Hôm Nay Ngươi Nói Dối Sao

Chương 9: Chương 9: Chương 7






Mọi thứ bên ngoài căn phòng đều yên tĩnh, trong phòng......

Một đại soái ca đang giãn gân động cốt, co chân đánh quyền.

Cả mặt Cố Trường An mây đen giăng đầy, cậu lấy khẩu trang ra đeo lên, lúc cậu chuẩn bị rời đi, người đàn ông cởi giày leo lên giường, tắt đèn đi ngủ

"......"

Cố Trường An cũng không có động tác gì, qua một thời gian rất lâu sau cậu từ phía sau tủ đi ra, đến gần cái giường, tính tiếp tục làm việc lúc nãy bị gián đoạn, từ chỗ bị rách nặn ra một giọt máu đem nó dần tiến gần mi tâm người đàn ông.

Lúc sắp chạm vào, có hai cánh tay giơ ra, mặt của cậu bị sờ soạng.

Hai tay người kia bê mặt Cố Trường An vuốt ve nắn vuốt, trong miệng nói mớ:

" Honey à......"

Cố Trường An lấy tư thế trên mặt dính phải phân nhanh chóng bay ra ngoài, điên cuồng chạy đến bên suối phụ cận rửa mặt, chà đến mức da sắp rách ra tới nơi mới dừng lại.

Cậu ngồi dưới đất nặng nề thở dốc, nghĩ nghĩ lại vóc một nắm nước rửa mặt.

Sinh ra đến giờ lần đầu bị người khác sờ, còn là đàn ông, tâm tình của cậu không kém gì bị chó cắn, không phải, là một cẩu công tử.

Ngô Đại Bệnh đợi Cố Trường An về tới, thấy mặt cậu đỏ chót bất thường, kỳ lạ hỏi:

" Trường An, mặt cậu bị gì thế?"

Cố Trường An giọng điệu âm trầm:

" Bị chó sờ, dính dơ nên rửa mặt mấy lần."

Ngô Đại Bệnh nghĩ không giống rữa mấy lần đâu, là rữa qua mười mấy lần, cậu ta khó hiểu hỏi:

" Chó làm sao sờ tới vậy?"

Thái dương của Cố Trường An giựt giựt: " Thì nhảy lên sờ."

Ngô Đại Bệnh càng không hiểu nổi: " Vậy cậu đứng im không động?"

"........."

Cố Trường An cởi nón lưỡi trai ném lên bàn, vén tóc mái đen trước trán nói,

" Được rồi, cái vấn đề này kết thúc ở đây."

- ---

Bầu trời rất nhanh liền sáng trắng.

Cố Trường An ngồi dưới cây hòe trong vườn ăn cháo, tâm tình rất tệ.

Ngô Đại Bệnh từ sớm đã ra ngoài hành sự rồi, chỉ một mình cậu ở nhà, cả ngày mới bắt đầu đã uể oải, không có sức sống gì.

Cố Trường An ăn xong cháo thì nằm liệt bất động, vẫn luôn nằm liệt đến mặt trời lên cao mới ra cửa.

Trấn Vạn Nguyên là trấn cổ, dựa núi gần sông, phong cảnh mỹ lệ, có một nét quyến rũ đậm chất cổ xưa chảy dọc các đường lớn ngõ hẻm, là địa điểm du lịch nổi nước toàn nước, thu hút từng đợt khách du lịch qua lại tham quan.

Cố Trường An đi dạo ở phố Đông, cậu đi ngang qua trước một cửa hàng đồ cổ, thì quay ngược lại bước tới, ngừng chân nghiêng đầu nhìn vào trong.

Chủ tiệm đang giới thiệu cho một vị khách một chai thuốc hít*.

Chaithuốc hít: được sử dụng trong thời nhàThanh để đựng thuốc lá dạng bột, coithuốc hít là một phương thuốc chữa các bệnh thông thường như cảm lạnh, đau đầuvà rối loạn dạ dày.



Vị khách đó không phải ai khác, chính là cái đại soái ca tối hôm qua.

Trên người thay một thân áo đen quần đen, màu sắc sẫm màu làm y rất có uy lực.

Cố Trường An cười lạnh cong cong môi, cậu chân dài bước qua ngạch cửa, bước vào bên trong.

Chủ tiệm là một tên nhìn người mà tiếp đãi.

