Trời Sài Gòn vào trưa, nhưng cơn mưa rào kia cũng đủ để làm dịu mát đi cơn nóng bức thường ngày của thành phố đông người. Tôi vẫn chở Yến đi trên đường không phương hướng, vì giờ đây Yến nói chưa muốn về nhà, hay là về nhà của My. Nhìn Yến giờ đây có vẻ yếu đuối lắm, nhỏ đã trở về với bản chất hiền thục thường ngày của mình rồi.
_Giờ đi đâu đây? -tôi hỏi Yến, tay láy vẫn xiết chặt, xe vẫn lao nhanh trên con đường đông đúc. Xe tôi đang vi vu trên đường 3/2, một trong những con đường đông bậc nhất của thành phố HCM này, nhưng mà tôi sai rồi thì phải, vì Sài Gòn hoa lệ có con đường nào là trống trãi đâu@@
_Đi đâu cũng được, tuỳ N quyết định đấy -Yến nhẹ nhàng nói, đôi bàn tay mềm mại vẫn xiết chặt lấy bụng tôi.
_Về nhà hén!
_Thôi, mình không muốn về nhà đâu, N đưa mình đi nơi nào khác đi! -Yến nài nĩ, nhỏ còn lấy tay kéo kéo áo tôi nữa chứ.
_Hay là về nhà trọ của mình nhé! -tôi đề nghị.
Yến suy nghĩ trong giây lát, rồi nhỏ chợt từ chối một cách kiên quyết lạ thường.
_Không!
_Ơ sao thế?
_Nơi đó mình cạnh tranh không lại!
_Hả? -tôi ngơ ngác, suýt chút nữa thắng xe lại trên đường luôn rồi.
_À không có gì đâu, N đừng bận tâm tới! N còn biết nơi nào nữa hay không, mình muốn được tự do, thoải mái, không bị ai quấy rầy nữa -Yến thấp giọng nói, giọng của nhỏ giờ đây chợt pha chút gì đó buồn man mác khó tả, khác hẳn so với vẻ đẹp dịu dàng đáng yêu thường ngày của nhỏ. Đúng là Yến cứ như 1 người đa nhân cách khó mà có thể nắm bắt được, khi thì thế này, khi thì thế nọ, lúc thì hiền dịu, lúc thì dữ dằn, lúc thì nhẹ nhàng sâu lắng, thiệt đúng là khó nắm bắt được cảm xúc của cô nàng này mà.
_Vậy mình biết đi đâu giờ? -tôi căng não ra suy nghĩ, với cái đất Sài Thành xa lạ mà tôi chỉ vừa bước chân lên được có hai tháng này thì tôi biết mà đi đâu, chẳng lẽ xách xe chạy ra biển Vũng Tàu hay sao? Cơ mà đang mùa mưa như thế này ra ngoài đó chán chết, thêm vào việc tôi không rành đường xá ngoài đó cho lắm, vì tôi thường chỉ đi phượt 1 số cung đường núi Tây Nguyên, hoặc là mấy cung đường biển Miền Trung, ấy vậy mà Vũng Tàu kế bên lại là nơi tôi ít đến nhất, chẳng hiểu lí do sao nữa.
_Đi đâu cũng được hết, đi đến nơi chỉ có hai đứa mình -Yến thấp giọng nói, tựa hồ chỉ là lời nói thoáng qua nơi cửa miệng, nhưng cũng đủ để tôi nghe thấy một cách đầy đủ. Còn tầm 100m nữa tới vòng xoay cây gõ, tôi nhìn đồng hồ, thấy múi giờ chỉ vừa chuyển sang con số 13 mà thôi. Haizz cả ngày nay bận rộn nhỉ, lại mất hết 1 ngày học, nhưng mai là thứ bảy được nghỉ cũng đỡ được phần nào, hôm nay vi vu đi thoải mái rồi.
