Trước cửa nhà có người ngồi, đầu húi cua, tướng mạo thật thà chất phát, hắn nghe thấy tiếng còi xe thì lập tức đứng dậy, cơ thể bày ra, dáng người to lớn, cường tráng khỏe mạnh.
Cố Trường An đem xe dựng bên tường: " Chìa khóa rơi mất à?"
Ngô Đại Bệnh nói: " Không có, tôi quên đem theo."
Cố Trường An lười cùng hắn nói, trực tiếp lấy chìa khóa thải qua cho hắn
Ngô Đại Bệnh cuối đầu mở cửa: " Người nhà đó giả vờ không có ai ở nhà."
Cố Trường An bước qua ngạch cửa: " Nấu cơm trước đi."
Ngô Đại Bệnh biết Cố Trường An một khi đói, tâm tình rất kém, hắn liền đi vào nhà bếp bận việc.
Qua một lát liền có khói dầu từ nhà bếp bay ra.
Ngô Đại Bệnh là con nuôi của Cố gia, chỉ biết hắn họ Ngô, ngoài ra đều không biết gì nữa.
Cố lão đầu dụng tâm lương khổ*, con trai thân thể nhìu bệnh tật, lấy tên Trường An cho cậu là hi vọng cậu có thể suốt đời bình an.
*Dụng tâm lương khổ: nghiêm túc suy nghĩ, dùng hết tâm tư để suy nghĩ cho việc gì đó
Tên của Ngô Đại Bệnh cũng do ông đặt cho, người như tên, hắn từ nhỏ đến lớn chưa đỗ cơn bệnh nào, thân khỏe như trâu.
Tên của hai người nối lại, chính là không có bệnh tật, cho nên một đời bình an.
Cố lão đầu sớm có tính toán, đời của con trai còn dài, việc làm còn rất nhìu, cũng tồn tại nguy hiểm không thể tránh, cần phải có một người thân tín bên người chăm sóc, Ngô Đại Bệnh chính là cái người thích hợp nhất được chọn.
Ngô Đại Bệnh một chữ cũng không nói với bên ngoài, cũng hay không đưa ra thắc mắc, hắn việc gì cũng nghe theo Cố Trường An.
Trong nhà chỉ có hai người họ, lúc nào cũng phối hợp phân việc ra làm.
Ngô Đại Bệnh làm người chất phác ngay thẳng, nên chỉ giải quyết mấy lời nói dói nhỏ không dùng đến não, còn mấy lời nói dói phức tạp thì Cố Trường An xử lý.
Ăn cơm tối xong, Cố Trường An ngồi trước chậu nước, cắn rách ngón tách nhỏ vài giọt máu vào chậu, nước trong biến thành màu đỏ quỷ dị, con cá lóc kịch liệt vẫy vài cái, trong miệng nhả ra một viên cầu thủy tinh.
Đó chính là lời nói dói
Cố Trường An lập tức bắt lấy quả cầu thủy tinh bỏ vào một chiếc bình đặt chế, cậu ấn nắp gỗ đậy lại, đem cái bình đặt vào hộp đen ở đầu giường, giữa hàng mày có chút mệt mỏi.
" Con cá này tùy cậu xử."
Ngô Đại Bệnh nghĩ nghĩ liền nói: " Nấu canh đi, cho cậu uống, tốt cho thân thể."
Cố Trường An tính trẻ con nhíu đầu mày: " Tôi sẽ không uống."
Ngô Đại Bệnh liền không nói gì.
Cố Trường An cầm lấy cái bình lúc sáng đưa cho Ngô Đại Bệnh đi xử lý, bật nắp ra nghe lời nói dói bên trong.
" Sao có thể, vứt rác xuống lầu cái việc này tôi tuyệt đối không có làm, tôi bình thường đều đem xuống dưới vứt vào thùng rác, không biết, tôi lúc chìu ở trong nhà ngủ."
Lời nói dói này nói đến việc có người từ trên lầu cao quăng đồ xuống làm người phía dưới bị thương, mới không bị Cố Trường An vứt lại xuống sông
Ngô Đại Bệnh không đem việc này làm xong.
