Hôm Nay Ngươi Nói Dối Sao

Chương 8: Chương 8: Chương 6




Cố Trường An thu thập đồ đi về, qua đoạn đường nhỏ yên tĩnh, còn gặp phải hàng xóm.

Ánh mắt hàng xóm vừa tôn kính lại lưỡng lự.

Cố Trường An tiên phong đạo cốt vừa ngẩng đầu, lời nói ra rất thực tế,cũng không gần dân gì:

" Xem tướng năm mươi, bát tự một trăm."

Tôn kính cùng lưỡng lự của hàng xóm tức khắc tan thành mây khói, chỉ còn lại sự khinh thường, còn tưởng là đại sư, thì ra lại là lừa bịp. Xem tướng năm mươi? Sao không đi cướp luôn đi?

Tên ngốc mới bị mắc lừa.

Cố Trường An lĩnh hội được những nội dung ấy từ trong ánh mắt hàng xóm, nhưng cái người lúc nãy cậu gặp được không phải tên ngốc, mà là tâm cơ boy*

*Góc 戏精: hán việt -hí tinh. Theo baidu: nghĩa ẩn dụ nói về một người biết diễn và diễn xuất rất giỏi.

Cho cậu cảm giác như là lang bà bà*.

*Lang bà bà: Trong truyện cổ tích " Cô bé quàng khăn đỏ", con sói đã cải trang thành bà nội thiện lương của cô bé quàng khăn đỏ. Nó ám chỉ người đó là kẻ ác giỏi việc ngụy tạo. Từ nghĩa tương đương: lão hồ ly, đại sói xám,....

Toàn quá trình đều đang diễn, còn nói không biết đâu là đông tây nam bắc? so với cậu còn biết bóc phét hơn.

Đêm đó Lập Xuân mặt mày hớn hở tới, nói trên trấn có người ngoài vùng khác đến, là một người đàn ông, đẹp trai đến bành trướng nổ tung.

Nói xong còn cường điệu cảm thán lần nữa, đẹp trai chết đi mất.

Cố Trường An: " Cho nên?"

Lập Xuân thần bí nói:

" Biết y trọ ở đâu không?"

Cố Trường An liếc nàng:

" Đếch liên qua đến tôi."

Lập Xuân nhảy lên ghế rồi xếp bằng ngồi xuống, một tay chống cằm, cả động tác đều lưu loát trôi chảy, giống như con khỉ con.

" Trong ngôi chùa nhỏ trên ngọn núi phía sau nhà cậu đấy."

Cố Trường An bất ngờ nâng mí mắt lên.

Người bình thường ai mà không đi khách sạn sạch sẽ thoãi mái mà trọ, tự dưng đi đến cái đền sâu tận trong rừng heo hút kia? Đây rõ ràng là muốn nói cho mọi người biết, tôi đây có vấn đề à?

Cố Trường An miết miệng ly:

" Tôi nhớ vị hòa thượng cuối cùng sống trong cái đền kia một năm trước cũng rời khỏi rồi, bây giờ nó cũng thành cái miếu hoang rách nát, ngày thường cũng chẳng có ai thèm vào."

" Đúng." tình mẹ của Lập Xuân trỗi dậy liên thuyên nói:

" Chị đây nghỉ đến cảnh anh soái ca kia sống ở một nơi vừa tồi vừa tàn kia mà ngủ, thì tim chị đây......"

Cố Trường An nói: " Đại tỷ Lập nè, cô che tay bị chệch xuống rồi, vị trí tim phải nằm dịch lên trên hai tấc nữa mới đúng."

Lập Xuân xắn lên hai tay áo: " Gì mà đại tỷ chứ, tôi rõ ràng nhỏ tuổi hơn cậu!"

Cố Trường An giễu cợt cười: " Cô cao hứng là được."

"........."

Lập Xuân chống nửa người dậy, đem cái đầu tròn đến gần trước mặt Cố Trường An nói: "Có phải hay không rất tò mò?"

Cố Trường An nhấp trà chậm rì rì đáp: "Không hề."

Lập Xuân hừ nói:

"Nói cho cậu biết, đem đại soái ca kia ra so, địa vị trấn thảo* này của cậu đây khó mà giữ được."

*Đồng nghĩa với giáo thảo nè, giáo thảo là hoa khôi là người đẹp nhất trường còn này chắc hoa khôi trong trấn.

