Editor: Mai Tuyết Vân
Trong hoàng cung, từ khi Thái hậu trở về từ chùa miếu, luôn dùng lý do có bệnh trong người không muốn gặp bất kỳ kẻ nào.
“Thanh Hòa, An Nhi giận ta, con bé giận ta mang toàn bộ sự yêu thương chuyển lên người Hân Hân.”Thái hậu cau mày, tâm sự với Đại cung nữ đã theo mình cả đời.
Từng là Hoàng hậu, lúc này là Thái hậu, từ khi con gái bà mất rồi đến lúc để tang trượng phu, tâm phúc bên người bị cuốn vào vòng xoáy đấu đá cuối cùng chỉ còn lại một mình Thanh Hoa.
Gọi một tiếng dễ nghe Thái hậu nương nương, nhưng lại là một kẻ cô độc.
Nhìn thấy một tiểu cô nương rất giống với nữ nhi chết sớm, tất nhiên bà phải đặt hết sủng ái lên người vị tiểu cô nương này, xem nàng như Trường An.
Nhưng không ngờ rằng, vì thế mà Trường An không nhập vào mộng của bà.
Trường An giận bà!
[Ủng hộ người dịch bằng cách đọc truyện tại trang Diễn Đàn Lê Quý Đôn]
Lúc này Giản Hân Hân còn đang trù tính chuyện Quỳnh Lâm yến để đối phó Từ Thụy Khanh. Hoàn toàn không ngờ rằng, Phồn Tinh vừa lộ lặt đã âm thầm đào hố chôn nàng ta, gạt phắt đi chỗ dựa vững chắc nhất của nàng ta.
Thật ra nàng ta và Trường An công chúa mất sớm không giống nhau bao nhiêu.
Nhưng đời trước Thái hậu rất thích Tần Phồn Nhi, nàng ta biết thế mới học theo chút tính cách của Trường An công chúa.
Thường xuyên vô tình nhưng cố ý bộc lộ ra trước mặt Thái hậu, ví như thích ăn đồ ngọt, nói chuyện không ngừng, mặc y phục rực rỡ, thích nghiêng đầu đáng yêu, còn thói quen thích làm nũng nữa.
Đương nhiên Thái hậu cũng vì thế mà dời tình cảm lên người nàng ta.
Thật ra nàng ra không hề thích đồ ngọt, ngất phát chết. Sau khi nàng ta sống lại, không thích nói nhiều, vì nói nhiều sai nhiều. Càng không tích xiêm y quá sáng sủa, bởi vì Thiệu Huyền Viễn thích nhất nữa tử đoan trang. Trước khi nàng chết đã hai mươi ba tuổi, làm ra những hành động như vậy, quả thực khiến bản thân cảm thấy ghê tởm.
Nếu không phải vì Thái hậu có thể che chở nàng ta, nàng cần gì phải miễn cưỡng bản thân đi lấy lòng chứ?
“Nương nương, tuy công chúa kiêu ngạo, nhưng người hiếu thuận như thế sao có thể oán trách nương nương. Chẳng qua không vui nên mới làm nũng với nương nương, khi công chúa còn sống hiếu thuận là vậy, sẽ không oán trách nương nương đâu.” Thanh Hòa nhẹ giọng an ủi.
“Ngươi nói thật sao?”
“Nương nương không tin nô tỳ, nhưng vẫn phải tin công chúa chứ?” Thanh Hòa không kiêu không nịnh nói, làm như vô tình dẫn dắt đề tài đến người Giản Hân Hân: “Nếu công chúa đã không thích, vậy thì thu hồi những sủng ái mà nương nương dành cho đích nữ phủ Tướng quân là được rồi.”
“Nhưng sợ là bất công với Hân Hân.” Thái Hậu hơi chần chừ.
Thanh Hòa nói một câu đã đánh trúng điểm yếu trong lòng Thái hậu: “Ban ơn hay trách phạt thì đều là ân sủng của Thái hậu nương nương ban cho. Sủng ái nàng ta là vinh dự của nàng ta. Còn không cho chỉ trách số nàng không tốt. Nương nương địa vị cao quý, còn phải băn khoăn về một thần nữ hay sao?”
“Nói cũng phải.”
Hoàng thấy vốn lạnh bạc, sau khi Thái hậu nghe xong thì vứt Giản Hân Hân sang một bên: “Về sau nếu nó cầu kiến, nếu không phải chuyện quan trọng thì cứ từ chối.”
“Dạ, nương nương.” Thanh Hòa hơi cong môi.
Người trong cuộc u mê nhưng người ngoài cuộc lại rất tỉnh táo. Trước khi nương nương không nhìn thấu Giản Hân Hân nhưng không có nghĩa bà ta cũng không nhìn thấu. Bởi vì cháu gái bà ta nói chuyện với Ngũ hoàng tử, thế mà bị nàng ta ngấm ngầm bới móc, tát tai phạt quỳ không hề nể mặt bà.
Đã ở trong cung nhiều năm như thế, có người vẫn cho rằng bà là tiểu cung nữ mạng như cỏ rác lúc trước sao?
Vào thời điểm quan trọng đạp một cái, có thể khiến tiểu nha đầu lừa đảo kia chết không ai hay biết!
*
Từ Thụy Khanh đúng là một nam tử thê thảm.
Không biết vì sao, hắn cảm thấy mỗi khi nói chuyện với Phồn Tinh, có người đứng ở bên nghe lén.
Loại cảm giác quỷ dị này, khiến hắn bó tay bó chân rất không thoải mái.
P/s: Giới thiệu hai hố mới, đều được đăng tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn. Mong mọi người ủng hộ
1. Con đường hắc hóa nữ chủ - Ai Lam
2. Dụ hoặc nam chủ quay đầu - Vân Thượng Thiển Chước