Bất chợt tôi lại suy nghĩ ra 1 nơi táo bạo, vừa kết hợp đi chơi, vừa giải quyết được việc xa quê mấy tuần qua =]] tôi hỏi Yến
_Có một nơi tuy xa tí, nhưng Yến có muốn đi không nè?
_Nơi đâu?
_Bến Tre -tôi phì cười, cũng phải thôi, đây là lần đầu tiên tôi giới thiệu quê hương của mình mà.
_Cũng được đấy, mà xuống dưới uống dừa hả? -nhỏ hỏi
_Cứ đi đi rồi biết.
_Được đó, mà N có biết đường đi không vậy? -nhỏ tò mò, mà tò mò cũng phải thôi, vì trước giờ nhỏ cứ tưởng tôi sống ở thành phố này thôi, chưa bao giờ tôi nói quê hương của mình ra với bất cứ đứa bạn nào trên đại học cả.
_Yên tâm đi, có google map lo tất cả -tôi trêu.
_Êu tự tin quá, coi chừng lạc đường đấy ông tướng! -Yến khẽ cười.
_Vậy thì đi thôi nào. Let's go.
Tôi vít ra, kéo nhanh về hướng vòng xoay Phú Lâm, rồi rẽ trái về Nguyễn Văn Luông, thẳng hướng Võ Văn Kiệt về quốc lộ 1A. Chạy được tầm vài trăm mét nữa, tôi chợt thấy Yến khẽ rung lên, chắc là chạy nhanh quá nên nhỏ lạnh mất rồi. Cũng phải thôi, dầm mưa qua 1 đám rồi lại vi vu trên đường như thế này kêu sao mà chẳng lạnh cơ chứ, chỉ có sức tôi trâu bò mới chẳng thấy lạnh từ nãy đến giờ thôi. Mà chắc 1 phần vì Yến ôm tôi, nên ấm lắm.
Tắp xe vào 1 cửa hàng quần áo bên đường, tôi kêu nhỏ vào chọn 1 bộ đồ mới mặc vào cho ấm, tôi cũng định vào kím 1 bộ luôn, mà xui sao đây lại là cửa hàng quần áo nữ@@ méo có đồ nam =]]
Đành cắn răng chịu lạnh luôn vậy, tuy tôi nhận mình trâu bò thật, nhưng trâu bò cũng biết lạnh mà nhỉ.
Thôi kệ vậy, miễn nhỏ đừng lạnh là oke rồi. Xe trực chỉ hướng quốc lộ 1A, phi thẳng về xứ dừa Bến Tre. Cơ mà chạy tới Tân An là tôi run lên cầm cập mất rồi, đến giờ nó mới thấm.
_N sao thế? -Yến hỏi tôi
_L a ạnh -tôi lấp bấp.
_Hì -nhỏ lại vòng tay sang ôm tôi, vì lúc nãy tôi kêu nhỏ đừng ôm, do đồ tôi ướt nên tôi không muốn nhỏ ướt theo tôi nữa, kẻo nhỏ lại bị lạnh.
_Thế nào? Ấm lại chưa? -Yến cười, có vẻ vui lắm.
_Ấm lắm -tôi suýt xoa.
Bất chợt trong lòng tôi xuất hiện cảm giác gì đó lạ lắm, chút thân quen, chút tiếc nuối về 1 thời đã qua, ngày xưa tôi cũng được ôm như thế, với những người xưa cũ, ấy vậy mà giờ đây mỗi người lại một nơi mất rồi. Nhìn qua kính chiếu hậu, tôi thấy Yến có vẻ vui lắm thì phải, nhỏ tựa đầu vào vai tôi, và đôi môi luôn nở 1 nụ cười, đáng yêu lắm.
Mất hai tiếng đồng hồ vượt qua chặng đường dài gần 100 cây số, cây cầu Rạch Miễu bắt qua sông Tiền cũng hiện ra trước mắt tôi, báo hiệu cho vùng đất mẹ phù sa thiêng liêng một thời gắn với tuổi thơ của tôi, báo hiệu cho người con xa quê cuối cùng cũng về với quê hương. Mắt tôi chợt cay cay, khi những khung cảnh thân quen lướt qua mắt của tôi, cũng hai tháng rồi nhỉ?
