Cố Trường An tiến vào mật đạo không lâu thì ra tới, cậu gọi Ngô Đại Bệnh lại.
" Tôi có hơi đâu đầu, cậu cùng tôi đi vào, nếu mười mười lăm phút sau tôi không đi lên, cậu xuống dưới tìm tôi."
Ngô Đại Bệnh đáp lời.
Cố Trường An cùng Ngô Đại Bệnh tiến vào mật đạo, hai người mượn ánh sáng của đèn cầy quẹo trái queo phải, bên trong liền xuất hiện một căn mật thất.
Trong mật thất chỉ có một hồ nước, ngoài ra không còn những cái đồ vật gì, lộ ra vẻ kỳ dị không nhất quán.
Cố Trường An tháo mắt kiếng và giày đi xuống nước, rất nhanh liền không thấy thân ảnh.
Ngô Đại Bệnh dựa theo lời dặn của cậu, tay cầm giá cắm nến, một tấc cũng không rời canh giữ ở bên hồ.
Mặt nước gợn sóng dần dần biến mất.
Cố Trường An lội thẳng xuống chỗ sâu, rồi lặn xuống đáy hồ, bơi đến thông đạo phía bên trái, đợi cậu lên đến bờ, đã xuất hiện ở một mật thất khác.
Mật thất rất lớn, đối diện vị trí của Cố Trường An có một khối đá bị nứt, phát ra ánh sáng dịu nhẹ, trên bức tường đá xung quanh có rất nhiều hố được khoét ra, xếp thành hình một ký hiệu.
Mỗi cái hố khóet lõm đều đặt một cái bình, có bình chứa đầy năng lượng, có bình đã thấy đáy.
Cố Trường An nghĩ lão tổ tông làm ra mấy cái như mật thất nhỏ, hồ nước, rồi mặt thất to này, phí biết bao nhiêu công sức cũng như không, ngoài người Cố gia ra, trên đời mấy người khác cũng không thể thấy năng lượng bên trong cái bình, trộm về cũng như không.
" ắc--- xì"
Cố Trường An xoa xoa cái mũi, tay cào cào mái tóc nhỏ nước trước trán, cậu đi chân trần lững thững đến trước bốn bức tường đá, bước từng bước chân để lại dấu chân ướt trên nền đất.
Đi qua một vòng, Cố Trường An đếm qua, có ba mươi cái bình thấy đáy, có bốn mươi chín cái bình còn đến một nữa.
Ý chỉ cậu phải nhanh tay đem cái bình chứa lời nói dói ban sáng câu được nhanh chóng giải quyết,nếu không chết chắc rồi.
Cố Trường An sắc mặt âm u:
" M* nó, đến công trường chuyển gạch đỗ mưa cũng có thể nghỉ ngơi, còn cậu thì hay rồi, cả năm không có ngày nghỉ, mệt muốn chết, một phân tiền cũng không có."
" Trường An à......"
Cố Trường An bên thái dương thình thịnh đập, ảo giác lại xuất hiện rồi, mỗi lần cậu nghĩ tới lười biếng, thì cảm nhận được lão cha nhà mình đang rỉ bên tai cậu.
Cố Trường An đổi lấy hai cái bình trống rời khỏi mật thất, ngâm nước ấm tắm rửa thay quần áo rồi lên giường, hàn khí lạnh lẽo ẩn trong cốt tũy như cũ khống biến mất, âm ỉ đâu mãi.
Qua một lúc, Cố Trường An mới cảm thấy dễ chút một chút, cậu đem mền quấn chặt lấy người, bất tri bất giác ngủ, một giấc tới sáng.
Trong sân rất ồn ào, mấy con gà đánh nhau, một số khác thì theo đàn đứng một bên nhìn, một vài con gà con vịt khác thì kêu âm ỉ như cỗ vũ, còn lại mấy con lác đác nhân cơ hội chạy đến ăn sáng.
Cố Trường An vừa ra tới, đám gà vịt lập tức như thấy thiên địch vẫy cánh chạy loạn.
" Chạy cái gì mà chạy, bộ ta đáng sợ lắm sao..."
Cố Trường An lại nhìn Ngô Đại Bệnh vừa đi lại, đám gà vịt như thấy mẹ chúng vậy, chạy lại quay quanh hắn, mỏ lúc nào cũng " chít" gọi đến vang dội.
"Bữa sáng đâu, tôi đói rồi."
( tui thấy tình huynh đệ đâu đây, a Đại Bệnh đích thị đệ khống)
Ngô Đại Bệnh vừa nói vừa bước vào nhà bếp: " Tôi có nấu cháo, sắp xong rồi."
Cố Trường An hướng đám gà vịt " xuy xuy" một tiếng, nhìn thấy không, hắn không phải là mẹ của các ngươi, là nhà ta " không có bệnh"
" Đại Bệnh nghĩa là không có bệnh tật gì)
Đám gà vịt ta vội vàng chạy trốn đị.
Nhà bếp truyền đến giọng của Ngô Đại Bệnh, " Trường An, cậu trước khi ăn phải súc miệng rửa mặt đó."
Cố Trường An khóe miệng rút lại, chắc tôi không biết chắc?
Cố đại thiếu gia kén ăn, cậu nhìn trong chén cháo thịt nạc quyết heo, một mặt không vui:
" Sao mới sáng lại ăn cái này, không phải là ăn cháo trắng sao?"
Đúng vậy, đại thiếu gia chỉ thích ăn cháu trắng, không thích bỏ gì vào cháo cả, cũng không cần móm ăn kèm ( thường cháo trắng sẽ ăn kèm vs chà bông hoặc trứng vịt muối)
Ngô Đại Bệnh nói,: " Cháo trắng không bổ máu, cái này bổ máu, cậu lúc nào cũng thiếu máu, phải ăn."
Cố Trường An hừ một tiếng: " Mỗi lần đều nói như vậy."
Ngô Đại Bệnh miệng cắn một cái màn thàu, khuôn mặt phúc hậu đày vẻ thật thà:
" Tôi không biết nói lời khác, đợi tôi đọc nhiều sách hơn nhé."
Cố Trường An một tay đỡ đầu: " Đại Bệnh, cậu có nghĩ tôi rất khó hầu hạ không?"
Ngô Đại Bệnh lắc lắc đầu: " Trường An rất ngoan"
Cố Trường An ngửi được mùi tanh, dạ dạy cuộn trào:
" Dỗ tôi cũng vô dụng, tôi sẽ không ăn nó.
Kết quả Cố đại thiếu gia một tay bóp mũi, một tay cầm thìa, tư thế như chịu tội miệng lớn mồm to lùa cháo vào trong miệng ăn hết.
Ngô Đại Bệnh biết cậu cho dù có bao nhiu không tình nguyện đi nữa, toàn thân khí lạnh hay mặt mày nhăn nhó kéo dài đến đâu đi nữa, đến cuối cũng sẽ đem nó ăn hết thôi.
Người nhà của cậu mà, là anh em cả, đều hiểu nhau hết thảy.
- ----
Một chương của truyện khá dài nên tớ tách ra up đọc cho không bị ngán.