Trấn thảo? mặt mày Cố Trường An co rút, ai muốn lấy thì lấy đi.

Lập Xuân lấy ra ảnh chụp trên điện thoại, dư quang Cố Trường An liếc qua, cậu đoán không sai, chính là cái người cậu gặp phải lúc trưa.

Quần áo trên người đồng dạng, nhưng thần thái lại bất đồng, trên khuôn mặt khiến người ta phải khắc sâu đấy ở trong tấm hình một chút cũng không có ý cười, tỏ ra vẻ lãnh ngạo cùng rét lạnh cao cao tại thượng.

Người đàn ông luôn treo nụ cười bên miệng trong một bức hình khác, lại tỏ ra vẻ bình dị dễ gần, giống với cái người cùng tiếp xúc với Cố Trường An.

Cười cùng không cười như hai người khác nhau vậy.

Cố Trường An híp híp mắt, đối phương đến cái trấn nhỏ này với mục đích gì đây?

Nhất thời hứng thú muốn phối hợp cùng cậu diễn kịch, ngứa nghề khó nén, nên chịu không nỗi muốn cùng cậu so chiêu, hoặc là nhìn cậu ngồi đó khoác lác tán dốc lừa người, chính nghĩa trong lòng trỗi dậy, cố ý đến chỉnh cậu?

Hay một nguyên nhân nào khác?

Rất tiếc Cố Trường An cậu không biết bói toán, toàn nói bậy, nếu không cũng có thể bói ra một hai cái.

Lập Xuân mê trai cười: " Mắt y rất sáng, như là biết nói, bên trong chứa nhiều tình cảm, nhìn ai đều giống như đang nhìn tình nhân."

Cố Trường An 'chậc chậc' một tiếng nói: " Cô nên đi sắm cái kính đi."

Lập Xuân ai da nói: "Trường An, cậu đố kỵ phải không."

Cố Trường An liếc mắt: " Đầu tôi chắc bị lừa đá à?"

" Không sao, tôi hiểu mà, ghen rét đố kỵ là lẽ thường của con người." Lập Xuân dáng vẻ một bộ thực sự cầu tình nói,

"Người ta lớn lên so với cậu đẹp hơn, là mặt mày như họa trong truyền thuyết đó, điên đảo chúng sinh."

Cố Trường An nổi lên tầng da gà.

" Xuân à, một người đàn ông lớn lên đẹp quá mức như vậy, bản thân chính là một việc rất đáng sợ sao?"

" Nào có, tôi đây nhìn cậu nhìn quen ròi."

"......"

" Tôi sớm có đi thăm dò tí, nhưng chẳng dò ra được gì, bao gồm tên tuổi." Lập Xuân đem điện thoại đặt trên bàn,

" Xem ra rất thần bí, làm sao đây, có cần tôi phí thêm nhiều tâm tư không?"

Cố Trường An thái độ lạnh nhạt: "Tôi không có hứng thú với hắn."

Lập Xuân trừng mắt: " Thiệt hay giả đó? Mỹ nhân không phải nên kết bạn với mỹ nhân sao?"

Cố Trường An hướng ngoài cửa kêu: "Đại Bệnh, tiễn khách."

Dứt lời, Ngô Đại Bệnh bưng canh cá bước vào.

Cố Trường An ngưởi được cái mùi kia liền ghét bỏ, Cậu chống cự quay đi, không có ý nghĩ muốn uống một bát.

Lập Xuân ngó đầu qua nhìn, canh rất ngon á, vừa trắng vừa thơm, cả đời nàng chắc cũng không nấu ra được, Trường An thì ngang ngược, có sẵn thế nhưng còn kén cá chọn canh.

"Đại Bệnh, anh đừng quản cậu ta nữa, cho cậu ta nhịn đói mấy ngày đi, tôi đảm bảo......."

Ngô Đại Bệnh bưng chén canh đến trên bàn trước mặt Cố Trường An.

Lập Xuân bắt lấy cánh tay của Ngô Đại Bệnh, tình yêu thương của người mẹ lại dâng trào

" Anh về nhà cùng tôi đi, chúng ta cùng nhau,.... ờ cùng nhau chẻ củi trồng râu, ca hát nhảy múa, còn có thể nghe kể chuyện, bà bà kể chuyện rất hay."

"Phụt."

