[Hồi Kí] Cấp 3, Anh Và Em

Chương 148: Chương 148: Quyển 2 - Chương 148: Nhỏ Thảo




Thấm thoát 1 tuần nữa trôi qua, chưa gì hôm nay đã là thứ hai mất rồi. Đến trường với bộ mặt ngái ngủ, do hôm qua thức dual rank quá mà:)))

_Ê làm gì mặt mày trông ngu dữ vậy N -thằng K hỏi tôi.

_Ngu bà già mày, buồn ngủ chứ sao -tôi làu bàu chữi lại nó.

_Hôm qua làm mấy nháy mà tàn tạ thế -nó cười đểu.

_Dual rank, làm làm bà già cưng.

Bỏ nó đứng đó tôi bước vào lớp luôn, chẳng muốn nhây với thằng mập đó nữa. Đi ngang qua bàn nhỏ Thảo thì thấy nhỏ kênh tôi nữa chứ, chẳng lẽ tán cho nó 1 phát vào mặt cho nó bỏ đi cái bộ mặt đó, nhìn chẳng ưa nổi.

Ngồi dật dựa trên ghế, tôi đưa mắt nhìn ra ngoài chờ em. Hôm nay em đi học trể quá, chờ mãi mới thấy em vào khi mà sắp sửa reng chuông vào học. Ơ mà sao thế kia...

Em đi cà nhắc vào lớp, chẳng biết bị sao nữa đây.

_Em bị sao thế? -tôi bước lại phía em hỏi.

_Em không sao, hôm qua bị đụng xe thôi.

_Rồi có bị làm sao không? -tôi lo lắng.

_Không sao đâu anh, may mà chỉ trầy chân sơ sơ thôi -em nói.

_Ừ thế rồi sao em đi học được.

_Ba chở em đi.

Định kêu em để tôi chở em đi học, chưa kịp nói thì giáo viên vào lớp, tôi phải về lại chổ ngồi của mình. Thật sự chẳng an tâm chút nào khi em cứ bị thương vì đụng xe quài như thế kia, chẳng lẽ kêu em để sao này tôi chở đi học luôn hay sao ta. Nếu được thì ít ra cũng an tâm phần nào.

Ra chơi tôi qua chổ em ngồi, chỉ đơn giản là quan tâm đến thương tích của em thôi. _Chưa chết nữa à, xui thật -nhỏ Thảo nói lớn khi đi ngang chổ của tôi và em đang ngồi.

_Cô vừa nói gì?

_Tôi nói vu vơ vậy thôi, anh quan tâm à -nhỏ cười nhạt.

Nói rồi quay đi, có vẻ vui lắm. Tôi thì tức cành hông ra, nhìn sang thì thấy em nhăn mặt lại.

_Em sao thế?

_Hả, ơ em không sao! -em giật mình nói, nhìn lạ lắm.

Tôi thấy em có gì đó muốn giấu tôi thì phải, cứ luống ca luống cuống, rồi lại đăm chiêu khuôn mặt lại.

_Chiều đi chơi với anh không? Chiều nay mình trống tiết nè -tôi nói

_Ơ không được rồi anh ơi, chiều nay em c cuộc hẹn rồi -em nói.

_Với ai thế.

_Em không nói được -em cắn môi nhìn tôi.

_Vậy thôi, thôi anh về chỗ luôn đây.

Chán nản tôi bỏ về chổ ngồi luôn, em đi với ai sao lại không nói cho tôi biết được cơ chứ? Khó hiểu thật.

Tan học, tôi chẳng muốn về nhà cho lắm, nên đành lang thang ra quán cafe của tôi xem sổ sách luôn. Hôm nay coi bộ ế ẩm khi chẳng có được mấy mống khách vào uống cafe cả.

Ôm đống sổ sách ra bàn ngồi xem, bên cạnh là ly cafe, vừa nghe nhạc vừa làm sổ sách thì còn gì bằng cơ chứ. Mà lúc đó tôi còn mặc đồ học sinh nữa, cứ tưởng như 1 thằng ngố vào quán cafe mà học bài vậy.

Mất hơn 2 tiếng ngồi xem xét sổ sách, với lại kê đơn giá mới cho 1 số thức uống khác, tôi tính đưa thêm món ăn vào kinh doanh luôn, nhưng không thấy khả quan cho lắm.

Đứng dậy vươn vai, uống nốt ly cafe giờ chỉ còn là nước của mình, tôi bước ra về. Ra lấy xe chạy về nhà luôn, định về thẳng nhà nhưng chẳng hiểu sao tôi lại rảnh rỗi lượn thêm vài vòng nữa. Chạy vi vu trên đường, lạng lách giữa các luồng xe, gặp đường vắng thì rồ ga lướt nhanh cho nó mát ấy mà.

Chạy theo đường ĐK xuống bờ hồ, định đảo 1 vòng rồi về. Bất chợt tôi thấy em đi cùng 1 nhỏ nào đó vào quán trà sữa MK. Thấy tò mò nên tôi quay xe chạy trờ tới quán đó, tắp xe vào 1 gốc cây gần đó nhìn theo em.

Chẳng nhìn rõ được mặt của nhỏ kia, chỉ thấy nhỏ mặc áo khoác màu hồng ngồi đối diện với em bên cửa kính mà thôi. Chẳng hứng thú tìm hiểu nữa, tôi quay xe lại định chạy về, nhưng chưa đi được thì có biến xảy ra nữa.

Tôi thấy em và nhỏ đó đứng dậy, có vẻ như đang cãi vã với nhau thì phải, vì tôi thấy mọi người xung quanh đều nhìn hai người đó. Vội quay xe lại quán, tôi nháo nhào chạy lên lầu tìm em.

_Đừng bao giờ áp đặt được tôi điều gì! Tôi không sợ cô đâu.

_Vậy sao? Thế cô nghĩ cô có thể đầu lại tôi à?

_Hừ tôi chẳng tranh đấu với cô, anh N là bạn trai tôi, tôi muốn cô đừng bao giờ làm phiền đến chúng tôi nữa.

_Thế cơ à, tôi e là tôi không làm được đâu haha.

_Cô!!!

Tôi bước vội về phía đó, kéo tay em lại khi em đang đấu khẩu với nhỏ nào đó.

_Chuyện gì vậy em? -tôi hỏi

_Ơ sao anh lại ở đây? -em ngạc nhiên khi thấy tôi.

_Ô hô nhân vật chính đây rồi, tình cảm nhỉ -1 giọng nói vang lên, giờ thì biết là ai rồi.

_Hừ hóa ra là cô à Thảo, cô muốn gì đây?

_Chẳng gì cả, muốn anh là của tôi thôi -nhỏ cười nhạt

_Điên khùng, tôi chẳng thuộc về ai cả! Nhưng tôi là bạn trai của Thư, cho dù tôi không quen ai cũng không tới lượt cô đâu -tôi ghé sát mặt về phía nhỏ Thảo nói.

Quay qua em, tôi nói

_Về thôi em, đừng dây dưa với loại người này.

_Ừm anh.

_Hai người đứng lại đó, tôi không cho hai người rời khỏi đây -nhỏ Thảo hét lên khiến mọi người trong quán đều ngước nhìn nhỏ.

_Xin lỗi, không ai cản được tôi đâu -tôi nói.

_Được rồi, được rồi -nhỏ cười như điên dại.

Tôi không quan tâm đến nhỏ điên đó nữa, tôi nắm tay em bước ra khỏi quán luôn, nhưng mà...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.