Lần này tôi không về nhà, mà chạy thẳng về đại bản doanh, tức là ngôi nhà cũ của tôi ngoài thành phố. Tôi với thằng A đi bấy lâu, căn nhà tuy vậy vẫn không hề bám bụi bẩn, vì nhỏ Thy em tôi lâu lâu cứ chạy qua dọn dẹp giúp tôi mà.
Xe tôi lướt qua quán cafe quen thuộc, vẫn vậy, may mà vẫn tấp nập như ngày nào, chứ không thì tôi húp cháo mà sống mất @@ quán cafe thì được mẹ tôi cùng với nhỏ Thy quản lý giúp, nên cũng không mấy khó khăn, không sợ bị mấy quán khác tới gây rối, vì vẫn còn anh hai tôi nữa mà.
Xe dừng bước trước cánh cổng sắt đen đen, tôi tắt máy xe, quay lại nhìn Yến
_Ơ N sao thế? -Yến ngạc nhiên nhìn tôi.
_Tới nơi rồi! -tôi mỉm cười.
_Ơ đây là đâu -Yến ngơ ngác nhìn dáo dác xung quanh.
Tôi bước xuống xe, làm bộ cung kính của người hầu mà trêu nhỏ
_Kính mời tiểu thư vào nhà ạ.
_Hả? Nhà ai?
_Tất nhiên là nhà của mình rồi -tôi phì cười.
Không đợi Yến kịp nói thêm lời nào, tôi móc chùm chìa khóa giấu dưới chậu kiễng ra, mở cổng bước vào trong trước ánh mắt ngạc nhiên của Yến.
_Nhà của N à? -Yến hỏi lại.
Tôi gật đầu khẳng định, rồi nắm tay kéo nhỏ vào trong, xong lại ra dắt xe vào. Nói chứ dưới đây tuy không trộm cắp gì nhiều, nhưng không để hớ hên được, kẻo lại bị lạc mất giữa dòng đời thì khốn =]]
Kéo Yến đi 1 vòng tham quan căn nhà, rồi chỉ nhỏ vào phòng ngủ dành cho khách ở tầng 2, còn tôi về lại phòng mình ở tầng 3 ngã lưng tí. Lâu lắm rồi mới có cảm giác thân quen này, nhớ lắm thời cấp 3 huy hoàng, có bạn, có tôi, và có em... Nghĩ đến đó tim tôi chợt nhói lên 1 cái thật đau, cứ như muốn nhắc nhở tôi cần phải quên đi người đó, không được nhớ đến cái tên đó nữa. Haizz nói thì dễ thôi, nhưng làm thì rất khó, đâu phải muốn quên đi một người là quên được, cần phải trãi qua 1 thời gian dài, rất dài để có thể cất đi hình bóng của người ấy, cũng như chôn vùi kỷ niệm vào sâu trong trái tim.
Ngước mắt nhìn lên trần nhà, màu trắng xóa của la phông xua đi chút tâm trạng chợt đến trong tôi, bất chợt tiếng bước chân nhẹ nhàng lại vang lên, là của Yến. Cơ mà sao nhỏ lại vào được phòng tôi nhỉ?
_Phòng cũng đẹp quá nhỉ? - Yến hỏi, mắt không ngừng đảo quanh căn phòng xem xét.
_Thường thôi mà -tôi cười, lâu lâu cũng thấy vui vì có người khen căn phòng của mình, may mà không phải chê nó chẳng khác cái chuồng heo thôi @@
Yến không nói gì, quay mặt lại nhìn tôi, mỉm cười nhẹ nhàng, nụ cười tỏa nắng ấy như mang lại ánh sáng cho cả căn phòng. Nhỏ nhảy chân sáo hết nơi này đến nơi nọ trong căn phòng, xem xét hết mọi thứ có trong trong căn phòng này. Rồi bất chợt, nhỏ dừng chân trước căn nhà làm bằng tăm của tôi. Có vẻ cô nàng thích thú lắm, cứ cầm lấy mà mân mê mãi, nhìn nhỏ như thế tôi cũng thấy vui lây.
