Chap 237
Chuyện gì cần tới, nhất định sẽ phải tới. Chiếc máy
bay kia cất cánh, mang theo cô nàng khó hiểu nhất mà tôi đã từng gặp về
với xứ sở hoa anh đào xa xôi. Tôi đứng chết lặng trước cửa phi trường,
mắt nhìn xa xăm theo hướng chiếc máy bay kia, mãi đến kia nó mất hút tận phía chân trời.
Tạm biệt em! Cô gái của sự bí ẩn!
Quay
bước về lại nơi bắt đầu, theo như cách nói của Ái Nhi. Ngày nay em đi,
cũng là ngày mà trò chơi tình yêu của tôi kết thúc, và cũng đến lúc để
biết được sau tất cả tôi sẽ còn lại thứ gì.
Lạ thay, ngày My đi tôi cũng rất đau đớn vì mất đi 1 người mình thương bên cạnh, nhưng bây giờ, nổi đau đó dường như là hơn hẳn, chút hụt hẫng, tiếc nuối, chút buồn bã nhớ lại những khoảnh khắc bên cạnh nhau của tôi và Nhi, nhưng có lẽ chỉ mãi mãi là những kỉ niệm về một thời đáng nhớ mà thôi.
Tôi lái
xe chen chút vào những dòng xe tấp nập ngược xuôi sau 1 ngày lao động
vất vả, từng tiếng còi xe vang lên inh ỏi, nhưng đối với tôi dườnh như
chẳng hứng thú để nghe thấy gì cả.
Chạy xe thật chậm (thực ra là
kẹt xe thôi) để cảm nhận được vị mặn đắng đang thấm sâu đằng sau đôi
mắt của tôi. Nước mắt không rơi, nhưng... vẫn có cái gì đó đang chảy
ngược vào trong...
”Nước mắt chảy xuôi chỉ làm nguôi kí ức.
Nước mắt chảy ngược mới thấm đượm niềm đau”
Tấp xe vào quán nhậu quen thuộc khi tôi vừa về tới gần nhà, tôi lại tiếp tục hành trình của 1 thằng cần hơi men.
_Ê thằng kia để xe đó đi, mày làm gì mà như người mất hồn thế hả N
-tiếng anh chủ quán oang oảng ở phía trong, kéo tôi về với thực tại.
Dường như tâm trạng tôi bị chi phối quá nhiều trước việc Nhi đi khỏi nơi này.
_Ơ dạ sao anh!
_Mày để xe đó đi, tao dẫn cho.
_...
_Vào trong ngồi đi, mày làm gì như bức tượng thế hả thằng kia -anh chủ
quán sút tôi 1 phát khi tôi vẫn còn đứng càm ràm ở khu vực chiếc xe, hic đi nhậu mà cũng bị quính vì tội đứng 1 chổ nửa à @@
Vào trong yên vị ở 1 cái bàn trống cạnh cửa ra vào, tôi ngồi đó chờ đợi. Ơ mà chờ đợi cái gì?
_Thằng cô hồn, tao lạy mày! Nay mày để não ở nhà à?
Anh chủ quán đặt chai chuối hột với dĩa khô cá đuối ra bàn, miệng vẩn chữi tôi xối xả không ngừng @@
_Ủa sao nay anh đem rượu ra -tôi ngơ ngác nhìn ảnh.
_Định mệnh, mày vào quán mà chẳng nói năng tiếng nào, thì làm sao tao biết mày nhậu cái gì, thôi quất tạm đi
Tôi chỉ biết gật gật đầu hưởng ứng thôi. Kệ, có món giải sầu là oke
rồi. Chắc biết tôi buồn, nên anh chủ quán nhiệt tình... bỏ quán ngồi
nhậu với tôi luôn, đúng là dân chơi mà@@ anh em quen nhau chưa lâu,
nhưng ít ra vẫn đong đầy tình huynh đệ, cùng khoác vai, cùng nâng ly,
cùng tâm sự về chuyện đời, chuyện người.
