Mất thêm 1
tiếng ngồi nghe giảng mới đến giờ về. Chuông vừa reng, sinh viên bọn tôi đã lục đục dọn đồ ra về rồi. My và Yến cũng vậy, âm thầm dọn đồ trong
im lặng, chẳng thèm đá động gì tới tôi cả, chắc là vẫn còn ngại vì vụ
tôi nhìn lén hai nhỏ chăng, vì khi liếc mắt sang My tôi thấy nhỏ nhìn
tôi, má ửng hồng vội quay đi tránh ánh mắt của tôi.
_Ê N ra má 2 uống nước không? -thằng Khải choàng vai tôi.
_Ừ đi thì đi, trưa tao cũng chẳng muốn về nhà cho lắm -tôi gật đầu.
_Vậy lấy xe rồi ra chổ má 2 luôn -nó nói.
_Khỏi lấy xe đi, ngoài má 2 chổ nhỏ xíu, mày mang 2 chiếc xe tới thì chổ đâu mà ngồi? -tôi lừ mắt nói.
_À hén tao quên mất -nó gật gù ra chiều hiểu ý.
_Cứ để trong bãi đi, lát về vào lấy ra sau -tôi nói rồi xách balô đi luôn.
Cứ tưởng hai nhỏ bơ tôi rồi, ấy vậy mà vẫn còn đứng đợi tôi ở ngoài cửa. Hai nhỏ đang bàn tán chuyện gì đó sôi nổi lắm.
_Ơ chưa về à? -thấy hai nhỏ tôi thắc mắc.
_Chưa, đang chờ ai kia về cùng -My tủm tỉm cười.
_Ai đâu -tôi ngơ ngáo nhìn dáo dác xung quanh.
_Thôi đi ông tướng, biết rồi còn giả nai nữa -Yến trề môi.
_Hì mà sao nay lại có nhã hứng đứng chờ tôi thế kia? -tôi cười.
_Thì về chung... nhưng... -My ấp úng.
_Nhưng sao?
_Thì... còn sớm quá chưa muốn về -My thở hắt ra nói.
_Vậy thì sao?
_Thì định rủ N đi vòng vòng chơi đây nè! -My đỏ mặt, tay đan đan vào nhau
nhìn yêu lắm, má đỏ hồng, khuôn mặt thẹn thùng đáng yêu dễ sợ.
_Trời, giữa trưa trời nắng nóng thế này thì đi đâu -tôi hỏi
_Hay là đi Phúc Long đi, thèm cafe quá -Yến nói.
_Thôi, ra chổ má 2 uống nước cùng tôi với thằng Khải này -tôi đáp.
_Má 2 là ai? -hai cô nàng đồng thanh.
_Má 2 tức là cô bán sữa đậu nành phía bên kia đường ấy, chổ có cây me tây bự chà bá đối diện với cổng trường kìa -tôi chỉ.
_À biết rồi, vậy đi thôi -My vui vẻ nói, nắm tay tôi kéo đi, Yến thấy vậy chẳng nói gì, cũng vội bước theo mà thôi.
_Này làm gì thế kia -tôi hỏi, mắt nhìn chằm chằm vào cái tay nhỏ nhắn đang lôi tôi đi hềnh hệch kia.
_Ơ... - nhận ra điều khác thường, nhỏ vội buông tay tôi ra, bối rối quay đi chổ khác.
Tôi chỉ biết phì cười trước cái tính trẻ con của nhỏ mà thôi, lớn rồi mà cứ như con nít không bằng ấy.
Băng qua đường cùng hai nhỏ, tôi tiến về phía bàn nước mà thằng Khải đang
ngồi. Nó nhìn tôi ngoắc tay, bảo tôi lại chổ nó, tức là dưới tán cây me
tây quen thuộc, bên cạnh xe nước của má 2. Nhờ ngồi đây mà bọn tôi mới
quen được với má 2,cũng như hiểu được sự cơ cực của má, để rồi khi rảnh
rổi là cả hai thằng tôi đều cùng nhau phụ má bán nước mỗi khi đông
khách.
Nhưng sự đời nghĩ cũng lạ, khi ta cảm thấy yên bình nhất,
tức là sống gió sắp sửa diễn ra trên 1 phương diện bất kì, và bây giờ
cũng vậy.
Có lẽ trời ban cho tôi được cái giác quan thứ 6,có thể cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần chăng?
Thật không ngoa chút nào cả, chỉ bước được vài bước về phía thằng Khải cùng
hai nhỏ, tôi đi phía sau mặc cho hai nhỏ đang tung tăng đi ở phía trước. Bất giác, tim tôi thoáng nhói 1 cách lạ thường. Và điều này chỉ đến khi tôi cảm thấy được điều gì đó nguy hại sắp sửa xảy ra với tôi.
Bồn chồn, tôi quay mặt nhìn dáo dác, và đã nhận ra cái điều làm tôi bất an. Một cơn gió xoáy cuốn qua, mang theo bao nhiêu cát bụi, lá cây bay phấp phới, tạt qua mặt từng người.