Nhưng niềm vui thì chẳng kéo dài được bao lâu cả, nhỏ khựng lại, mơ hồ nhìn chằm chằm vào một món đồ trên bàn.
_Sao anh còn để tấm hình này ở đây? -Yến quay mặt lại nhìn tôi, giận dữ hét toáng lên, khiến tôi cũng phải giật mình hoảng sợ, nhìn theo món đồ mà nhỏ đang cầm trên tay.
_Ơ! -tôi đứng hình trước Yến, vì trên tay nhỏ lúc này là tấm hình tôi chụp cùng Mthư, cái tấm hình mà tôi cho là kỷ niệm đẹp nhất của thời cấp ba. Đó là tấm ảnh hai đứa tôi cùng nhau chào hoàng hôn ở một ngã ba sông, và mãi mãi tấm ảnh đó sẽ rơi vào dĩ vãng, chỉ có điều tôi chưa muốn bỏ nó ra khỏi nơi đây thôi. Chắc là tại vì con tim tôi muốn níu giữ lại chút hình ảnh của em, nhưng đó cũng chỉ là sai lầm, đau lại càng thêm đau mà thôi.
Choang! -tấm ảnh rớt xuống sàn nhà, bễ nát sau cú ném mạnh của Yến. Tôi đơ người ra trước hành động của nhỏ, cái cảnh kia cứ như 1 cuốn phim quay chậm, tua đi tua lại trong tâm trí tôi lúc đó, cứ như là có cái gì đó trong tôi vừa mất đi, dù tôi biết nó chẳng còn mấy quan trọng đối với bản thân của mình nữa.
Yến đứng đó, ánh mắt thấm đẫm nước, đỏ hoe lên nhìn tôi, đôi vai run run lên từng hồi. Tôi từ từ đứng dậy, nhìn nhỏ. Đối với người khác, khi bị 1 ai đó làm tan vỡ đi 1 kỷ niệm đẹp, có thể làm cho người đó điên tiết lên, nhưng đối với tôi thì không.
Tôi từ từ tiến lại chổ của Yến, mỉm cười nhìn nhỏ, rồi tôi nhẹ nhàng hỏi
_Tại sao Yến lại làm thế?
_Tại sao N lại giữ lấy hình ảnh của con người phản bội đó hả? Hình ảnh của cô ta không đáng để N giữ lấy! -Yến bực tức nói ra hết suy nghĩ của mình.
_...
_...
_Yến đứng tránh ra đi, để mình dọn mảnh vỡ -tôi vẫn nhẹ nhàng nói, vì tôi đâu hề giận nhỏ, chỉ là tôi hơi bất ngờ trước hành động này của nhỏ mà thôi.
_Anh ghét em thì em chịu, nhưng em không muốn có bất cứ thứ gì của cô ta tại nơi đây nữa - Yến hét to, rồi bật khóc.
_Hì suy nghĩ xa quá rồi đó cô. N không giận Yến đâu đừng có lo -tôi cười với nhỏ.
_Anh... -Yến bật khóc, đưa ánh mắt ướt nhòe nhìn tôi.
Rồi Yến lao tới ôm lấy ôi, dụi mặt vào vai tôi khóc nức nỡ. Tôi chỉ biết ôm lấy người con gái đó vào lòng mà thôi, lại 1 lần nữa tôi làm 1 người con gái phải khóc vì mình, thiệt tình tôi không hề muốn vậy đây. Lúc này đây Yến trở nên yếu đuối lắm, ôm chặt lấy tôi, cứ như sợ tôi rời đi mất khỏi tầm tay của nhỏ vậy.
Hai con người, hai thân phận, nhưng giờ đây hai trái tim đang kề cận bên nhau...
”Cuộc đời này chưa gì là chưa thể xảy ra được!”