Editor: Mai Tuyết Vân
“Nàng ấy nói, tên là Trường An. Không đầu thai, là vì, nhớ thương mẫu hậu. Không nhập mộng, là vì tức giận, vì bà thích người khác.” Phồn Tinh lắp bắp một hồi mới diễn tả được hết ý tứ, còn thở dài một cái, nói nhiều thì mệt người.
Thái hậu nghe xong, vui mừng đến phát khóc.
Bà và Huyền Minh đều không tiết lộ tục danh Trường An, vậy mà tiểu cô nương lại có thể nói ra hai chữ Trường An, đủ để chứng minh nàng đã thật sự gặp được nữ nhi của bà!
[Ủng hộ người dịch bằng cách đọc truyện tại trang Diễn Đàn Lê Qúy Đôn.]
“Còn gì không, nàng có nói thêm gì không?”
Lúc trước Huyền Minh đại sự luôn nói rằng, Trường An vẫn còn ở nhân thế, phải gặp được tiểu hữu có duyên với phật mới có thể giúp bà hỏi thăm tình hình của Trường An. Nhưng người có duyên với phật, muốn gặp là gặp được sao? Một lần chờ chính là hai mươi năm, cuối cùng cũng đợi được cô.
“Còn nữa...” Phồn Tinh suy nghĩ: “Nàng ấy nói, muốn làm bằng hữu với ta.”
Huyền Minh đại sư: “...”
A di đà Phật, quả nhiên là người có duyên với phật, không hề sợ hãi.
Sau khi rời khỏi thiện phòng, làn sương trắng nhắm mắt đuổi theo Phồn Tinh, Phồn Tinh hơi cau mày: “Đừng đi theo ta.”
“Chỉ có cô mới có thể trò chuyện với ta, không đi theo cô thì ta đi theo ai?” Trường An khẳng định.
Phồn Tinh không vui nhìn về phía Huyền Minh: “Nàng ấy muốn đi theo ta, ông, giải quyết đi chứ.”
Huyền Minh đại sư dò hỏi: “Cô nương muốn nói, là Trường An công chúa sao?”
“Phải.” Phồn Tinh mím môi.
Cô rất ghét có người làm bạn với mình.
Cô thấy không cần thiết!
Không cần có bạn, có bạn rất phiền phức, sau này sẽ đâm sau lưng!
Huyền Minh đại sư kinh sợ: “Cô nương vẫn có thể nhìn thấy nàng sao?”
“Phải.”
“Vậy...” Đúng là việc khó vạn phần! Tuy ông mang danh hiệu đại sự, nhưng ông ta không thấy được tàn hồn, giải quyết thế nào đây?
Hơn nữa Thái hậu nương nương vô cùng vui vẻ: “Trường An à? Ngươi nói chuyện được với Trường An sao? Ngươi giúp ta nói với nàng, mẫu hậu rất nhớ nàng!”
“Được.” Phồn Tinh lên tiếng, sau một lát lại truyền đạt câu trả lời: “Nàng nói, bà thương người khác, nàng không tin bà đâu.”
*
Phồn Tinh tức giận, Phồn Tinh không vui.
Cô chỉ muốn xuất môn rút quẻ mà thôi, khi trở về lại có thêm một cái đuôi nhỏ.
Hơn nữa còn là một cái đuôi nhỏ người khác không nhìn thấy, ồn ào ầm ĩ, muốn kết bạn với cô.
Phồn Tinh vốn là một người không thích nói chuyện, ngoại trừ trước mặt bông hoa nhỏ, những lúc khác càng không thích trò chuyện với người lạ.
Không thích nói nhiều!
Nhưng Trường An thì không như thế, Trường An đã nhiều năm không nói chuyện, bây giờ có ai đó có thể nghe được nàng, tất nhiên nàng phải nói cho đã miệng.
Nàng mệt thì thu mình vào ngủ trong phật châu, tỉnh dậy thì quanh quẩn bên người Phồn Tinh.
Phồn Tinh nóng nảy, nếu thật sự thấy phiền sẽ đạp người ta xuống đất đập cho một trận, nhưng nàng chỉ là một làn sương trắng nên chẳng thể làm gì được!
Trên mặt của tiểu cô nương đều viết rõ: Đang rất bực, đừng làm phiền bà đây.
Nhìn cô đáng yêu mềm yếu như thế, thật ra lại rất bạo lực, một khi gặp chuyện không hài lòng, rất dễ bạo phát sự nóng nảy.
Cái gọi là cứng quá dễ gãy, chính là tình trạng hiện giờ của Phồn Tinh.
Mà Trường An lại giống như tâm ma, chậm rãi mài mòn sự hung tàn và bất an của Phồn Tinh.
“Người kia tên là Từ Thụy Khanh à, là tướng công của cô thật sao? Nhưng cô còn chưa lớn, hai người đã thành thân chưa?”
“Hình như hắn rất thích cô đấy! Lại còn xuống bếp nấu cơm cho cô! Phụ hoàng ta chưa từng xuống bếp vì mẫu hậu. Hơn nữa khi hắn nhìn cô, trong ánh mắt như chứa cả bầu trời. Rất giống với thư sinh thâm tình trong thoại bản.”
Phồn Tinh không nhịn được nữa: “Ngươi, thật phiền.”