Cố Trường An nhắm mắt ngồi trên ghế bập bênh, trầm ngâm suy nghĩ.
Ghế bập bệnh như hình:
Qua một lúc, Cố Trường An cầm theo cái bình đi ra ngoài, trước đi đến tiểu khu nơi ở của đương sự, Ngô Đại Bệnh không ở trong nhà, cũng đi theo xem.
Trong gió đêm có khí lạnh.
Cố Trường An tê da đầu,cậu đem áo khoác kéo đến cổ,trên đầu đội mũ lưỡi trai
" Cậu ở đây chờ, nữa tiếng sau tôi sẽ gọi điện thoại lại."
Dứt lời, thân ảnh của cậu rất nhanh biến mất trong màn đêm.
Tiểu khu cũ, đèn đường lờ mờ.
Cố Trường An không đi lang thanh xung quanh, mà theo điệu nhạc đi thẳng đến quảng trường múa, cùng nhóm bác trai bác gái nghe ngóng một số việc, rồi đến bất động sản một chuyến, nghĩ xong đối sách thì quay về đường cũ, gọi Ngô Đại Bệnh chạy đến tòa lầu 29.
Cái hộ gia đình đó sống ở lầu bảy, lại không có thang máy, phải một tầng một tầng leo lên.
Cố Trường An sắc mặt khó coi.
Ngô Đại Bệnh đưa lưng về phía cậu: "Trường An, lên đi, tôi cõng cậu."
Cố Trường An nói không cần, kết quả đến lầu 5, cậu liền thở phì phò.
Ngô Đại Bệnh lo lắng đề phòng đứng ở phía sau, cánh tay mở ra, sợ cậu ngã xuống.
Cố Trường An bắt lấy tay vịn bò đến lầu bảy,sau lưng mồ hôi ướt nhẹp, cậu nửa ngồi xổm thở dốc, nói:
"Đi...... Đi gõ cửa."
Ngô Đại Bệnh gõ cửa, bên trong truyền ra thanh âm, hỏi là ai?
Hắn dựa theo Cố Trường An dặn dò, không lên tiếng.
Khoãng mười giây, cửa mở ra, một người phụ nữ trẻ ló đầu ra.
Cố Trường An ngẩng đầu, bóng dưới vành nón khuyết không thấy đâu, lộ ra mặt mũi xinh đẹp, dưới ánh đèn cậu mang vẻ mỏng manh yếu đuối, đơn thuần và vô hại.
Sự cảnh giác của cô ả ngay lập tức giảm xuống mức tối thiểu
Cố Trường An câu môi: " Chị này, người bên ngoài không có tiếng đáp mà tùy tiện mở cửa là một việc sai lầm."
Cô gái trẻ trong lòng như nai con chạy luạn, cô ta đem tóc mái vén ra sau tai, mặt đỏ lên nói:
" Tôi,... tôi bình thường sẽ hỏi......"
Cố Trường An nói: " thứ ba tuần trước là cô quẳng rác xuống lầu."
Con nai chạy loạn trong lòng của cô ta ngay khắc ấy quy thiên về trời: " Cậu xằng bậy gì đó!"
Cố Trường An nhìn cô ta nói: " Tôi nhìn thấy rồi."
Cô gái trẻ nhanh tay đóng cửa, một bàn tay giơ ra cản lại khung cửa, cửa không đóng được, thần sắc cô ta hoản loạn nói: " Các cậu muốn làm gì?"
Ngô Đại Bệnh ngăn cản cô gái đóng cửa.
Cố Trường An không nhanh không chậm nói: "Tôi sống đối diện cô, ngày đó tôi ở ban công phơi nắng, chính mắt thấy cô ném rác xuống dưới, làm bị thương một đứa trẻ."
Cô gái trẻ trong lòng rít rào, không thể nào!nhìn thấy rồi sao, vậy sao không đi tố giác?
Cố Trường An nói: " Trong nhà có việc gấp cần sử lý, hôm nay tôi mới qua đây, thật không nghĩ tới cô vậy mà không chịu trách nhiệm."
