9h sáng, cái nắng nóng gay gắt của Sài Thành như đốt nóng cơ thể, mồ hôi tuôn ra như suối. Yến chở tôi trên chiếc AB màu đen, hên mà nhỏ chạy khá cứng tay, cũng chẳng lạng lách đánh võng, đỡ sợ được phần nào. Còn hai cha kia thì thi nhau kéo ga nẹt bô ầm ĩ trên đường. Lúc này thì đám lính của anh Hiếu cũng đã hội tụ lại, toàn dân trí thức không nhỉ@@
Quần tây áo sơ mi, tay mang theo túi vợt tennis =]] lúc sau hỏi thì mới biết mấy lão toàn dân văn phòng cả, nhưng phone cái là có mặt liền. Còn 1 băng khác thì đúng chất dân xã hội, chạy xe méo thèm đội nón bảo hiểm, áo thì méo thèm mặc, để lộ hình rồng hình phượng, cá chép này nọ, vác theo cả bao tải hàng =]] nhìn hãi thật.
Chiếc AB dừng lại bên một quán bi-a khá lớn, nhìn cũng sang trọng lắm. Bên cạnh là 1 quán cầm đồ, và hai quán này đều chung chủ, đều thuộc quản lý của thằng Tài Bu. Tôi bước xuống xe, Yến gạt chống xe xuống, ngay lập tức có 1 thằng chạy lại dắt xe cho nhỏ vào bãi. Anh Hiếu cũng vậy, xuống xe nhìn Yến chờ đợi.
Không khí trở nên căng thẳng tột cùng, vì theo tin báo hiện tại thằng Tuấn và đám anh em của nó cũng đang ở trong đó. Cả thằng Tài Bu cũng xuất hiện với vai trò ông chủ đang xem sổ sách.
Yến níu tay tôi, dường như nhỏ không muốn tôi tiếp tục cuộc chơi hay sao ấy nhỉ?
_Sao thế? -tôi nhăn mặt tỏ vẻ không vừa ý.
_Hay là... N đừng vào trong nhé -Yến nói, giọng có chút gì đó lo lắng.
_Hì, đây là chuyện của mình mà! Mình phải vào trong cùng mọi người! Người cần ở ngoài là Yến đấy -tôi nói, tay nhẹ gạt tay Yến ra.
_Không được, mình phải vào trong -nhỏ đanh mặt lạnh, lạnh lùng hơn so với vẻ bề ngoài của nhỏ.
_Nhưng nguy hiểm lắm -tôi nhăn mặt, dao kiếm không có mắt lỡ nhỏ bị gì thì sao tôi có thể an tâm được cơ chứ. Tôi không muốn vì tôi mà nhỏ gặp bất trắc.
_Đừng quên tôi là chị hai! -Yến lạnh lùng lên tiếng, rồi nhỏ quay mặt lại anh Hiếu, gật đầu 1 cái báo hiệu.
Chuyện gì đến nhất định sẽ phải đến, hiệu lệnh vừa phát đi, đám anh em đã lục tục lấy hàng ra. Đừng nghĩ như phim ảnh, mỗi khi hai băng thanh toán nợ nần lẫn nhau, trước tiên là phải ra nói chuyện này nọ. Không phải vậy đâu, vì hiệu lệnh đã ban ra, cả đám anh em chẳng hẹn mà cùng nhau lao về phía quán bi-a, xô cửa xông vào trong.
Mấy thằng bảo vệ với giữ xe của quán bi-a lập tức bỏ chạy khỏi quán, nhường chổ lại cho binh đoàn kia lao thẳng vào trong quán.
Tiếng đỗ vỡ đồ đạc, tiếng hét la, tiếng hô hoán vang lên. Hít sâu 1 hơi, tôi nhìn Yến mỉm cười. Rồi tôi gạt nhỏ sang 1 bên, rút cây baton lận ở lưng ra, chạy thẳng vào bên trong. Anh Hiếu và anh Trung cũng chạy theo, tay lăm lăm cây kiếm nhật sáng loáng.
Khung cảnh hỗn loạn đập vào mắt tôi, tuy chỉ hơn 20 người thôi cũng đủ khiến cái quán này trở nên hỗn loạn, khách khứa quăng vội mấy cây cơ, lũi nhanh về phía cửa bỏ chạy giữ lấy tính mạng.
Còn đám thằng Tuấn, nó vốn ngồi ở bàn trong cùng, đám bạn nó thì đánh bi-a ở bàn bên cạnh, quá xa so với cửa ra vào. Thấy động, nó không kịp trở tay, cả bọn chỉ kịp chụp lấy mấy cây cơ ra mà chống trả lại thôi.