Cố Trường An cười ra tiếng, thấy Lập Xuân trừng lại đây, cậu làm động tác, " Cô cứ tiếp tục"

Lập Xuân lắc lắc tay của Ngô Đại Bệnh: "Được hay không?"

Ngô Đại Bệnh múc cho Lập Xuân một chén canh:

" Không được, nhà cô nuôi rất nhiều ong vàng, tôi không thích."

Lập Xuân mặt cứng đờ, cô ôm lấy đầu gối dĩu môi nói:

" Ong vàng thì làm sao? Kỳ thị giống loài à?"

Ngô Đại Bệnh thấy Lập Xuân rầu rĩ không vui, hắn chân tay luống cuống, theo bản năng hướng Cố Trường An xin giúp đỡ.

Cố Trường An chờ canh nguội đi mới từng ngụm khó chịu mà nuốt xuống, ngữ khí nhàn nhạt nói:

" Được rồi đừng giỡn nữa, cô lại không biết cái tính của Đại Bệnh, cậu ta không biết nói đùa, sao lại nghỉ đó là thật được."

Lập Xuân nâng khuôn mặt từ khủy tay lên tươi cười nói: " Đại Bệnh, tui không có giận gì anh đâu."

Ngô Đại Bệnh lúc này mới yên lòng.

Canh ba nửa đêm, Cố Trường An hai mắt mở ra, đáy mắt bao phủ mấy phần cáu kỉnh, cậu vốn dĩ chỉ quản mấy việc liên quan đến nói dói cá, còn mấy việc khác, nếu không ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân, thì sẽ không để ý đến.

Nhưng mà...... cậu phải thừa nhận là, người đàn ông lúc sáng đó đã thành công khơi dậy lòng muốn tìm tọi của cậu.

Nhìn thì như vẻ tao nhã, gần rũi, thậm chí thuần lương vô hại, nhưng thật ra lại thần bí, nguy hiểm.

Đại nói dói vẫn chưa xử lý xong, Trương Vĩ, Vương Đình Đình bên đó cũng chưa làm rõ ràng, còn xuất hiện thêm một Vương chủ nhiệm, nút thắt vẫn chưa cởi được, bên đây việc lại nhiều thêm rồi, lại muốn phân tinh lực đi làm việc khác.

Cố Trường An từ trên giường bò dậy, ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài, đêm mát mẻ như nước, ánh bình minh cũng đã hiện ra.

Ngô Đại Bệnh ở phòng cách vách nghe tiếng động thì rời giường, cậu nhìn thanh niên đang cúi người mang giày:

" Trường An cậu đi đâu vậy?"

Cố Trường An nói muốn lên núi một chuyến:

" Cậu ở nhà trông nhà đi, nếu trước khi trời sáng tôi vẫn chưa trở về, thì cậu....."

Ngô Đại Bệnh nói: " Lên núi tìm cậu?"

Cố Trường An lắc đầu: " Báo cảnh sát."

Ngô Đại Bệnh không hiểu lắm, báo cảnh sát còn không dùng được bằng hắn đâu.

Cố Trường An đội cái mũ lưỡi trai màu đen, mặt mày đều ẩn trong bóng tối:

"Tôi đây sợ cậu bị người ta bán đi, còn giúp hắn đếm tiền."

Ngô Đại Bệnh lúng ta lúng túng nói:

" Tôi không ngốc."

" Cậu không ngốc, nhưng tâm quá lương thiện, dễ bị người có tâm tư mê hoặc,lợi dụng", Cố Trường An đem nón kéo thấp xuống,

" Đóng cửa chờ đi."

Theo tiếng kẽo kẹt đem cửa đóng lại, Cố Trường An người đã biến mất ở trong bóng đêm.

Trong núi sương mù dày đặc, âm khí cũng nặng.

Lúc nhỏ Cố Trường An thường xuyên lên núi chơi, cậu đối với địa hình đường đi rất quen thuộc, nhắm mắt cũng có thể mò đến cái miếu nhỏ kia.

Đêm nay không có ánh trăng, chỉ có một vài ngôi sao rải rác treo trên bầu trời, thân ảnh của Cố Trường An như quỷ mị xuyên trong rừng núi, cậu bất giác nổi lên hối hận.

Nửa đêm không ngủ, lên núi làm gì chứ? Thật là mợ nó tà môn.

