Hỏi Thế Gian Tình Ái Là Chi? (Vấn Thế Gian Tình Vi Hà Vật)

Chương 11: Chương 11




Edit: Tiểu Viên

Beta: Thanh Thanh

Trác Lâm quả nhiên không hổ danh là nữ hoàng trường phái hành động, quả nhiên bảo “đến lúc nào cũng được” là nàng ta liền không thèm hẹn trước, ngang nhiên mò đến.

Mà lúc cô nàng đến nơi, lại đúng lúc trong phòng khách đang diễn cảnh đông cung sống động dàn trận trên ghế sofa. Đau khổ hơn là nhà mới không có cửa riêng cho thú cưng nên cửa chính chỉ khép hờ để tiện cho Lê Hoa ra vào.

Cho nên lúc nhìn thấy hai thân hình nửa kín nửa hở kia, ý nghĩ đầu tiên trong đầu của Trác Lâm là, mình đến vào giờ này là sớm hay muộn nhỉ?

Cơ mà… Thẩm Kiều quả nhiên là bị người ta đè a. Cũng khó trách, body người ta thế kia thì Thẩm Kiều làm sao mà so được.

Phàn Sở Thiên còn đang nằm trên người Thẩm Kiều, đương nhiên phần lớn sức nặng của cơ thể vẫn do hai tay hắn chống đỡ, ngẩng đầu nhìn vị khách không mời mà đến này: “Xin hỏi cô tìm ai?”

“Tôi tới gặp Kiều gia.” Trác Lâm rất chi là cung kính trả lời.

Thẩm Kiều lúc này mới liếm liếm môi, đẩy người kia ra, ngồi dậy, nhặt áo sơ mi rơi trên mặt đất mặc lại, sau đó xoay người nói với Trác Lâm: “Cô đi theo tôi.”

Nhìn thấy Thẩm Kiều đã hướng phòng làm việc đi trước, Trác Lâm vừa quay sang xin lỗi “chồng của thầy”, vừa cười trộm nhanh nhanh chạy theo Thẩm Kiều đại gia.

Hai người đi mất bỏ lại một mình Phàn Sở Thiên đứng đực ra trong phòng khách… chỗ ấy ấy của hắn vẫn còn cứng nguyên…

“Quả nhiên là anh ta nhỉ?” Trác Lâm tủm tỉm cười.

Thẩm Kiều ngồi vào bàn máy tính, không thèm trả lời.

“Nhìn thoáng cũng đẹp trai nhể.” Trác Lâm lại gần đẩy đẩy vai cậu, “Làm nghề gì thế?”

Thẩm Kiều khóe miệng run rẩy một chút đáp: “Làm kinh doanh.”

Trác Lâm nghiêng đầu: “Ồ vậy là rất có tiền nha?”

“…Cũng tạm.” Thẩm Kiều mặt không biên sắc, lấy ra một tập hồ sơ, “Cô xem cái này đi, tôi muốn viết một cuốn mới.”

Trác Lâm đón lấy tập giấy, chăm chú xem xét, chỉ chốc lát sau liền lộ ra vẻ mặt rất đỗi ngạc nhiên: “Uầy, có vẻ thú vị phết đấy.”

Thẩm Kiều tựa người lên ghế, từ chối bình phẩm thêm.

“Mà, dàn ý dừng lại ở chỗ này… là muốn để kết thúc mở?” Trác Lâm nhíu mày suy nghĩ, giúp cậu chọn một phương án tương đối khả thi.

Đáng tiếc Thẩm Kiều loại ngay ý tưởng này của cô, “Không, chỉ là tôi chưa biết nên viết tiếp thế nào thôi.”

“Ồ…” Trác Lâm hình như ngộ ra được điều gì đó, “OK, vậy cứ từ từ mà viết, tôi không giục ông đâu.”

Biên tập viên nào cũng từng nói câu này, thậm chí nhai đi nhai lại — đương nhiên phần lớn vẫn là ném trách nhiệm lên đầu tác giả…

Cửa phòng có tiếng đập cửa vọng lại, Phàn Sở Thiên bưng hai cốc nước đứng ngoài cửa, cười tỏa nắng: “Hai người uống nước nhé.”

“Cám ơn anh nhiều!” Trác Lâm nhanh chóng đáp, “Giờ mới có dịp chính thức chào anh, em là Trác Lâm ạ, làm phiền anh quá.” Một từ mà hai nghĩa nha…

“Không sao.” Phàn Sở Thiên cười nói, đem khay nước để lên bàn làm việc. “Anh là Phàn Sở Thiên, rất vui được biết em.”

“Em cũng vậy ạ.” Trác Lâm vội nói.

“Anh ra ngoài trước nhé, hai người cứ tiếp tục công việc đi.”

“Dạ.”

Trác Lâm trả lời, nhìn theo hắn bước ra khỏi phòng.

“Này, có mắt chọn đàn ông đấy.” Trác Lâm quay đầu nói với Thẩm Kiều.

“Tại sao?”

“Trực giác của phụ nữ à nha.” Trác Lâm chớp chớp mắt.

Trực giác có nói cho cô biết là thằng cha kia hành nghề tội phạm không? Thẩm Kiều trong bụng cười châm chọc.

Tiễn Trác Lâm về xong, Thẩm Kiều đang định xoay người, tay đã bị Phàn Sở Thiên túm lấy.

Cậu quay đầu nhìn hắn nghi hoặc: “Làm sao thế?”

Phàn Sở Thiên cười tiến sát vào cậu dính môi lên: “Tiếp tục chuyện đang dang dở…”

“Anh chưa tự giải quyết nữa hả?” Thẩm Kiều gợi lên khóe miệng.