Mãi đến tận 11h đêm tôi mới rời bàn nhậu, chia tay người anh, người chủ quán nhiệt tình kia má
về lại căn phòng yêu dấu. Khi ta buồn, càng uống thì càng tỉnh, thật sự
là như vậy. Đầu óc tuy lâng lâng do thấm hơi men, nhưng vẫn đủ tỉnh táo
với những hình ảnh ùa về.
Hình ảnh cô gái hoảng hốt đứng dựa
mình vào cửa sắt với đôi mắt to tròn nhìn tôi khi bị tôi bịt miệng hôm
nào, giờ đây bỗng dưng lại xuất hiện trong đầu tôi.
Từng hình
ảnh, từng khoảnh khắc cứ như 1 cuốn phim quay chậm phát lên chập chờn
trong tâm trí tôi. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy, hình dáng ấy,... giờ đây chỉ
xuất hiện mờ nhạt mà thôi.
Lắc đầu xua đi những hình bóng ảo
giác đang xoay quanh trong đầu của tôi, tôi từ từ tận hưởng cái cảm giác mát lạnh của sương đêm, lếch tha lếch thếch về căn phòng trọ.
Cánh cửa phòng trọ vừa mở ra, đập vào mắt tôi là hình ảnh 2 người con
gái thân quen đang gục mặt trên bàn. Sao Quyên và MNgọc lại đến đây?
Dựng xe vào sát cửa, tôi bước tập tễnh vào, nói tỉnh táo chứ thực ra cũng hoa mắt cmnr =.=
_Ơ anh về rồi à -MNgọc giật mình tỉnh giấc, dụi dụi mắt nhìn tôi.
_Ừ -tôi nhẹ nhàng lên tiếng, trong lúc tiềm thức còn tỉnh táo thì trả lời, rồi tôi cũng dạt hẳn sang giường ngủ luôn.
Chỉ thấy MNgọc nhìn tôi chẳng nói gì cả, sao lại lạ thế nhỉ, đáng lẽ
như thường ngày thì em đã phải lo lắng chạy đôn chạy đáo lo cho tôi rồi, hay là...
Thôi dù sao đi nửa, cuộc chơi này do tôi khởi xướng,
thì hậu quả ra sao, tôi vẫn là người phải gánh chịu tất cả. Giờ thì...
ngủ trước tính sau, mệt quá luôn rồi @@
Chẳng biết tôi ngủ bao lâu nửa, chỉ biết rằng khi tôi giật mình thức giấc, ngoài trời vẫn còn đang một màu tối đen như mực.
Nhìn sang bên cạnh, từ lúc nào hai cô gái kia đã tự động nằm hai bên
giường, và ôm lấy cục nhân là tôi ở giửa. Quyên thì nằm phía trong, còn
MNgọc thì bên ngoài. Tội nghiệp, giường chật nên em chỉ nằm meo sát bên
ngoài mép giường, tôi chỉ cần lấn sang chút xíu là em lọt sàn ngay lập
tức.
Nhẹ nhàng gỡ tay hai nhỏ ra, tôi chậm chạp ngồi dậy. Leo
xuống giường, tôi bế MNgọc dịch chuyển vào trong, chứ em mà nằm đây chút xíu nữa là lọt đất mất. Kéo chăn đắp lại cho hai nhỏ, tôi đứng lặng
trong bóng đêm mà nhìn hai bóng hình đang say sưa ngủ mê kia.
Mất một hồi lâu, ý thức trong tôi mới chợt trở lại, báo hiệu việc tôi
cần phải làm là gì. Một cuộc trốn chạy, có thể nói là vậy.
Trong âm thầm và lặng lẽ, tôi rời khỏi căn phòng mà chỉ đem theo có vài món
dụng cụ quen thuộc. Con dao phượt lận lưng, hàng phòng thân bao giờ cũng phải đem, cái bóp tiền thì nhất định phải có, cái máy ảnh và cái dt,
quơ vội thêm cái áo khoác dầy nữa thôi.