Cô gái trẻ nửa tin nửa nghi, ngày đó cô ta vứt rác xong liền đi vào phòng, không chú ý đến đối diện, không xác định được lời nói này là thật hay tự bịa ra.
Cố Trường An không ngừng mà nói:
" Chị gái này, vứt đồ từ cao xuống là một hành động tuyệt đối không văn minh đâu, không những không có đạo đức, mà còn rất nguy hiểm nửa, sẽ dẫn đến rất nhìu tai nạn ngầm, cô làm người bị thương, đã thuộc về hành vi xâm phạm quyền lợi của người khác, đã cấu thành phạm tội rồi."
Cô gái trẻ mặt tái mét.
Cố Trường An nhìn cô từ trên xuống dưới:
" Tôi hỏi qua rồi, đứa trẻ không nguy hiểm đến tính mạng, tiền thuốc tiền viện phí hết thảy hơn ba nghìn, dây chuyền đeo trên cổ cô có giá từ mấy nghìn đến một vạn đi, váy mặc trên người mấy trăm, chuỗi hạt bên tay trái cũng trên một nghìn, chút tiền thuốc men này chắc cô không tính là gì nhỉ."
Cô gái trẻ hít một hơi.
Người này không những miệng có độc mà đến mắt cũng rất tinh, một chút cũng không giống như vẻ ngoài yếu đuối của cậu.
" Nếu cô cứ khăng khăng không thừa nhận, tôi sẽ dùng đến pháp luật, cùng cô cứng đối cứng." Cố Trường An cười nhẹ, chính chính đáng đáng tiếp tục đặt mìn,
" Quên nói với cô, tôi là luật sư."
Cô gái trẻ lúc đầu có hơi sợ, sau thì khinh thường, luật sư thì làm sao, camera cũng không quay được, người bên bất động sản cũng xét qua, không tra ra được gì, cùng lắm thì nguyên tòa lầu này cùng gánh.
Cô ta một mặt oan ức: " Không biết, cậu tin hay không tin, rác không phải tôi quăng xuống."
Cố Trường An nhìn thẳng vào mắt cô ta, con ngươi dưới cặp kính không còn độ ấm:
" Đã như vậy, tôi cũng không có gì muốn nói nữa."
Cô ả hồi tưởng lại sự âm u dưới mắt của thanh niên, như bị rắn đọc nhìn chằm chằm, toàn thân phát lạnh, cô ả càng nghĩ càng hoảng sợ, nhịn không được liền chạy theo xuống lầu.
" Đợi,....... Đợi đã!"
Theo lời tự thú của cô gái trẻ, một khắc lời nói dói được vạch trần đó, quả cầu thủy tinh trong bình vỡ tan, hóa thành một nguồn năng lượng mắt thường không thể thấy được, cái bình lúc đầu rất nhẹ bây giờ lại trở nên nặng trịch.
Cố Trường An đong đưa cái bình, bên trong ẩn ẩn có âm thanh thống khổ gào rống, cậu cong tay búng búng thân bình,thu phục được một cái.
Ngô Đại Bệnh toàn bộ quá trình đờ đẫn.
Cố Trường An lười biếng duỗi người: "Ở trong lòng cậu,trên đời này tôi có phải là một tên lừa đảo dối trá nhất phải không?"
Ngô Đại Bệnh lắc đầu: "Trên đời này cậu là người tốt nhất."
Cố Trường An tấm tắc nói: "Thật là một tên ngốc."
Ngô Đại Bệnh cộc lốc cười.
Dưới căn nhà cũ Cố gia lại bí mật giấu đựng càn khôn.
Nửa đêm khuya khoắt, Cố Trường An mở ra cơ quan thư phòng, đeo lên cái bình chứa năng lượng, tay cầm giá cắm nến tiến vào mật đạo.
- ----
Mới chương 1 mà hơn ba ngàn chữ ôi chờ, tắt thở. Truyện kia tám chín trăm là cùng, qua truyện này cái... hic hic