Thanh niên tóc đen vừa bước vào tuy khí chất cùng tướng mạo đều nổi bật xuất chúng, nhưng chất liệu quần áo trên người lại rất bình thường, cùng với đại khách nhân đang cầm chai thuốc hít chơi đùa trước mặt ông, một vẻ như cái khoát tay cũng có thể mua đứt cả tiệm của ông ta so ra không thể đánh đồng với nhau.

Do đó chủ tiệm cũng không đi lên tiếp thanh niên tóc đen nọ, toàn tâm toàn ý xoay quanh vị đại khách nhân, mong đợi có thể làm một vốn lớn làm ăn.

Cố Trường An đi vòng mấy lần trong tiệm thì đi ra, cái gì cũng không hỏi.

Chủ tiệm liệu trước được, không kỳ quái gì,ông ta vẫn còn một đại khách nhân,ông vừa nghĩ như thế, thì thấy đại khách nhân cũng đi theo thanh niên tóc đen kia bước ra ngoài.

Đừng đi mà!

" Tiên sinh xin dừng bước, chai thuốc hít này không vừa lòng ngài sao? Trong tiệm còn nhìu cái khác......"

" Tôi không tính mua thuốc hít."

Không muốn mua? Chủ tiệm đối với bóng lưng của đại khách nhân trừng mắt thổi râu:

" Đệt! Vậy ngươi làm gì cùng ta so so hết nửa ngày trời?"

Một đạo ánh mắt lạnh lẽo từ cửa quét tới, cùng với thanh âm không có độ ấm:

" Toàn quá trình đều là chính ông ở đấy tự so."

Chủ tiệm giận đến hộc máu.

Cố Trường An vẫn chưa đi xa, cậu đi mấy bước thì trái phải nhìn quanh, một bộ muốn đợi người.

Phía sau bên trái truyền đến tiếng nói:

"Vị tiên sinh này, chúng ta từng gặp qua chưa?"

Cố Trường An quay đầu, nhìn người đàn ông nói: " Chưa từng gặp qua."

Người đàn ông nghi hoặc đáp lại:

" Cậu đem cho tôi cảm giác như là chúng ta từng gặp mặt qua."

Cố Trường An mím môi: " Đều là người Trung Quốc, có cảm giác này cũng không kỳ lạ gì."

Đồng tử của nam nhân đen sẫm khác thường: " Tôi là con lai."

"......"

Cố Trường An nói: " Nhìn không ra."

Đôi môi mỏng của người đàn ông mở ra, cùng một đường vòng cung rõ ràng được vẽ ra:

" Lai có chút khó nhìn ra được."

Lại là cái điệu cười vô hại này.

Cố Trường An một bộ chờ y chủ động làm động tác tự giới thiệu

Người đàn ông thẳng thắn nói:

" Tôi họ Lục, tên chỉ có một chữ Thành, là Thành trong Trường Thành."

Cố Trường An oh một tiếng, thật là một cái tên dễ nghe thấy ở trên đường.

Cậu cười cười nói:

" Tôi tên Uông Vượng, họ Uông có bộ thủy ở đầu, phía sau thì là Vượng trong Thịnh Vượng."

Lục Thành: "...... cái tên thật dễ nhớ."

Cố Trường An cười cười không nói

Lục Thành mở miệng gọi: " Uông tiên sinh...."

Cố Trường An đánh gãy lời y, một vẻ hiền hòa cười nói: " Cứ trực tiếp gọi tên là được."

Lục Thành cũng cười, nhìn kỹ mới thấy dưới khóe môi dưới dựt dựt của y:

" Uông Vượng*"

Cố Trường An đè nén xúc động muốn ném cho y một khúc xương: "Ừ"

Sướng

*Uông Vượng là hán việt dịch ra, chớ khi gọi tên này sẽ nói WangWang, như tiếng chó sủa:) ( Anh thâm vậy, trả thù dụ sờ mặt đây mà)

Sau khi thực hiện thành công mưu kế, Cố Trường An cũng không muốn cùng cái vị kêu Lục Thành này chơi đùa nữa.

Lai lịch không rõ, thâm sâu khó lường, thích diễn kịch, loại người này không thích hợp kết thân thêm.

Cố Trường An mượn cớ từ biệt, cậu cứ đi cứ đi, một lúc không nhịn được dừng lại, quay đầu lại nhìn.

