Những ngày sau trôi qua êm đềm và lặng lẽ, có vẻ như cuộc đời học sinh luôn có những khoảng lặng như thế này thì phải. Những lúc này tôi thấy sao cuộc đời bình yên lắm, yên bình và hạnh phúc làm sao. Thời gian của tôi ngoài việc học và công việc ra, hầu như tôi giành hết cho em, luôn luôn bên cạnh em mà thôi.
Một buổi chiều đầy nắng và gió, tôi cùng em bước đi cùng nhau trên con đường được che bóng bởi những hàng cây bằng lăng tím rực rỡ.
_Anh này! -em bất chợt kêu tôi.
_Sao em?
_Nếu lỡ sao này có 1 người con gái tốt hơn em, xinh đẹp hơn em, dịu dàng hơn em, và người đó nói yêu anh thì anh có bỏ em mà đến với người đó không? -em hỏi.
_Sao em lại hỏi vậy? -tôi cảm thấy lạ khi em lại hỏi vậy.
_Anh trả lời em đi -em nhìn tôi chờ đợi.
_Nghe anh này, dù sao này có người con gái khác hoàn hảo hơn em đến bên anh, anh vẫn chỉ yêu mình em mà thôi, ngốc này. -tôi cười nói với em.
_Anh hứa nhé!
_Anh hứa.
Em không nói gì ôm chầm lấy tôi, cả hai đứng đó ôm lấy nhau trên cung đường vắng người, dưới những cánh hoa bằng lăng tím đang đung đưa trong gió, lâu lâu 1 cơn gió mạnh thổi qua lại có 1 đợt mưa màu tím những cánh hoa bằng lăng ấy xuống đầu bọn tôi, tạo nên 1 khung cảnh vô cùng lãng mạn dành cho hai đứa.
Nhiều khi sao này nghĩ về ngày hôm đó, tôi vẫn tự cho rằng mình chưa bao giờ có thể tìm thấy 1 nơi nào nữa được như nơi đây, nơi góc phố đầy những cây bằng lăng cổ thụ.
Đưa em về nhà, em bước vào trong sao khi hôn tạm biệt lên má tôi, rồi lại vẫy tay chào một cách đầy vui vẻ và hạnh phúc.
Tôi cười nhìn theo em, mãi cho đến khi em biến mất sau khung cửa, nụ cười trên môi tôi biến mất, tôi trở lại vẻ đăm chiêu thường ngày, nghĩ suy về từng lời mà em nói. Tôi là 1 người đa nghi, tôi nghỉ là vậy, vì lúc nào khi có ai đó nói 1 câu gì đó khó hiểu, tôi lại tốn thì giờ động não suy nghĩ về từng lời nói đó.
”Anh không yêu ai khác ngoài em, dù có người khác hoàn hảo hơn em, anh chỉ sợ có người khác tốt hơn anh, và em thì không yêu anh nữa...”
”Nếu sao này lỡ như có 1 ngày anh buộc phải từ bỏ em, anh sẽ hận em đấy, vì khi anh hận tức là anh sẽ không bao giờ quen em...”
Suy nghĩ vài câu ngớ ngẩn trong đầu, tôi đứng chết lặng dưới bóng đêm của tán cây, mắt hướng nhìn về phía nhà của em.
Có vẻ câu nói của em khiến tôi phải động não nhiều quá, do vậy mà tôi vẫn chưa thể di chuyển đi đâu khác được.
Lắc đầu xua tan đi cái suy nghĩ vớ vẩn đó, tôi xoay lưng bước đi lặng lẽ trên con đường không một bóng người, chỉ có màn đêm và ánh đèn đường làm bạn với tôi mà thôi.
_Đi đâu về trể thế? -giọng nhỏ MNgọc cất lên khi tôi vừa chạm tay vào cánh cổng sắt của nhà tôi.
_Sao cô lại ở đây?
_Mẹ kêu tôi qua đưa đồ cho anh, mà chờ mãi mới thấy anh về.
_Vậy à, mà đồ gì thế cô biết không -tôi vừa hỏi vừa lấy dt ra xem giờ, hoảng hồn khi thấy bây giờ đã 11h mất rồi. Méo hiểu sao tôi đi bộ từ nhà em về nhà tôi mà mất những 4 tiếng đồng hồ @@ chẳng lẽ tôi bị ma giấu hay sao ta.
_Đồ ăn gì đó, anh đi chơi với nhỏ Thư à?
_Ừm đúng vậy -tôi đẩy cửa bước vào trong.
_Ê để cửa đi tôi còn về nữa - nhỏ nói.
_Thôi ngủ lại đây đi, 11h rồi về gì nữa -tôi nói.
_Nhưng tôi đâu đem đồ đâu mà thay?
_Vào trong lấy bộ đồ đá banh của tôi mặc tạm đi, cỡ cô chắc hơi rộng tí mà thôi.
_Ừ thôi vậy cũng được.
Nhỏ xuôi xị theo tôi bước vào trong, hôm nay thằng A về quê thăm nhà mất rồi, chẳng hiểu nó về làm gì nữa. Chắc tại mai là chủ nhật nên nó muốn giành chút thời gian bên gia đình ấy mà.
