về phía thằng A, tôi đủ hiểu ý nó rồi, nguyên dấu chấm hỏi chắc
đang bay vòng quanh đầu nó. Còn thằng Khải thì trố mắt nhìn Ái Nhi, khỏi phải nói đối với 1 thằng mê gái như nó thì có ai mà nó từ đâu.
Nhưng trên hết, là 4 nhỏ kia đang nhìn tôi và Ái Nhi với ánh mắt lạ
lùng, vừa tò mò, vừa có chút gì đó sát khí (cảm nhận của tôi thôi nhé)
Bất giác, tôi chợt thấy lạnh xương sống, chẳng lẽ nguy hiểm đang đến gần hay sao ta@@ bầu không khí chợt trở nên căng thẳng, êm ắng lạ thường.
Liếc mắt nhìn xung quanh, tôi chỉ thấy Linh với Thảo Vy đang nhìn tôi
lắc đầu, còn Thy với thằng A thì đang tranh luận điều gì đó, nhưng có lẽ về chuyện của tôi, vì tôi thấy nhỏ Thy liếc nhìn tôi.
Hai cặp vợ chồng đàn anh thì tách riêng ra góc, tế nhị nhường không gian lại cho đám trẻ bọn tôi. Cơ mà đang lúc căng thẳng thế này, tôi phải
làm sao đây?
Nhìn sang Ái Nhi, tôi chỉ thấy cô nàng khẽ cười! Nụ cười lạnh đến lạ
thường!