Lục Thành vẫn đứng đấy, một tay cắm vào túi quần, bên khóe môi có ý cười, y không có động tác khác, chỉ đứng đó nhìn Cố Trường An.

Nụ cười không nói nên lời,giống như một mảng mốc mọc trong góc tối, khiến người ta rất khó chịu.

Lại nhìn lại, trên khuôn mặt đẹp trai tinh xảo kia chỉ còn lại vẻ thuần lương hữu hão.

Cố Trường An chau mày, cậu đi mấy bước lại quay đầu nhìn, chỗ đó đã không còn thấy bống dáng của người kia nữa.

Chỉ là một người râu ria mà thôi, trước phải đem đại nói dói của Trương Vĩ xử lý, rồi đi gặp bà bà, Cố Trường An trong lòng nghĩ.

Cố Trường An đi lại bên phòng trọ kia.

Phòng trọ cũng không thể so với ở nhà mình, cái cửa gỗ nhỏ nhỏ không có tính an toàn gì, chẳng những kẹt cửa hở lớn, gió thổi đến thì nghe tiếng kẽo kẹt, cái khóa móc trên cửa cũng một bộ rất củ kỹ.

Cố Trường An không đem chìa khóa, cậu cầm cái kháo túm kéo xuống một hồi, thì khóa được mở ra rồi.

Ông lão bước ra lấy nước: "......"

Cố Trường An nhanh chống vào phòng đóng cửa lại, sợ ông lão hồi thần lại sẽ cùng cậu liên thiên ríu rít.

Mấy phòng khác trong viện có chủ nhà đổi khóa, cũng có người không đổi.

Trương Vĩ là người vế sau.

Đến chìu Cố Trường An mới tìm cơ hội lẽn vào phòng Trương Vĩ, cũng không phát hiện có dị thường, nhìn như chỉ là một người có sở thích đặc biệt, là một người làm công thích đem chính mình làm quần áo treo trên móc phơi mà thôi, chưa từng làm ra việc thương thiên hại lí gì.

Cố Trường An thất vọng trở về phòng.

Nhưng mà, lời nói dói cá lớn như vậy, mắt cá cũng biến thành màu đỏ, chắc chắn nó sẽ liên quan đến sống chết của một nhân mạng, làm sao có thể không có việc gì xảy ra chứ.

Cố Trường An trong phòng bóc ra mấy cái màn thàu ra ăn, trong não nhanh chóng hoạt động.

Thịt thỏ nhà Hà Kiến có thể là con thỏ do hắn cùng Vương Đình Đình nuôi, bị hắn quăng rớt chết.

Nhưng Vương Đình Đình rất thích con thỏ này, do đó lí do con thỏ chết, Vương Đình Đình mới tranh cãi dữ dội với Hà Kiến.

Liên quan đến điểm này, bartender có thể làm chứng.

Dựa theo lối suy nghĩ này, kịch bản hợp lý nhất chính là Vương Đình Đình nhất thời tức giận nên sát hại Hà Kiến.

Nhưng thuốc diệt chuột ngấm trong thịt thỏ lại không liến quan đến Vương Đình Đình.

Bởi vì nếu thuốc chuột do cô ta bỏ vào, Trương Vĩ không biết sự tình, sao hắn còn đặc biệt chạy đến hủy thi diệt tích.

Liên quan đến điểm này nên vấn đề liền trở về trên người của Trương Vĩ, người keo kiệt như hắn tự nhiên trở nên hào phóng hơn, tiền từ đâu đến?

Còn về Vương Đình Đình..... cô ta có thể biết những gì.

Cố Trường An từng miếng từng miếng xé màn thàu ra bỏ vào trong miệng, khu ở của Vương Đình Đình có ao hồ, phải tìm thời gian qua đó câu xem xem, vận khí tốt có thể câu được lời nói dói của cô ta.

- -----

Sáu giờ tối hơn, là thời gian cao điểm nhiều người tan làm về.

Vương Đình Đình đứng trên đường đợi xe, bên cạnh có rất nhiều người, cô cuối đầu nhắn tin với bạn bè trên weixin, loáng nghe thấy một âm thanh " đing dding~ ~ ~ "

Âm thanh đó không biết từ phía nào truyền đến, cùng với những âm thanh hỗn tạp ồn ào khác vang lên, Vương Đình Đình không để ý, tiếp tục xem điện thoại.

