Edit: Tiểu Viên
Beta: Thanh Thanh
Lúc hai anh em họ Hà về đến nhà, phòng khách đã tối đen không một tiếng động, nghĩ bụng chắc chủ nhà ngứa mắt hai người bọn họ nên tự chạy vào thế giới riêng rồi. Thật oan uổng quá đi mất, hai người họ trước nay vẫn là nhân phẩm phúc hậu, chưa bao giờ lừa già dối trẻ, chữ bất lịch sự viết thế nào còn không biết a… Vả lại, dù có coi bọn họ như bóng đèn, chẳng phải chủ nhà mấy người cũng đang hú hí với nhau còn gì.
Cách âm và cách sáng của phòng ngủ thật sự rất có tác dụng, oán khí ở bên ngoài hoàn toàn không gây ảnh hưởng gì đến người phía trong. Chính giữa phòng ngủ, một kẻ đang ngồi trên ghế cạnh bàn máy tính, một kẻ ngồi khoanh chân trên giường, bốn mắt nghiêm túc nhìn nhau.
“Khụ.” Phàn Sở Thiên cố gắng che dấu biểu tình vừa khó hiểu vừa có chút khẩn trương xấu hổ của mình, mới trưng ra nụ cười ngây thơ tiêu chuẩn bắt chuyện: “Em muốn hỏi chuyện gì thì mau hỏi đi, chuyện anh biết rõ nhất định sẽ không giấu em.”
Thẩm Kiều cười cười, biểu cảm không biết là chân hay là tà: “Em cũng chả biết hỏi anh cái gì, làm thế nào bây giờ nhỉ?”
“…Thế hôm nay em hỏi anh việc kia, về quá khứ của anh ấy… là ý gì?” Phàn Sở Thiên vỗ đùi hỏi.
Chẹp, về chiến thuật mà nói, đây gọi là đánh bom cảm tử.
“…” Thẩm Kiều híp mắt suy nghĩ trong chốc lát, mới giống như bừng tỉnh: “A…Cũng không có việc gì, em muốn lấy tư liệu chút thôi.”
“Tư liệu gì cơ?”
“Chuyện tình yêu của tội phạm với cảnh sát nhân dân chứ gì nữa, đấu trí đấu dũng yêu hận triền miên vui buồn lẫn lộn.” Thẩm Kiều một hơi tóm tắt, rồi còn bồi thêm một cú: “Của hai thằng đàn ông với nhau.”
“…” Phàn Sở Thiên đơ ra nửa ngày, mới cẩn thận tiếp lời: “Loại đề tài này, em nghĩ ra đó hả?”
“Em chỉ nói đến cảnh sát với buôn lậu vũ khí thôi, còn đoạn mô tả chi tiết kia là Trác Lâm gợi ý đó chứ.” Thẩm Kiều trả lời: “Cả vụ thể loại nam x nam cũng là con nhỏ đó đề xuất đó.”
Phàn Sở Thiên không thể đáp ngay, hắn cần đến gần một phút mới kiềm chế lại được, ngẩng đầu lên thành khẩn hỏi: “Thôi đừng viết về cảnh sát với buôn lậu được không? Em để nhân vật chính là nhà văn với buôn vũ khí đi?”
“Hửm?” Thẩm Kiều nhướn mày: “Vừa nãy là ai vỗ ngực cam đoan nhất định sẽ hỗ trợ em không cần biết là nhiệm vụ gì hả?”
“Cũng không phải anh không muốn giúp em, nhưng mà nhớ đến thì cũng đau lòng lắm…” Phàn Sở Thiên thở dài, “Lúc trước, thiếu chút nữa liền được…” vừa nói vừa cẩn thận quan sát gương mặt của Kiều gia, “Nhưng lại gặp chuyện….”
“Anh h**p người ta hả?” Thẩm Kiều vô cùng uyên thâm phun ra một câu, nhẹ nhàng bưng cốc nước lên uống một ngụm.
Phàn Sở Thiên khẽ giật khóe miệng: “Làm gì có chuyện đó, còn chưa thân thiết đến vậy, nhiều nhất là ăn chút đậu hũ thôi. Chỉ là có chút ám muội…”
Thẩm Kiều nhìn ánh mắt Phàn Sở Thiên, bởi vì nhớ lại chuyện cũ, khó thấy được thâm sâu thêm. Chắc hẳn rất nhiều người bị vẻ ngoài thành thật của tên này mê hoặc, cậu đã ở cùng hắn lâu như vậy, đương nhiên biết rõ người nọ đức hạnh đến mức nào. Nhưng cũng chính vì đã sống chung, nhìn ánh mắt kia vẫn có chút nhợt nhạt mơ hồ, khiến cho cậu có cảm giác hắn đang không thật lòng. Cho nên từ trước đến nay chưa bao giờ hỏi hắn chuyện cũ, cậu biết, hắn sẽ không nói hết.