Nhưng lấy trứng chọi đá, anh Hiếu và anh Trung cầm kiếm lao thẳng vào xả loạn xạ, dính thằng nào thì dính, ngay lập tức tụi nó tản ra, bỏ chạy tứ tung, nhảy thẳng lên bàn bi-a mà chạy. Nhưng số đông anh em đã chặn cửa ra vào cả rồi, giờ tụi nó có mà chạy ở đằng trời ấy.
Đưa mắt thấy thằng Tuấn đang co cụm trong góc tường, tôi vụt cây baton ra, dạt đám đông ra tìm đến chổ nó. Thấy tôi, nét mặt nó tái xanh hơn hẳn, cây cơ cầm trên tay cứ run lên từng hồi. Tôi vụt baton vào đầu nó, nó nhanh tay phản xạ, giơ cây cơ lên đỡ đòn. Thừa dịp, tôi đạp thẳng vào ngực nó luôn.
Trúng đòn, nó văng vào tường, dội lại quỵ xuống trước mặt tôi. Tôi sút vào mặt nó 1 cái, nó nằm vật ra sàn luôn.
_Ê kì vậy mày, mới ăn có 2 cái mà -tôi cười nhếch mép.
Nó lòm còm bò dậy, định bỏ chạy, nhưng tôi đâu thể để nó chạy đi xa được. Nó vừa phóng tới được 1 bước, tôi đã phang tặng nó 1 cây baton vào chân rồi =]] lại ngã xuống.
_ĐM tụi mày đến phá quán tao hả -thằng Tài Bu từ trên lầu chạy xuống, tay cầm cây mã vừa chạy vừa vung chém loạn xạ ngầu. Thấy vậy anh Hiếu chuyển hướng sang thằng đó luôn.
Thấy anh Hiếu, nó khựng lại, mặt chuyển sang đỏ tía, hắng giọng nói
_Sao lại là mày hả Hiếu. ĐM tao đụng chạm gì tới mày mà mày kéo sang đây phá quán tao hả -nó chỉ cây mã vào anh Hiếu.
_Đéo có chuyện mà tao kéo sang quán mày chắc, mày coi thằng em mày chém em tao kìa, đủ để tao qua đây chưa -anh Hiếu cười khinh khỉnh.
Tôi đạp cho thằng Tuấn 1 đạp, rồi kéo nó qua chổ anh Hiếu đang đứng. Thấy em mình bị đánh, thằng Tài Bu liền lao tới chém tôi, bất chấp việc anh Hiếu đứng đó.
_ĐM mày đánh em tao!
Nó chém thẳng về phía tôi, nhưng tôi vừa kịp nhảy sang chổ khác, chụp cây cơ trên bàn phang lại nó. Anh Hiếu cũng đạp thằng Tài Bu 1 đạp vào bụng, làm cho nó ngã xuống. Nhưng nó bật dậy như cái lò xo, lia cây mã tới chổ tôi, và lần này thì nó sượt qua áo tôi, làm tét 1 lằn ở bụng. Điên tiết lên, tôi đập cây baton vào tay nó, rồi bay đạp vào bụng nó.
Nó ngã về phía sau, đập lưng vào bàn bi-a. Anh Hiếu chém 1 nhát vào ngực nó, tôi thì bồi thêm 1 cú đấm vào mặt, nó gục luôn@@
Thằng Tuấn bò ra chổ khác, định lũi trốn chắc. Nhưng tôi kịp thời thấy nó, đuổi cùng bắt tận, tôi ném cho nó cây baton luôn =]] cu cậu lại dính đòn nằm ra sàn. Từ từ tiến về phía thằng Tuấn, tôi đạp lên tay nó. Thằng Tuấn hét lên đau đớn, nhưng cũng chưa đủ làm tôi hả giận.
_Sao thế! Hôm qua đuổi chém tao vui lắm mà? -tôi cười lạnh.
_N à! Tao xin lỗi! Làm ơn tha cho tao đi! -thằng Tuấn lấp bấp van xin tôi.
_Tha hả? Mày nghĩ tao tha cho mày không? Khi mà mày cứ gây sự với tụi tao hết lần này tới lần khác?
_Tao...
_Tha này!
Tôi sút vào bụng nó 1 sút, nó gập người lại, ho sặc sụa. Vay 1 thì phải trả 10,đó là quy luật từ xưa đến nay của thế giới ngầm rồi, tôi định đâm cho nó 1 nhát ấy chứ, nhưng sợ nó chết thì tiêu, nên đành tra tấn tí cho hả dạ thôi.
Sút nó vài sút, định đánh thêm mấy cái nữa nhưng Yến đã ôm tôi lại.
_Đủ rồi! Đừng đánh nữa N à!
_...
Tôi im lặng, đứng yên mặc cho nhỏ ôm, lát sau thì nhỏ nhẹ tay ra, nới lỏng tay đủ để tôi có thể gạt nhỏ ra. Tôi quay đi, quan sát khung cảnh tan hoang của cái quán bi-a, thiệt là ngoài cả sự mong đợi. Cứ 3 người đánh 1,nghĩ thử coi sức nào mà chống nổi, do đó đám bạn thằng Tuấn giờ nằm thở thoi thóp cả rồi.