“Từng qua biển lớn, sông nào nước? Ngoài chốn núi Vu, chỗ nào mây?”*

“…”

*Một thành ngữ TQ trích từ thơ Nguyên Chẩn, hàm ý rằng những ai đã từng trải nghiệm thế giới rộng lớn sẽ không bị khuất phục bởi những điều nhỏ nhoi. Trong trường hợp này chắc ý anh Phàn là không vì bị Trác Lâm phá (chuyện nhỏ) mà làm lỡ việc tình củm với bạn Thẩm =))))

Hắn buộc tạp dề, cầm lấy dao lưu loát thái rau, bàn tay thoăn thoắt khéo léo. Dùng lưỡi dao gạt rau xanh vào nước đã đun đủ nóng, vài giây sau cầm muôi rỗng vớt ra, đặt vào bát thủy tinh đặt ngay ngắn bên cạnh, chuỗi động tác liền mạch lưu loát, thành thạo đến mức không có chỗ nào bắt bẻ được.

Người đàn ông vừa giỏi nấu ăn vừa giỏi chuyện giường chiếu như hắn đây trên đời đếm được mấy người? Phàn Sở Thiên cười cười nghĩ, thật không hiểu Kiều gia còn gì bất mãn nữa đây.

Sống chung với nhau, thật ra có rất nhiều chuyện lông gà vỏ tỏi, ví dụ như việc nội trợ, việc giặt đồ lót…

Thẩm Kiều ban đầu là bị “cưỡng ép” sống chung, nên rất đương nhiên hưởng thụ cuộc sống như nữ hoàng. Cơm bưng tận miệng, nước rót tận mồm. Cũng không phải cậu cố tình đẩy hết việc lớn bé cho Phàn Sở Thiên mà tính cách của cậu đã vốn như vậy, ai ai cũng biết, chính là cực kì cực kì “không câu nệ tiểu tiết.”

Mà Phàn Sở Thiên dù làm cái nghề “kinh thế hãi tục” kia, vẫn là kiểu đàn ông tự thân vận động, cái gì cũng có thể tự làm được. Giặt quần áo cho Thẩm Kiều ấy hả? Chuyện nhỏ thôi, hắn sẵn sàng làm cho cậu. Chính là, một ngày nọ cậu bắt gặp hắn cầm cái quần lót của mình làm cái chuyện vô cùng đáng khinh kia, hắn lập tức bị tước đoạt quyền giặt quần lót của cậu, sau đó là quyền giặt áo sơ mi, tiếp nữa là quyền giặt quần dài…

“Phàn Sở Thiên, anh sao có thể biến thái như thế hả?” Thẩm Kiều chỉ thẳng vào mặt hắn quát, rốt cuộc giật lấy toàn bộ quần áo của mình, tước đoạt luôn cả quyền phơi quần áo của hắn.

Phàn Sở Thiên trong lòng cười thầm, đằng sau lưng ra dấu V rất chi là khoái chí.

Sau đó lại đến quyền chăm sóc vật nuôi, Thẩm Kiều tựa như không thể cự tuyệt ánh mắt tha thiết ngóng trông kia của Lê Hoa, cho nên sau khi nhìn thấy vài lần nó đói bụng tìm Phàn Sở Thiên xin ăn không có kết quả, cậu đành phải tự mình làm lấy…

Dựa vào cửa phòng bếp ngắm Thẩm Kiều ngồi xổm bên cạnh ổ mèo của Lê Hoa cho nó ăn, Phàn Sở Thiên không nhịn được mỉm cười ôn nhu. Hắn thật sự rất thích cảm giác này, cảm giác của một gia đình, cảm giác có một người bên cạnh bầu bạn.

Thẩm Kiều cũng dần dần nhận ra sự thay đổi chậm rãi này, nhưng cũng hết cách, ngay từ lúc bị “cưỡng ép” về đây, cậu cũng đã giơ tay đầu hàng.

Phàn Sở Thiên thái độ dịu dàng, cả người cả mèo đều có vẻ hết sức vô hại, không hề có cảm giác xâm lược —— ít nhất là mặt ngoài không biểu lộ ra. Còn cậu, giống y chang một con ếch, ngồi trong nồi nước lạnh đun nóng từ từ, đến lúc lơ mơ hiểu được gì đó đã không còn kịp nhảy ra nữa. Cái cảm giác trơ mắt nhìn bản thân mình ngày càng bị đẩy vào đường cùng này, khiến cậu từ tận trong sâu kín cảm thấy hốt hoảng.

Nhưng mà, Kiều gia của chúng ta vốn là người vứt đâu cũng sống được, cho dù trong lòng sợ hãi vô cùng, gương mặt vẫn là lạnh băng không đổi sắc như thế —— đây chính là cung Sư Tử điển hình nha.

Vả lại, cậu kì thật sống cũng rất sung sướng, không còn cảm giác cô đơn nữa.

Phàn Sở Thiên cầm bình nước, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kiều, rót nước vào bát của Lê Hoa.

“Em nói xem, Lê Hoa có giống con gái anh không?” Dùng vai huých nhẹ lên vai cậu, hắn cười cười hỏi.

“Vậy em là ba dượng hả?” Thẩm Kiều đáp, nhớ rõ mình mới là “người thứ ba” nhảy vào cuộc sống của hai cha con họ Phàn này.

Phàn Sở Thiên cười thật chân thành, ôm vai cậu đứng lên, cùng nhau đi vào phòng ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.