Hỏi Thế Gian Tình Ái Là Chi? (Vấn Thế Gian Tình Vi Hà Vật)

Chương 17: Chương 17




Edit: Tiểu Viên

Beta: Thanh Thanh

Một điếu thuốc đã cháy hết, Thẩm Kiều mặt nhăn mày nhíu, xóa toàn bộ chữ vừa gõ trên màn hình.

Đúng lúc đó MSN lại nhảy ra câu hỏi của Trác Lâm: “Hố mới đào viết đến đâu rồi?”

“Viết éo được.”

“Hả?” Trác Lâm tạm dừng vài giây sau đó nhắn tin như chảo chớp: “Ông không phải thích môn đào hố nhất à? Lúc viết truyện mới không phải là trạng thái sẽ tốt nhất sao? Năng suất sẽ cao nhất sao?”

“Còn chưa đăng bài lên mạng, làm gì đã có hố nào.” Thẩm Kiều lơ đễnh đáp.

“Không phải còn tôi và cả ban biên tập mười mấy người đang ngồi xổm trong hố ông đào à?”

“Là do con nhỏ nào ép buộc tôi đưa bản nháp chưa hoàn thiện cho xem?”

“…Này này, Kiều gia thương mến, thôi thì lúc đang viết dở ông nói là cạn kiệt ý tưởng tôi cũng chấp nhận được đi, nhưng mà cái này không phải là vừa mới ra lò sao? Dùng cái cớ cũ rích này thế nào được?” Trác Lâm nhân cơ hội mạnh mẽ phản bác.

“…Ngược lại thì có.” Thật ra thì cậu nhiều ý tưởng lắm.

Mặc dù lúc sáng tác nhập tâm đưa chính bản thân mình vào câu chuyện, sẽ càng dễ sản sinh đồng cảm. Nhưng lần này, nhập tâm quá lại có hậu quả, cậu thật sự không nhịn được mà viết nhân vật cảnh sát trong truyền thuyết kia sai lệch hoàn toàn nguyên mẫu.

Hừ… Lại châm thêm một điếu thuốc, rít một hơi, uống thêm một ngụm nước.

Trác Lâm lại tiếp tục cằn nhằn liên miên không dứt, Thẩm Kiều không thèm để ý đến cô, chỉ gõ một câu: “Mệt rồi, đi ngủ đây, ngủ ngon.” Xong tắt máy tính.

Mấy ngày trôi qua, viết xong phần việc hiện tại của mình rồi, Thẩm Kiều mới bắt đầu mở văn bản vẫn đang để trống kia ra, viết rồi xóa, xóa rồi viết. Lần đầu tiên cậu phát hiện tưởng tượng lại là một chuyện mệt mỏi như vậy, nếu biết thế đã bắt Phàn Sở Thiên nói bằng hết ra.

EQ của cậu cũng không đến nỗi thấp, đương nhiên hiểu chính mình đang giận dỗi, nhưng cũng không đủ cao để hiểu mình đang khó chịu vì chuyện gì.

Cậu có chút bực mình đứng dậy, đi đến trước cửa sổ phóng tầm mắt ra xa. Thành phố toàn những tòa nhà chọc trời bằng xi măng cốt thép này hoàn toàn không giống thị trấn phố núi nhỏ sạch sẽ trong lành kia, càng nhìn càng cảm thấy phiền muộn. Cho dù Phàn Sở Thiên có mua căn nhà ở tầng 18, đủ cao để ngắm trời mây, đủ cao để thoát khỏi những tầng trệt nơi người người chen chúc, nhưng ở nơi này, dù là bầu trời cũng là màu xám xám sao đó.

Vậy nên ngay lập tức, Thẩm Kiều quyết định hiện tại phải làm gì đó.

Lúc Phàn Sở Thiên mua đồ ăn dỗ vợ về đến nơi, vội bước vào phòng ngủ: “Anh mua cho em kem sô-cô—— ”

Chưa nói xong đã đập vào mặt là hình ảnh Thẩm Kiều đang sắp xếp đồ đạc vào túi hành lý.