Xe vừa đến, Vương Đình Đình cùng đoàn người lên xe, thân bị chèn đến chèn lui, cô liền tức giận mắng:

" Có thể đừng chèn tới nữa được không?!"

Mọi người xung quanh trái phải trước sau đều nhìn về phía cô.

Ai cố ý chứ? Không thấy được chỗ này chỉ có lớn nhiêu đây thôi sao?

Vương Đình Đình mặt lúc xanh lúc trắng, một tay treo trên móc xe, một tay cần điện thoại xem tin tức, không muốn xem mặt mày mấy người bán sống bán chết vì mưu sinh này.

Sẽ bị lây.

Khi xuống xe, Vương Đình Đình lại nghe thấy cái âm thanh kia.

"ding~ding~ding~"

Không nghe rõ như thế nào phát ra, hình như giống với âm thanh của kim loại.

Vương Đình Đình có chút cẩn trọng đến hoảng loạn.

Nếu cùng một âm thanh, vậy nói rõ người kia cũng cùng cô lên xe, xuống xe.

Vương Đình Đình vừa đi vừa xoay đầu về sâu xem xem, xem coi có ai sẽ theo dẽo phía sau.

Lúc nãy cũng không ít người đứng đợi xe, cô chỉ lo chạy nhanh ra chờ xe,căn bản không lưu ý đến mấy người này.

Vương Đình Đình một đường lo lắng đề phòng trở về nhà, cô đóng chặt cửa, từ mắt mèo nhìn ra ngoài cửa, không có người trên hành lang.

" Tôi nói bà nghe, tôi vừa mới gặp phải một việc kỳ lạ......"

Vương Đình Đình một bên trình bày, một bên gọi điện thoại cho bạn nghe, muốn giảm bớt cảm giác ghê rơn này.

Bạn của Vương Đình Đình nghe cô kể câu chuyện kinh quái xong nói:

" Người ta có thể chỉ cùng đường về nhà với bà thôi, do bà nghĩ nhiều ấy."

" Cũng nên."

"Cái kịch bản này thích hợp với trong phim ảnh ngôn tình đấy, nếu dựa theo cốt truyện phát triển, bà sắp ngủ với tổng tài rồi."

" Còn tôi nghỉ thích hợp với phim kinh dị, nếu theo chuyện phát triển, tôi sẽ chết đấy."

" Có ai lại nói chính mình sẽ chết chứ, đen đủi, phủi phui cái miệng, Đình Đình, gần đây tinh thần bà bất định lắm, có phải làm việc gì trái lương tâm rồi đi?"

" Tôi có thể làm cái gì trái với lương tâm chứ?" giọng điệu hơi biến đổi

Vương Đình Đình không muốn nói tiếp, đơn phương rác máy, căng thẳng quá độ làm cho cô miệng khát lưỡi khô, bèn đứng dậy cầm cái ly nước trên bàn.

Ngay sau đó Vương Đình Đình cả người lạnh băng, trừng mắt nhìn cái ly giữ nhiệt màu lam trên tay như thấy quỷ

Cô đâu có mua ly giữ nhiệt.

Cái ly này từ đâu xuất hiện? tại sao lại ở trên bàn? Là ai để ở đây?

Vương Đình Đình tay vừa thả, cái ly không 'đingđang'rớt xuống đất rồi loãng xoãng nảy mấy cái, phát ra ' ding~ding~ding'

Vương Đình Đình nháy mắt sởn tóc gáy.

Là cái âm thanh kia!

Cô nghiêng ngả lảo đảo hướng cửa chạy, chân không cẩn thận giẫm phải cái ly thân người mất cân bằng, liền nghiêm trọng ngã xuống đất.

Cái ly giữ nhiệt lăn đến bên tay Vương Đình Đình, cô như điên mạnh tay đánh bay đi.

Cái ly bay đến góc tường, miệng ly chỉ về Vương Đình Đình, cô theo bản năng nhìn lại, phát hiện cái ly bên trong có tờ giấy.

Vương Đình Đình bò qua, tay run run đem tờ giấy moi ra, có chữ viết ở bên trên--------- Tôi sống không tốt

Là chữ của Hà Kiến.

editor: ThiChen


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.