Vào phòng lấy cho nhỏ bộ đồ MU của tôi đưa cho nhỏ thay, rồi tôi cũng lên lầu tắm luôn.
Thả hồn dưới dòng nước lạnh buốt, tâm trí tôi có phần tỉnh táo lại, không còn vẻ mơ hồ khó hiểu khi nãy nữa.
Mặc kệ mọi chuyện, tôi muốn giữ lấy mối tình này, không muốn xa rời em như tôi đã mất đi những người con gái lúc trước. Có vẻ em mang đến cho tôi cảm giác bình yên thật sự, và biết như thế nào mới gọi là yêu một người.
_Sao nay nhìn anh có vẻ tâm trạng thế?
_Chẳng gì, tự dưng nghĩ vu vơ thôi. -tôi nói, đưa mắt nhìn nhỏ thì muốn sịt máu mũi luôn vậy.
Nhỏ đã xinh sẵn với làn da trắng và dáng chuẩn không cần chỉnh rồi, mà giờ lại mặc bộ đồ đá banh của tôi vào nữa, nhìn xinh hơn bao giờ hết @@ làn da trắng ngần như tuyết được phô diễn trước mắt tôi, giờ tự nhận ra mình ngu khi lúc nào cũng có hotgirl kề cạnh bên mình.
Vỗ đầu lấy lại vẻ bình tĩnh, niệm câu kinh phật khả dụng nhất của đường tăng “bồ tát ngon hơn, bồ tát ngon hơn” để xua đi cái hình ảnh sexy của nhỏ đang lởn vởn trước mắt tôi.
_Anh lúc nào cũng vậy nhỉ, cứ giấu trong lòng, bộ nói ra sợ mất à -nhỏ bực dọc.
_Thì chứ tôi cũng biết nói gì đâu.
_Thật là...
_Cô đói không tôi lấy đồ ra ăn -tôi hỏi
_Thôi khỏi đi, có gì uống không?
_Có, dưới tủ lạnh kìa lấy đi. -tôi chỉ
Nhỏ hấp tấp chạy xuống dưới bếp luôn, mãi một lúc lâu sau mới trở lên với chiến lợi phẩm trong tay. Đó là chai X.O lâu năm tôi giấu kỹ trên kệ, ngụy trang bằng vô số chai rượu ngoại khác ở phía trước, chẳng hiểu sao nhỏ này lại đánh hơi ra được cái chai rượu yêu quý của tôi nữa.
_Cũng biết thưởng thức ghê há, giấu chai này kỹ đấy -nhỏ huơ chai rượu trên tay trêu ngươi tôi.
_Hừ sao kím được nó hay vậy?
_Thì xem tủ rượu nhà anh, lấy vài chai ra xem thử coi thật hay giả, ai ngờ nhìn thấy hàng hiếm này -nhỏ cười, mắt dán vào chai rượu.
Chai rượu này của người ta tặng cho chú Z, rồi tôi qua nhà chú chơi nhìn thấy, tiện tay cầm lên đem về luôn ấy mà:)))
Chai bụng bầu kiểu này giờ hết thấy trên thị trường rồi, tính ra thì nó khá hiếm đấy chứ.
_Uống không tôi lấy ly -tôi nói. Chẳng hiểu sao hôm nay tôi lại hào phóng đến vậy, có vẻ tại vì tâm trạng không được tốt cho lắm thì phải.
_Uống uống -mắt nhỏ sáng lên.
Xuống bếp lấy hai cái ly, rồi tôi và nhỏ nhăm nhi đấu tửu. Vừa uống vừa nói chuyện trên trời dưới đất, mãi cho tới khi hết chai rượu thì nhỏ nằm gục xuống bàn mất rồi. Tội nhỏ thật, chắc nhỏ thấy tôi không được vui nên cố gắng uống cho hết chai rượu, xong rồi lật ra bàn ngủ luôn, tay vẫn còn ôm lấy chai rượu nữa @@
Nhìn tư thế không giống ai của nhỏ, tôi mỉm cười lắc đầu. Ngồi đó suy nghĩ vẫn vơ thêm tí nữa, rồi tôi bế nhỏ lên phòng của tôi luôn.
Đặt nhỏ lên giường, may mà nhỏ ngủ say nên chẳng lo lắng việc nhỏ có nôn hay không. Hi vọng nhỏ đừng tặng tôi 1 bãi nôn nào trong phòng.
Nhìn nhỏ ngủ say trong dễ thương thật, môi chúm chím, má đỏ hồng nhìn yêu lắm. Cuối xuống hôn lên đôi môi mềm mại của nhỏ rồi tôi kéo chăn đắp cho nhỏ luôn.
_Ngủ ngon nhé, nhỏ khó ưa -tôi mỉm cười khẽ đóng cửa phòng lại.
Nhỏ ngủ phòng tôi nên tôi lên phòng trống ở lầu 3 ngủ luôn, kết thúc 1 ngày dài.