“Kiều gia?” Phàn Sở Thiên cẩn thận tự nhớ lại, không biết có phải mình đã làm sai cái gì không, mà kể cả không có sai hắn cũng sẵn sàng nhận sai.

“Kem hả? Đợi em dọn xong rồi ăn.” Thẩm Kiều cũng không quay đầu nhìn, tiếp tục động tác trên tay.

“Này, quần áo anh đều giặt sạch gấp gọn rồi mà, em không cần phải sắp xếp lại ——” Phàn Sở Thiên tiếp tục thăm dò.

Thẩm Kiều quay lại nhìn hắn, thản nhiên nói: “Em muốn về trên núi.”

Không nói nguyên nhân, cũng không nói lúc nào thì đi hay lúc nào quay lại, Thẩm Kiều đại gia cứ như vậy thông báo.

“Vậy sao, em định đi bao lâu?” Phàn Sở Thiên tiến vào phòng ngủ, bất giác đã hình thành một loại áp lực.

“Không biết.” Thẩm Kiều lại tiếp tục công việc.

“Vì sao?” Phàn Sở Thiên cào tóc, cảm giác có chút thất vọng.

“Nơi này khiến em không thoải mái.” Thẩm Kiều nói ra một lí do hoàn mĩ.

Không thoải mái, là không thoải mái thân thể hay tâm lý? Cũng có thể là con người gây nên, cũng có thể do hoàn cảnh tạo thành.

Phàn Sở Thiên rốt cuộc không nhịn được, túm chặt lấy hai cánh tay cậu, bức bách nhìn thẳng vào mắt cậu: “Em là muốn chia tay với anh sao?”

Thẩm Kiều lặng lặng nhìn hắn, cậu đọc được trong đôi mắt kia, đã mất đi vẻ ngụy trang thường ngày, để lộ ra chút gì khó hiểu, như là một tia phẫn nộ, như là, một tia mỏi mệt.

Cho nên Thẩm Kiều dường như nhìn thấy một thứ gì đó mới mẻ, không nhịn được mà chăm chú nhìn hơn. Cũng không mở miệng nói chuyện.

“Tại sao em không nói gì?” Phàn Sở Thiên nhíu mày, trên tay vô tình dùng sức hơn.

A, thêm một tia lo lắng.

Thẩm Kiều lắc lắc cánh tay: “Anh làm đau em.”

Phàn Sở Thiên nghe vậy mới giật mình, lập tức buông lỏng, Thẩm Kiều cũng nhanh chóng thoát ra.

“Thẩm Kiều?” Phàn Sở Thiên từng bước tiến lên.

“Lỗ tai nào của anh nghe được em muốn chia tay?” Thẩm Kiều thản nhiên.

“Vậy em đang làm cái gì?”

“Nơi này không khí không tốt.”

“Cho nên?”

“Cho nên em phải đi, phải trở về.” Thẩm Kiều trả lời.

“Nhưng em không để anh đến gần nhà em ——” Phàn Sở Thiên phản đối.

“…Đủ rồi,” Thẩm Kiều đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng hắn. “Phàn Sở Thiên, rốt cuộc anh coi tôi là cái gì?”

“Cái gì…”

“Là bởi xa quê nên buồn chán quá cần người ở cùng? Hay là vì một mối tình cũ không thoát ra được nên cần người kéo?” Thẩm Kiều lần đầu tiên trước mặt Phàn Sở Thiên lộ ra khí thế muốn gây sự như vậy. “Còn dám nói thích, nói yêu? Anh có biết là anh nhìn Lê Hoa còn tình cảm hơn nhìn tôi không?”

Phàn Sở Thiên sửng sốt, nhìn cậu sắc mặt lạnh lùng nhưng giọng nói đầy nhiệt khí.