Dưới ánh mắt tôi, phía trước mặt
tôi cách chừng 100m, 1 đám người tay cầm hàng đang bức tốc chạy về phía
tôi, và cầm đầu là 1 thằng tôi không hề quên mặt -thằng Tuấn bên N10.
_Chạy đi Khải! -tôi hét lớn báo động cho thằng Khải, rồi quay lưng lùi xa né
hai nhỏ ra, tôi không muốn hai nhỏ phải dính vào vụ này.
Thoáng
chút ngạc nhiên, thằng Khải nhìn tôi, rồi quay đầu nhìn về phía sau.
Thấy cảnh thần chết đến, thằng Khải vội đứng lên, xô cái bàn nhựa ra mà
chạy trối chết.
Còn hai nhỏ thì sao? Nghe tiếng hét của tôi, cả
My và Yến vội quay mặt lại, ngỡ ngàng nhìn tôi. Nhưng lúc này thì giữa
tôi và nhỏ là 1 khoảng cách an toàn rồi, mỉm cười với hai nhỏ, ra vẻ
rằng tôi sẽ không sao, rồi tôi cũng quay mặt lại nhìn đám kia... xong
quay đầu chạy =]]]
Cái định mệnh đông thế kia giờ mà đứng lại chỉ có nước đi bán muối mà thôi @@
_Thằng chó đó nó chạy kìa!
_Chém chết mẹ nó đi!
_Đuổi theo mau lên!
_Thằng Bi đâu chạy lên chặn đường nó!
Tiếng hò hét vang lên phía sau lưng tôi, rồi tiếng la hét của người dân,
tiếng xe máy kéo ga nẹt bô ầm ĩ, kéo dài cả một đoạn đường buổi ban
trưa. Dưới cái nắng nóng gay gắt của Sài Gòn, 1 thằng nhóc 18 tuổi bị
đuổi chạy như mèo đuổi chuột qua hàng loạt những con hẻm nhỏ. Thằng Khải nó nhanh chân quá, nó dọt mất hình từ lúc nào rồi@@ bỏ lại tôi dưới sự
truy đuổi gắt gao của đám cờ hó kia.
Bỏ chạy vào 1 con hẻm, tôi
luồn lách mình qua những chướng ngại vật, rồi lại rẻ sang con hẻm khác,
rồi hẻm khác nữa, cố gắng cắt đuôi càng nhiều càng tốt.
Nhờ ngày
xưa học võ với tập parkour nên thể lực tôi cũng thuộc hàng trâu bò,
nhưng chạy cũng muốn hụt hơi trước đám cờ hó đó vậy.
Rẻ ngoặc vào 1 con hẻm khá lớn, tôi lại cắm đầu cắm cổ chạy. Nhưng mà có 1 nghịch lý ở Sài Gòn đến bây giờ tôi vẫn chưa giải thích được, đó là hẻm nhỏ thì
thông ra hẻm lớn hoặc là đường khác, nhưng hẻm lớn thì... tuỳ cái, và có cái lại là hẻm cụt @@
Số con rệp vẫn chưa buông tha cho tôi, khi
lí trí dẫn tôi đến con hẻm này, và cùng cmn đường =]] nhìn theo dây điện thì nó rẻ ở ngã ba sau lưng tôi, nơi tôi vừa chạy qua. Chẳng hiểu sao
khi luống cuống tôi lại quên nhìn đây điện thế nhỉ?
Quay đầu lại, đập vào mắt tôi là thằng Tuấn và hai thằng nữa vừa chạy đến, tụi nó nhìn tôi thở như cờ hó vậy.
_Mày làm gì chạy như chó đuổi thế hả? -thằng Tuấn thở dốc, tay chống cây mã
xuống đất thở lấy thở để. Ơ mà nó nói đúng nhỉ, đúng là tôi bị chó đuổi
mà :)))
Thở lấy vài ngụm oxi, thằng Tuấn lấy lại vẻ ngạo ngược thường ngày, tay lăm lăm cây mã chỉ vào mặt tôi
_Để xem nay làm sao mày thoát được!
_Thế hả? Với 3 thằng mày sao? -tôi cười nhạt.
_ĐM nói nhiều, để tao cho mày biết thế nào là lễ độ -thằng Tuấn hét lên,
lao thẳng tới trước mặt tôi, tay xả cây hàng từ phía bên phải xuống ngực tôi. Lách người né được, tôi áp sát vào người nó. Yếu điểm của những
đứa xài hàng dài là đánh cận chiến, do đó tôi thịt thằng này trong chớp
mắt.
Bass chỏ vào mang tai, tôi chụp lấy đầu nó ghì xuống lên gối vào mặt nó mấy cái.
Xoạt! -1 vết chém xé gió, xã phập vào phía vai phải của tôi, buộc tôi phải buông thằng Tuấn ra mà chống đỡ.
Vừa rời thằng Tuấn, tôi lao nhanh về phía hai thằng kia, đạp vào người
thằng cầm tuýp, rồi tôi ngã người gạt chân thằng còn lại luôn. Nó vừa
mất đà, tôi đã nhanh chân bỏ chạy.