Cố Trường An một đường phun tào xuất hiện ở cửa chùa, cậu hít sâu,động tác linh hoạt trèo qua bức tường, tạo ra một vài tiếng động ma sát nhỏ khó thể phát hiện được.

Mọi thứ trong chùa Cố Trường An đều quen thuộc, cậu rất dễ dàng tìm ra mục tiêu.

Người đàn ông đang nằm ngủ trên giường rỗ.

Đây chưa phải trọng điểm, trọng điểm là trong phòng này không nhiễm một hạt bụi.

Cố Trường An đã đến ngôi chùa nhỏ vô số lần, cũng chưa bao giờ thấy nó sạch sẽ như vậy. Nếu cậu không chắc rằng não của mình thực sự không bị lừa đá, cậu sẽ nghĩ rằng đây là một ngôi chùa nhỏ ở một chiều không gian khác.

Hoảng hốt một lát, Cố Trường An đi tới gần giường gỗ, từ cao nhìn xuống người đàn ông đang nhắm mắt ngủ trên giường, cậu dừng chân, cắn rách ngón tay đem máu nhỏ xuống đất.

Giọt máu lẳng lẳng tan ra, trong căn phòng không có gì bất thường.

Cố Trường An lúc này trong lòng vốn nên kiên định, lại mạc danh càng thêm bực bội.

Phí mấy giọt máu, thế mà không thu hoạch được gì.

Hoặc là người bình thường, hoặc là......

Cố Trường An trên mặt hiện lên một tia lệ khí, cậu liền cong lưng cúi xuống, giơ ngón tay bị cắn rách ấn lên mi tâm của người đàn ông.

Lúc sắp chạm vào, Cố Trường An nhìn thấy mí mắt của y động đậy, như muốn tỉnh dậy.

Trong lòng nhảy dựng, Cố Trường An nhanh chóng lắc mình trốn sau cái tủ, bất động thanh sắc lâu đi máu trên đầu ngón tay.

Người đàn ông hai mắt nhắm chặt mở ra, y giơ tay phủ lên trán, một mặt mơ hồ vừa tỉnh ngủ.

Bộ dáng đó nhìn đến..... cũng rất.... Dễ thương.

Cố Trường An bị cái cảm nghỉ này mà buồn nôn, nhìn nhìn tên kia mang giày, cậu nín hơi tập trung tư tưởng lại.

Người đàn ông không làm gì khác, chỉ đi chăm một bình trà.

"......"

Ống quần của Cố Trường An ướt đẫm bởi sương trên đường vào núi, áp chặt dán vào da, từng đợt từng đợt hàn khí lạnh đến thấu xương.

Đôi môi cậu bị lạnh đến phát tím, mặt nhợt nhạt run rẩy, thỉnh thoảng đánh cái rùng mình.

Đệt, làm gì còn không ngủ đi?

Người kia kéo ra băng ghế ngồi trước bàn, y chân dài rác lên nhau,nho nhã bưng lên ly trà, để sát vào thổi thổi lá trà trôi nổi trong ly, thong thả ung dung thưởng thức.

Cố Trường An khuôn mặt đã hoàn toàn vặn vẹo, cậu cả người tản mát ra hơi thở âm lãnh.

Nửa đêm còn uống trà cái gì chứ? Coi chừng đái dầm.

Người đàn ông uống một ngụm trà thì đặt xuống, đem cánh cửa sổ khép hờ mở ra, khẽ cau mày nhìn bầu trời đêm,một bộ dáng u sầu.

Giớ lạnh thổi vào trong phòng.

Cố Trường An trán chảy ra mồ hôi lạnh, khuôn mặt trắng đến trong suốt, cậu nhắm mắt, khắc chế chính mình không thể tức thời xung động mà ra tay đánh người, phải bình tĩnh, bình tĩnh.

Người đàn ông uống xong hai ly trà thì đứng dậy, Cố Trường An thở phào, chắc muốn đi ngủ đi.

Kết quả là đối phương thế mà đang bắt đầu ở trong phòng khởi động duỗi thân người, hoạt động tay chân.

Cố Trường An đỉnh đầu bốc khói, xem tư thế này, là tính...... giạng gân cốt,tập thể dục?

- -----

Tác giả có lời muốn nói:

Đại lão Công: nhân sinh như kịch, phải dựa vào tài diễn xuất, tôi được bạn cũng làm được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.