“Anh vẫn giả khờ giỏi lắm, tôi lười chẳng muốn lột bộ mặt thật của anh ra, anh lại nghĩ tôi không biết?” Thẩm Kiều hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn người trước mặt, “Tính tình tôi dửng dưng như thế, không phải quá phù hợp với người thích diễn như anh sao?”

“Anh đâu có ——” Phàn Sở Thiên vội vàng biện giải.

“Hôm nay tôi chắc chắn phải đi, lúc nào quay lại thì tôi cũng không biết.” Thẩm Kiều ngắt lời hắn, “Trong khoảng thời gian này, mời anh nghĩ kĩ mọi chuyện một chút.”

Phàn Sở Thiên thôi không cố gắng giải thích nữa, chỉ nhìn cậu thật sâu, nghe cậu tiếp tục nói.

“Mặc dù tôi cũng chẳng phải loại người có trách nhiệm gì, nhưng nếu anh muốn có tình cảm của tôi, thì phải đem thật tâm của anh giao ra trước. Nếu như anh không thể làm như vậy, thì chúng ta nên chấm hết đi thôi.” Thẩm Kiều cứ thế cao ngạo nói rõ như vậy.

Phàn Sở Thiên trong lòng nặng như chì, tim cảm giác như bị đâm, đau nhói.

Thẩm Kiều quả nhiên bỏ của chạy lấy người. Hành lý của cậu vốn không nhiều, một người một máy tính, thoải mái ra đi. Hai anh em họ Hà không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, không lẽ vì bọn họ khách không mời mà đến?

“Không liên quan đến hai người.” Phàn Sở Thiên khoát tay, mệt mỏi nói.

Sau đó liền quăng hai kẻ kia ở phía sau, đi thẳng về phòng ngủ.

Hắn ngồi xuống phía cuối giường, nhìn thấy giá sách phía trước đã trống đi một nữa. Thẩm Kiều đã mang sách và bản thảo của cậu đi rồi.

Phàn Sở Thiên đổ về phía sau, nặng nề nằm bẹp trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà đến xuất thần.

Thẩm Kiều, thật sự là một nhân vật lợi hại —— quả nhiên, đáng ra ngay từ đầu không nên chọc vào cậu sao? Thật ra, hắn luôn hành động theo bản năng, Thẩm Kiều cũng không nói gì sai, hắn chính vì cô đơn buồn chán, nên mới để ý thanh niên mặt lạnh nhà bên. Tán tỉnh, khiêu khích rồi phát sinh quan hệ —— Điều này hoàn toàn không có trong kế hoạch của hắn, nó diễn ra quá nhanh, nhanh hơn nhiều so với những gì hắn có thể tính toán được… Hắn lúc đó chỉ nghĩ đơn giản, có lẽ người nào đã từng sống nơi thành thị đều cần một cuộc tình chớp nhoáng. Hắn và Thẩm Kiều, có chút thích nhau, thân thể cũng hòa hợp vậy thì cứ tiến tới thôi. Sau đó, nếu một ngày, một trong hai bên cảm thấy mệt mỏi, nói tạm biệt một câu, sẽ cứ như vậy không gặp nhau nữa.

Nhưng đến lúc buộc phải nói ra thân phận thật, buộc phải rời khỏi cậu, hắn không thể chịu được, không thể nói ra lời tạm biệt được. Thế là, hắn cứ theo bản năng, ép buộc người nọ đến nơi này.

Vốn nghĩ, cứ như thế đã, ngày sau thế nào, thì ngày sau tính. Hắn ngoan ngoãn nghe lời, chăm sóc hết mực, lại chỉ nhận lại cái cười nhạt của cậu. Hắn không biết cậu lại tham lam như thế, còn muốn cả thật tâm của hắn.

Thật tâm ư… Hắn sờ sờ ngực mình, cảm thấy trống rỗng. Hắn có không? Ở nơi nào nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.