Hỏi Thế Gian Tình Ái Là Chi? (Vấn Thế Gian Tình Vi Hà Vật)

Chương 10: Chương 10




Edit: Tiểu Viên

Beta: Thanh Thanh

Nếu có một thằng cha cả ngày lảm nhảm bên tai nhai đi nhai lại: “Tiểu Kiều này, em yêu anh đi mà, như vậy chúng ta có thể tương thân tương ái, vĩnh viễn sống bên nhau.”, bạn liệu có một loại xúc động, muốn rút khẩu súng từ túi quần áo của hắn ra, bắn một phát cho chết luôn không?

Thẩm Kiều cảm thấy mình có thể kiềm chế không ra tay giết người đã là nhẫn nại cấp độ kim cương rồi. Con mẹ nó, rốt cuộc là từ lúc nào thằng cha kia đã biến từ “thích” thành “yêu” vậy? Không phải hai từ này vốn cách nhau cả ngàn dặm hay sao?

Làm ơn đừng có nói với cậu cái câu nghe đã đến mòn tai, cái gì mà “Thích chính là yêu một ít, yêu chính là thích thật sâu.” Cậu với thằng cha kia, một ít thích cũng đ** có… Thôi được rồi… một ít thì có lẽ cũng có đi…

Phàn Sở Thiên tâm tình hớn hở xách theo một giỏ đồ ăn về đến nhà thì thấy Thầm Kiều cầm tách cà phê ngồi trên sofa nghiêm mặt suy nghĩ. Ây dà, tốt nhất không nên chọc vào cậu, đợi cơm lành canh ngọt nấu xong, cho cậu ăn no rồi, chuyện gì cũng dễ giải quyết…

Đang lúc Phàn Sở Thiên ở trong bếp băm băm thái thái, Thẩm Kiều bê cái cốc đứng cạnh cửa, không nói năng gì, chỉ đứng ở cửa nhìn chằm chằm hắn như nhìn một con ếch.

Bị nhìn đến ngứa ngáy, Phàn Sở Thiên đành mở miệng hỏi: “Sao thế?”

“Đang suy nghĩ,” Thẩm Kiều nhăn mày, rất bối rối mở miệng, “Em hình như cũng có chút cảm giác với anh.”

Phàn Sở Thiên thiếu chút nữa cắt luôn vào đầu ngón tay. Tuy rằng hắn biết rõ Thẩm Kiều đối với hắn có cảm giác, nhưng thật không ngờ có thể nghe đối phương chính miệng nói ra —— Xuất bài không theo lẽ thường quả nhiên là phong cách của cậu. Nhưng mà, vấn đề là ——

“Em có thể đừng dùng khuôn mặt bi thảm như vậy để nói điều này được không?” Thật sự là khiến hắn bó tay toàn tập mà.

“Anh là tội phạm,” Đúng là phũ đến không thể phũ hơn(1).

(1) Nguyên văn: 一针见血 (nhất châm kiến huyết), ý nói sự thật phũ phàng như cây kim đâm vào tay sẽ thấy máu chảy.

“Em cũng là bồ của tội phạm thì chối đi đâu được…” Phàn Sở Thiên nhỏ giọng lẩm bẩm một cậu.

“…” Trầm mặc đến mười giây đồng hồ, Thẩm Kiều mới thở dài thườn thượt, “Đúng vậy, thương cái thân tôi quá đi…”

Sau đó, xoay người đi ra khỏi phòng bếp.

…Nếu nói đây là (một trong những) điểm hắn thích nhất ở cậu, có phải là bệnh của hắn đã nặng lắm rồi không?

Thời tiết dần dần ấm lên, bầu không khí giữa hai người cũng thong thả ấm theo (?). Hành vi “ma sát sinh nhiệt” đương nhiên là nhiều không tả xiết, thái độ của Thẩm Kiều cũng có những biến hóa vi diệu. Hay là nói, cậu đã quen rồi.

Loại người chỉ cần có máy tính và internet, có lên sao Hỏa cũng sống được như cậu, tình hình hiện tại chỉ là bên cạnh có thêm một sinh vật nữa, à nhầm, hai sinh vật. Vả lại còn được ăn được uống ngập mồm, rồi thì cuộc sống tình dục cũng rất chi là thỏa mãn, nghĩ thế nào cũng cậu vẫn là người có lợi nha… Tuy trong đầu vẫn lởn vởn mấy chữ “bị cưỡng ép”, nhưng mà vẫn là câu nói kia, đã không chống cự được thì nên hưởng thụ.

Gửi địa chỉ mới cho Trác Lâm, tiện cho cô gửi hợp đồng qua, con nhỏ kia y như rằng rú ầm lên: “Ông chuyển nhà hả? Chuyển từ lúc nào?! Lại còn là khu chung cư cao cấp như vậy?!”

…Phải giải thích thế nào đây? Chả nhẽ lại nói là bồ của mình là một thằng cha nhờ buôn vũ khí mà giàu hả?

“Này tôi sang nhà ông chơi được không?” Thanh âm của Trác Lâm từ đầu dây bên kia hết sức hưng phấn.

“Da mặt cô cũng dày thật.” Thẩm Kiều giật giật khóe miệng.

“Thì làm sao, cậu còn chưa quen hả. Cho cái hẹn đi, khẩn trương. Chị đây cực kì tò mò về người ấy của cưng nha!”

“Sao cô biết tôi ở cùng với anh ấy?”

“Để đồ koala nhà cậu nhấc cái mông lên, chắc chắn phải có nhân tố không thể chống cự.”

Đây phải gọi là đoán được kết thúc không đoán được khởi đầu(2) nhỉ? Mà mặc kệ, cậu cũng không có ý định giải thích chi tiết cho Trác Lâm toàn bộ mọi chuyện. Dù sao đến giờ cậu vẫn còn cảm thấy hoảng sợ lắm…

(2) Đảo lại vế chơi chữ ở chương 1.

“Nha? Thầy Kiều? Người ta muốn ngó vợ thầy một cái thôi mà!”

“Là chồng của thầy.” Thẩm Kiều nói.

“…” Trác Lâm triệt để mất tiếng trong hơn mười giây, mãi mới tìm lại được thanh âm, “Thật là hiếm có khó tìm mà… Kiều gia ngài thật sự nghiêm túc rồi sao?”

“Bệnh Alzheimer của cô vẫn không khá hơn nhỉ?”

“…”

“Đến lúc nào cũng được, tôi ở nhà cả ngày.”

“Được rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.