Riêng thằng Tài Bu thì được anh Trung với anh Hiếu “chăm sóc” tử tế. Thằng đó bị anh Trung ôm lại, còn anh Hiếu thì cứ lấy nó làm bao cát, đập nó bầm dập. Máu mồm cứ tuôn ra liên hồi, rồi hai lão cũng bỏ mặc thằng đó tiến về phía tôi.
Cả đám tiến về phía cửa, định ra về xem như ân oán đã được giải quyết. Nhưng mà, tôi nhìn quanh quẩn chả thấy Yến đâu cả.
_Áaaaa! -tiếng hét thảm thiết vang lên.
Tôi giật mình quay lại, thấy Yến đang đứng đấy, bên cạnh thằng Tuấn. Tôi vội chạy lại xem chuyện gì đã xảy ra.
Thật sự không thể tin vào mắt mình được nữa. Chị hai đúng không thể nào mà nhẹ tay được, cái uy của chị hai không đơn giản có được từ sự ảnh hưởng của đại ca, mà còn xuất phát từ sự ra tay kết thúc mọi chuyện cơ.
1 con dao dính máu đang trong tay của Yến, và vết thương tất nhiên nằm trên đùi non của thằng Tuấn rồi@@
1 nhát nhanh gọn lẹ, găm thẳng vào đùi thằng Tuấn, có thể đứt cả động mạch. Và con dao chẳng hề đơn giản được đăm vào rồi rút ra, mà lưỡi dao còn bị xoáy 1 vòng trước khi rời khỏi đùi thằng Tuấn.
Máu tuôn ra xói xả, đủ để thằng Tuấn la lối um sùm, đau đớn ôm lấy chân của mình. Còn Yến thì sao?
Yến lạnh lùng nhìn nó, tay nắm chặt lấy con dao kia, mắt long lên đỏ sọc bởi những tia máu nhỏ, nhìn nhỏ lúc này thật đáng sợ, chẳng có chút dịu dàng thường ngày của Yến nữa.
_Đi thôi Yến! -tôi nắm lấy tay nhỏ, nhẹ rút lấy con dao ra.
Nhỏ ngây người nhìn tôi, mắt hoang dại, nhưng cũng nới tay ra cho tôi dễ dàng rút lấy con dao ra khỏi tay của Yến.
Con dao rơi xuống sàn vang lên lẻng kẻng, tiếng kêu như báo hiệu kết thúc 1 cuộc chiến không kém phần đẫm máu.
Yến nắm chặt lấy tay tôi, nhìn nhỏ có chút gì đó lạ lắm. Nhưng tôi cũng không để tâm, kéo nhỏ ra ngoài xe luôn. Lúc này thì đám đông người dân tò mò đang quây quần trước quán, nhìn soi mói vào những người vừa bước ra khỏi quán.
Vội lấy xe rời đi trước khi ai đó báo công an, tôi chở Yến vụt chạy biến đi trên đường, mất hút sao vài lần quẹo. Anh Hiếu và mọi người cũng chia nhau ra, tản theo những con đường khác mà quay trở về, tránh đi sự tò mò của người đi đường, đỡ gây sự chú ý.
Trên đường về, Yến ôm lấy tôi, ngã đầu vào vai tôi. Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với nhỏ gần đến như vậy.
_N có thấy mình đáng sợ không? -bất chợt Yến hỏi tôi.
_Không đâu! -tôi khẳng định.
_Nhưng mà tay mình đã nhuốm máu nhiều lần rồi -Yến nói.
_Đừng bận tâm về điều đó, mỗi người có 1 số phận riêng mà. Cả N cũng thế thôi...
_...
Yến xiết chặt tay, miệng lẩm nhẩm một bài hát nào đó, nhưng nhỏ lắm. Chỉ có điều, trong 1 phút giây nào đó, tôi thoáng nghe nhỏ nói nhẹ nhàng...
”yêu anh...”
Sài Gòn mùa mưa, luôn có những cơn mưa rào bất chợt, vội đến, vội đi. Mưa đến, làm ướt đi hai con người đầy tội ác, mưa như rột rửa đi màu máu dính trên người của tôi và Yến. Tôi yêu mưa, mưa luôn gắn liền với những kỷ niệm trong tôi, luôn là người bạn trung thành giấu đi những giọt nước mắt yếu đuối trong tôi.
Dưới cơn mưa rào nặng hạt, hai con người đang bên cạnh nhau, lao nhanh trong màn mưa trắng xoá. Mưa đã xoá đi kí ức về 1 trận chiến đẫm máu, bù lại là chút gì đó tình cảm riêng đầy ấm áp, yêu thương...