Giờ thì tôi chẳng ham đánh
nhau, vì tôi biết rằng đám bạn nó thế nào cũng tìm đến đây nhanh thôi,
điều tôi cần nhất lúc này đó là tìm đường trốn ra khỏi cái ma trận đường hẻm chằn chịt này.
Nhưng điều gì đến nhất định sẽ phải đến, nhất là khi bạn nghĩ chúng sẽ đến với mình. 2 thằng nữa đã mò đến đây, vừa
thấy tôi, chúng đã ùa tới chém tới tấp.
Tôi vung tay trái lên đỡ 1 nhát, may mà đỡ gần cán nên không bị sâu, nhưng cũng đủ đổ máu ròng
ròng rồi. Điên tiết, tôi nắm tóc nó đấm từng đấm từng đấm 1 vào mặt, vào mũi nó, khiến thằng cờ hó đó hộc máu mồm, máu mũi, ngã vật ra trên
đường.
Thằng còn lại đạp tôi ngã vào đống gạch thẻ gần đấy, loạng choạng đứng dậy, thoáng thấy thằng kia lao tới, tôi nhanh tay chụp cục
gạch ném vào người nó, trúng ngay bụng.
Dính đòn, nó trể đi 1
nhịp, khựng người lại. Chớp thời cơ tôi tán vào đầu nó 1 cục gạch luôn.
Cu cậu ôm đầu nằm lăn lộn dưới đất. Máu trên tay lúc này lại chảy ra,
ướt đẳm cả cái áo sơmi tôi mặc.
_Thằng chó! Chết mẹ mày rồi! -lúc này thằng Tuấn đã gượng dậy nổi rồi, và đám nó cũng đã tới đầy đủ. Nó 1 tay quẹt máu trên mặt, 1 tay cầm cây mã chỉ vào tôi.
_ĐM chém chết mẹ nó cho tao!
Tụi kia lao lên, và tôi lại bỏ chạy, ngu sao đứng lại cho tụi nó chém cơ chứ :)))
Vừa chạy tôi vừa gạt bất cứ thứ gì có trên con hẻm, để cản bước bọn kia
trong giây lát. Chạy được 1 khoảng, tôi cảm thấy đuối sức, chắc mất máu
nhiều quá làm cho tâm trí tôi không còn vững vàng được nữa. Mắt thoáng
nhoà đi, nhưng tôi cố cắn răng mà chạy.
Qua 1 khúc ngoặt, tôi may mắn thấy được 1 đống thùng cạc tông chất đống ven hẻm, tôi hất đổ chúng ra bít cả hẻm luôn, rồi lại co giò bỏ chạy, trước khi chủ đống thùng
cạc tông đó xách dao rượt tôi =]]
Đến 1 khoảng vắng, là 1 khu dân cư, nhưng vẫn còn nhiều khoảng đất trống, với lại cây cối mọc hoang um
tùm cả lên. Chay đến bên 1 gốc cây hoa sữa, tôi tựa mình vào hàng rào,
thở lấy thở để trong phút chốc.
Đưa mắt nhìn sang bên cạnh, tôi
thấy 1 nhỏ đang trố mắt nhìn tôi, thấy máu, nhỏ hoảng sợ suýt hét lên.
Tôi vội chạy lại bịt miệng nhỏ.
_Suỵt im đi! -tôi gáng gượng nói.
_Ưm... ưm -nhỏ vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi tôi.
_Làm ơn, tôi không làm gì cô đâu! Im lặng dùm tôi đi! Xin cô gái -tôi nài nỉ.
Nhỏ đó gật đầu, nhưng mắt đã rơm rớm nước rồi.
_ĐM thằng đó chạy đâu rồi!
_Nó chưa chạy xa đâu! Tìm đi!
_Xét mấy bụi cây coi nó có trốn trong đó không?
Tiếng hò hét tìm tôi đã vang lên phía xa xa, ngày càng đến gần hơn. Tôi căng
thẳng tột cùng, vì giờ tôi đã hết sức chạy được nữa rồi.
Tôi nới nhẹ cái tay che miệng nhỏ đó ra, van xin
_Làm ơn, cho tôi trốn nhờ... được không?
Nhỏ hoảng sợ nhìn tôi, mấy giây sao mới gật gật đầu, vội vàng mở cửa. Tôi
lách ngay vào trong, đầu óc quay cuồng, suýt chút té ngã.
_Ấy anh có sao không? -nhỏ đó chạy lại đỡ tôi.
Gáng bước theo nhỏ vao trong, tôi thở phào nhẹ nhõm, khi bọn kia chạy qua khỏi nhà của nhỏ đó.
Lấy dt ra, bấm số gọi anh Hiếu, rồi tôi đỗ gục ra sàn nhà trong sự hoảng
hốt của nhỏ đó. Mắt tôi tối dần, rồi tôi mất đi cảm giác... màn đêm bao
trùm lấy tâm trí tôi...