“Lúc ấy anh cũng chưa thích hẳn, cũng chưa từng yêu cầu gì vượt quá khuôn phép, nhưng trái lại cậu ta vẫn tìm đến anh… lấy lí do là điều tra phá án, nhưng cả hai người đều biết không phải như vậy… Tên ngốc đó. Sau này anh nhận ra tình cảm của mình, muốn thổ lộ, thậm chí còn muốn rửa tay gác kiếm, đã tính toán đâu vào đó hết cả rồi…”
Thẩm Kiều yên lặng nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy trái tim đập nhanh.
“Ngày đó anh với cậu ta hẹn gặp, nhưng cuối cùng cậu ta không hề xuất hiện.” Phàn Sở Thiên ngừng một chút, “Vĩnh viễn không xuất hiện.”
“Sao thế?” Thầm Kiều đoán được phần nào, nhưng cũng không dám khẳng định.
“Cậu ta đã chết.” Phàn Sở Thiên nói, thật nhẹ nhàng nhưng hình như mang theo một tia thở dài.
Im lặng thật lâu, Phàn Sở Thiên ngẩng đầu phát hiện Thẩm Kiều đang đăm chiêu nhìn hắn, khóe miệng khẽ cong lên: “Không phải là chết kiểu kinh thiên động địa hi sinh thân mình vì Tổ quốc hay gì đâu, là vì cứu 3 đứa bé rơi xuống nước…”
“…”
“Tên ngốc đó, cả đời thiện lương như vậy, nhưng lại ra đi sớm như thế…”
“Cho nên sau này anh mới chuyển xuống phía nam?”
“Cũng một phần thôi, lí do chính là, ba anh phát hiện ra anh đang làm cái gì, thiếu chút nữa vì nước vì dân trừ hại mà đem anh tặng cho bộ công an, anh cũng chẳng còn cách nào, đành vắt chân lên cổ mà chạy.” Giọng nói Phàn Sở Thiên vẫn đều đều, nhưng nói tới đâu, ánh mắt đã chậm rãi quay lại vẻ đạm nhạt lúc đầu.
Bộ dạng nửa thật nửa giả kia Thẩm Kiều đã sớm quen. Chính là bất giác nghĩ, thì ra trong lòng hắn vẫn ẩn dấu một người như vậy.
“Em thấy anh thẳng thắn thật thà chưa?” Phàn Sở Thiên chớp chớp mắt nhìn Thẩm Kiều.
“Này, anh đâu có kể chi tiết cái gì đâu?” Thẩm Kiều nhún vai, “Mà thôi, em sẽ dùng trí tưởng tượng của mình bổ sung cho đầy đủ.”
Phàn Sở Thiên nghe vậy bĩu môi.
…Thực ra, chi tiết thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là mối tình kia… có chút sâu nặng, đến mức, Thẩm Kiều đã không còn muốn viết về nó nữa.
Cậu xoay ghế ra đối diện máy tính, mở một file word đang gõ dở ra trước mặt, rồi ngồi đó ngẩn người.
Lời tác giả: Không biết các độc giả có cảm thấy đoạn cuối chương này có chút nặng nề hem… Đều là vì trong lúc gõ chữ thì tui đang tán phét với mấy vị mẹ kế trong diễn đàn tác giả… Sau đó… Bất tri bất giác mà bắt đầu… Có khuynh hướng đó… Tui là bị ảnh hưởng xấu sao… Hix hix…
Gần đây tui có đọc nhiều bộ… Đều là đã kết thúc… Có vài bộ tình cảm thâm sâu… Một là Sửu Hoàng của Dịch Nhân Bắc… Một là hệ liệt Hoàng Bán Tiên của Nhĩ Nhã… Hai bộ này, đều rất hay, đều là truyện dài cực cuốn hút… Đặc biệt là văn của Nhĩ Nhã, phá vỡ thói quen chưa bao giờ thức thâu đêm cày truyện của tui… Mỗi bộ đều đọc liền tù tì hai ba ngày… Vì còn phải đi làm nên tui không dám thức đêm nhiều…
À, còn nữa. Tui cực lực đề cử “Kỳ Lân” của tác giả Kết Tử Thụ nha. Cũng là truyện khá dài… Đọc là cứ muốn ngừng mà không được, mãi đến 7h sáng hôm sau luôn… May mà là thứ bảy…
Nói tóm lại, truyện cực hay, cá nhân tui cảm thấy tiền truyện còn nổi bật hơn chính truyện, tuy rằng không có màn tình cảm nào, nhưng khắc họa nhân vật hay mô tả tình tiết đều rất chuẩn chỉ… Chính truyện hiện nay đã ra 3 chương… cũng rất hay… Mối quan hệ tình cảm rõ ràng mà cũng khá rắc rối… Đọc xong truyện này tui thật sự rất yêu quý quân đội nhân dân nha… Chẹp, lậm luôn rồi…
Thanh Thanh: Tác giả thích dấu ba chấm quá mức, tui edit lời tác giả mà cũng cảm thấy mệt mỏi @@
Về các bộ truyện tác giả đề cử, Sửu Hoàng với Hoàng Bán Tiên chắc phần lớn mọi người đều biết, còn Kỳ Lân thì có link QT (wikidich) và bản edit nhà Mộc nha~