Quay lại nhìn vào màn
đêm, tôi chỉ biết gửi gắm cho hai em lời xin lỗi thì thầm nơi cửa miệng, rồi quay bước đi nhanh trong cơn lạnh của từng cơn gió đầu đông. Đón 1
chiếc taxi ra nhà xe TB, tôi book-in 1 vé đi Đà Lạt ngay giửa đêm
khuya, nói chứ cũng 3h sáng rồi.
Lên xe giường nằm ngủ bù, sự
tỉnh táo trong tôi chỉ đủ thời gian cho tôi mua vé và leo lên xe thôi,
rồi hơi men kia lại kéo tôi chìm vào giấc ngủ say, quên đi tất cả, quên
đi cái mục đích mà tôi leo lên chuyến xe này là gì @@
Sáng thức giấc khi cảm nhận thấy cơn lạnh xuất hiện đột ngột, mở mắt ra thì thấy
sương mù xuất hiện mù mịt, giăng kín cả bầu trời. Tầm nhìn hạn chế, tôi
chỉ đủ khả năng dựa vào hiểu biết mà phán đoán được vị trí của bản thân, chắc đến Đà Lạt rồi đây =)))
_Sương mù dầy quá, đến trạm nghỉ đi anh ơi! Lát nắng lên rồi hẳn chạy!
-tiếng anh lơ xe ồm ồm bên dưới tôi, vì ghế tôi trên cao, và ngay cạnh
cửa ra vào.
_Tới đâu rồi vậy anh? Tới Đà Lạt chưa? -tôi ngu ngơ đưa đầu xuống hỏi.
_Chưa em trai, mới tới đèo Chuối thôi, sương mù dầy quá!
_Sặc chưa tới nửa à anh! -tôi lơ ngơ nhìn ra ngoài trời, thấy vực sâu bên mắt mới biết mình vẫn đang trong đoạn đường đèo.
_Làm gì mà tới nhanh vậy, mới rời bến có 3 tiếng mấy hà em trai!
Nhìn dt, hoá ra chỉ mới hơn 6h sáng, thảo nào bầu trời vẫn còn tối om.
Ngủ nhiều quá riết lú người hẳn, cứ tưởng đã trải qua thời gian rất lâu, hoá ra chỉ vừa đi được có vài tiếng =)) N ơi là N, sao dạo này đầu óc mày ngu hẳn thế @@
Lại mất thêm gần cả 3 tiếng nằm ê ẩm cả mình, tôi mới nhìn thấy những bụi cây thông đặc trưng của núi rừng Đà Lạt.
_Tới địa phận rồi đấy em trai, chút xíu nữa là vào bến rồi -anh lơ xe vui vẻ bảo với tôi.
_Dạ cảm ơn anh!
_Mà em đi đâu lên đấy! Đi chụp hình hoa dã quỳ à?
_Ơ dạ đúng vậy anh! -tôi ngu ngơ trả lời, vì tôi thực sự đâu rõ mục
đích đi của mình là gì đâu, chỉ biết rằng mình muốn đi đến 1 nơi xa thật xa, nhưng trái tim yêu Đà Lạt thì lại kéo tôi về với thành phố của ngàn hoa này.
_Thảo nào em chẳng đem theo hành lí gì cả! Mùa này
lạnh lắm, cái áo khoác của em chẳng thấm tháp gì đâu -anh lơ xe cười
cười chỉ tay vào cái áo khoác mà tôi xem là dầy cộm.
_Dạ hèn chi thấy lạnh thật!
_Lên đó vào chợ kím mua liền 1 cái mà mặc, cũng may xe mình lên tới thì nắng lên rồi, đỡ lạnh.
Ngồi hàn huyên tâm sự với anh lơ xe cũng đỡ chán, chứ nhìn xung quanh
tôi nếu không phải ghế trống thì cũng là bô lão, và hơn hết là họ đang
say sưa ngủ, lấy ai mà nói chuyện với tôi cơ chứ.
Đặt chân xuống bến xe dưới cái nắng vàng không mấy gay gắt, vì vậy tôi cảm thấy lạnh
@@ phù đang mùa đông lại đâm đầu lên cái phố núi này, bảo sao mà chẳng
lạnh cho được. Chào tạm biệt anh lơ xe, không quên xin sdt ổng, có gì
liên hệ book-in vé về chứ.
Cũng may mắn vì Đà Lạt tôi đã lên
nhiều lần, đường xá tuy không nhớ hết, nhưng ít ra vẫn dễ dàng tìm được
chỗ trú ngụ. Chọn khách sạn KT trên đường HBT, tôi đặt phòng rồi ra chợ
Đà Lạt bằng đường tắt gần chổ tôi ở, cũng khá gần, đi nhiều riết biết
luôn đường tắt =)) ra chợ mua quần áo mà mặc, chứ hôm qua chẳng có thời gian để sửa soạn,
mà có sửa soạn cũng đánh thức hai người con gái kia dậy mà thôi.
Mất cả buổi sáng để chuẩn bị tất cả đồ đạc mà mình cần =)) cái tội đi gấp quá nó hại cho túi tiền, nhưng chẳng sao, ít ra cũng
đám ứng được nhu cầu rời khỏi cái Sài Thành đầy khói bụi, bỏ sau lưng
lại những tâm tư rối bời, để có thể hoà mình vào nỗi buồn của thành phố
mộng mơ.
Cái sim dt được tôi tháo ra từ khi đặt chân vào khách sạn, vì nó cứ réo liên hồi, báo hiệu từng cuộc gọi từ mấy cô nàng kia, chắc
là phát hiện ra sự biến mất của tôi rồi chăng.
Tắt luôn cái dt,
vì chức năng GPS thôi, định vị thì nhanh chóng tìm được tôi, nên tôi
quăng cái dt lại phòng của KS luôn, dù sao thì có cái máy ảnh là đủ lắm
rồi. Nghỉ ngơi 1 giấc, tôi lại tha thẩn dạo bước khắp mọi nơi gần cái KS mà tôi ở, để rồi chán nản trở về lại KS. Vì các địa điểm cần đến xa
quá, chẳng thoả mãn được tính tò mò và ngứa tay muốn chụp ảnh của tôi =)))
Đến tối thì tôi cũng thuê được 1 chiếc xe từ anh bảo vệ, lại vi vu đến những điểm mà mình luôn muốn đến.
Đến Dalat Nights, quán cà phê có view đẹp nhất mà tôi từng biết. Mỗi
lần lên với phố núi này, tôi chỉ biết đêm đêm dừng chân trước quán, ngồi nhâm nhi ly cafe đắng, ngắm cảnh thành phố Đà Lạt về đêm...
Ngồi tận hưởng ly cafe ít đường theo yêu cầu, tôi lại có dịp thả trí tưởng
tượng của mình vào một tác phẩm nổi tiếng, “Ngày hôm qua... đã từng”,
chính anh Nguyễn Mon là người đã mang Dalat Nights đến với cuộc sống của tôi.
Khởi nguồn từ sự tò mò, lòng hiếu kì về 1 quán cafe đẹp,
lại được nhắc đến nhiều trong 1 tác phẩm truyện càng làm cho tôi thích
thú tìm hiểu cái địa điểm này, để rồi tôi lại chìm đắm vào cái không
gian đẹp tuyệt vời này đây! Mê say khó tả được thành lời!
Trốn
chạy ở thành phố của ngàn hoa, cái nơi mà từ xưa đã được biết đến với
cái tên “thành phố buồn“. Liệu rằng đây có phải là nơi thích hợp để tôi
tìm đến hay không, nhất là khi trái tim đang thổn thức không ngừng, vừa
cuộn trào trước cảm nhận tình yêu, vừa đớn đau khi nhìn người mình yêu
cất bước rời xa.
Nhưng có lẽ tất cả đã được sắp đặt, nơi tôi đến, cũng là nơi em đến!